Khoảng Cách Năm Bước

Chương 15



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Năm đó, ở Linh Trạch Châu, khi Tiểu Quyển còn nhỏ, vừa mới biết bay, ngày nào cũng theo các anh chị bay đi khắp nơi, chỉ cần ghé trên lưng các anh chị thì có thể bay bao xa tùy thích.

Có một lần, Tiểu Quyển đi theo Ngũ Ca đến cái đầm bên cạnh doanh trại Thanh Loan ở mấy ngày.

Đầm này là một cái hồ lớn, ở ranh giới của tộc Thanh Loan và Bạch Hổ, nước hồ không biết tại sao, từ mùa đông đến mùa hạ đều xanh thẳm như viên ngọc bích. Cách đó không xa là núi tuyết cao dốc thẳng đứng, trên đỉnh núi được phủ băng và tuyết, dưới ánh nắng mặt trời sẽ tỏa ánh sáng lấp lánh. 

Bên hồ có những cây bàng lớn tỏa khói màu tím, mỗi một cây đều treo một cái đèn lồng nhỏ, khi gió nhẹ lung la lung lay, sẽ tạo thành một biển đèn lồng lung linh. 

Mặc dù tộc Thanh Loan không cho Tiểu Quyển bay tới giữa làn khói tím kia để chơi, nói là cách tộc Bạch Hổ quá gần, nhưng Tiểu Quyển vẫn vui đến quên cả trời đất, mỗi ngày đều lẻn đến bên cạnh đầm chơi đùa.

Thế nhưng đến một ngày, cô bay hơi xa.

Chờ tới lúc Tiểu Quyển ý thức được thì đã muộn. Trong lúc không để ý, Tiểu Quyển đã bay qua đầm, ra khỏi địa bàn của Thanh Loan. 

Đang lúc không phân biệt được phương hướng thì có một con chó đen trong bụi hoa đột nhiên nhảy ra.

Con chó đen lớn đã vồ tới Tiểu Quyển, há mồm cắn cánh của Tiểu Quyển. 

Cả người đau nhức vô cùng.

Tiểu Quyển sợ hãi, choáng váng một giây, sau đó quay đầu mổ mắt con chó đen kia, thiếu chút nữa đã mổ vào con ngươi của nó, nhưng mà vẫn thành công làm cho con chó nới lỏng miệng đang cắn Tiểu Quyển. 

Tiểu Quyển tranh thủ thời gian bay lên.

Thế nhưng một phát cắn của con chó đen kia đủ hung ác, cái cánh bên phải giống như bị thương nặng, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên cao hai, ba thước, không có cách nào giũ bỏ con chó đó đi.

Chuyện duy nhất có thể làm là lảo đảo bay về phía trước.

Một chim một chó đuổi nhau tán loạn giữa rừng khói tím bao la.

Con chó kia nhe răng nanh, ngốc nghếch ngờ nghệch, trông không lanh lợi tí nào, không biết ai nuôi mà ra thành như vậy nữa.

Tiểu Quyển chao đảo nên làm cho cánh bên trái của cô cũng yếu ớt, trong đầu chỉ có một ý niệm để chống đỡ: Phượng tộc Thanh Loan tuyệt đối không thể bị một con chó ngốc nghếch ăn, như thế quá mất thể diện.

Dường như sau một hồi lâu, không biết đã bay bao xa, Tiểu Quyển không còn có thể bay được nữa.

Con quái vật khổng lồ đuổi càng gần, Tiểu Quyển có thể cảm giác được hơi nóng đang trào ra trong miệng.

Tuyệt vọng thực sự.

Tiểu Quyển thực sự bay không nổi, trong lòng yên lặng tạm biệt với cha, mẹ và các anh chị. 

Người trong nhà thực sự quá nhiều, còn chưa tạm biệt xong, thì có một tiếng rống bỗng nhiên truyền đến ở bụi hoa bên cạnh.

“Ngao ô ô ——” (1)

(1) Tiếng gầm của con hổ. Nhưng mình không biết diễn tả thành từ như thế nào. 

Âm thanh không lớn, nhưng đủ để dọa con chó lớn hoảng sợ, phải thắng gấp ngay lập tức.

Một cái đầu nhỏ có sọc đen trên nền trắng vằn từ trong bụi hoa chui ra, lông xù khoẻ mạnh, đang sủa dữ dội với mấy chiếc răng nanh nhỏ.

“Ngao ô ô ——”

Tiểu Bạch Hổ lại rống lên một tiếng.

Một con chó đen lớn như vậy nhưng lại run rẩy, sợ hãi từ từ lùi về phía sau mấy bước, cụp đuôi xuống rồi chạy trốn.

Con chó đi rồi, trái tim nhỏ của Tiểu Quyển vẫn còn đập loạn, vừa thở vừa dò xét Tiểu Bạch Hổ.

Đây chẳng lẽ là tộc Bạch Hổ – đối thủ một mất một còn của Thanh Loan trong truyền thuyết sao? 

Từ khi sinh ra đến khi lớn lên, Tiểu Quyển đã nghe nói vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một sinh vật sống như vậy.

Tiểu Bạch Hổ cũng đang đánh giá Tiểu Quyển, anh ta chậm rãi ung dung bước ra khỏi bụi hoa, vòng quanh Tiểu Quyển một vòng.

Đó là một con non, Tiểu Quyển cũng là con non, thế nhưng là hổ nhỏ, nên vẫn trông lớn hơn so với Tiểu Quyển. 

Tiểu Bạch Hổ dùng cái mũi ngửi ngửi cái cánh bị thương của cô, bỗng mở miệng nói: “Một con Thanh Loan, thế mà để cho chó cắn? Chậc chậc.”

Là giọng con đực trong trẻo, mang theo chút đùa cợt.

Lúc đầu, Tiểu Quyển bởi vì hắn xuất hiện đuổi chó lớn đi, cho nên có một chút hảo cảm với hắn, nhưng hiện tại, đã không còn nữa.

Vì tôn nghiêm của Thanh Loan, Tiểu Quyển biện bạch: “Nó đánh lén biết hay không? Nếu là chính diện, còn chưa biết ai thua ai thắng đâu!”

Tiểu Bạch Hổ liếc nhìn cái cánh bên trái bị thương của cô, không tiếp tục tranh luận với cô, hỏi: “Tiểu Thanh Loan, ngươi không biết nơi này là không thể tùy tiện tới chơi sao?”

Tiểu Quyển xem thường, “Không phải ngươi cũng tùy tiện tới chơi sao?”

Tiểu Bạch Hổ lại nhìn Tiểu Quyển với ánh mắt đấy hứng thú, răng nanh nhọn hoắc nhe ra, “Ngươi tên là gì?”

Tiểu Quyển hỏi lại: “Ngươi tên gì?”

“À, cho ngươi biết, ta nói trước, ta tên là Kỷ Hằng.” Tiểu Bạch Hổ nói, “Còn ngươi? Sẽ không phải gọi người là tiểu ngốc mao chứ?”

“Tiểu ngốc mao cái gì?” Tiểu Quyển nổi giận, “Tên ta là Hạ Tiểu Quyển!”

Bạch Hổ híp mắt, giống như đang cười.

*

Thoáng một cái không biết đã qua bao nhiêu năm, khi đến nơi xa xôi này, con mắt Kỷ Hằng vẫn giống như lúc trước, híp lại, không tức giận, nhưng mang theo chút đùa cợt, nhìn Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi: “Nếu là tôi nuôi chó, vậy tôi có thể đổi tên khác cho nó không?”

Kỷ Hằng không quan tâm, “Tùy cô.” 

Tiểu Quyển cau mày, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ kỹ nửa ngày, rốt cuộc cũng quyết định.

“Vậy sau này cứ gọi nó là “Cẩu Cẩu” đi.”

Kỷ Hằng không nói gì, chỉ gật đầu, “Tên gọi thật là sáng tạo. Tự cô đi thương lượng với Hạ Tiểu Hằng đi, thích gọi cái gì thì gọi, tôi không quan tâm.” 

Hạ Tiểu Hằng, Hạ Tiểu Hằng, anh ta còn gọi rất thuận miệng đấy.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, có một con chó lặng lẽ thò đầu vào, nháy nháy mắt. Đại khái là ẩn núp nửa ngày, phát hiện cũng không có ai định đến giáo huấn nó, nó quyết định xuất hiện.

Tiểu Quyển liếc mắt nhìn thấy nó, yên lặng lùi về sau lưng Kỷ Hằng hai bước. 

“Hạ Tiểu Hằng, chị Tiểu Quyển của mày muốn đổi tên mày thành Cẩu Cẩu.” Kỷ Hằng thông báo cho nó.

Thái độ của các chủ nhân bình tĩnh như vậy, ngữ điệu lại bình thường như thế, xem ra cảnh báo đã được giải trừ, đôi mắt đen lúng liếng của Hạ Tiểu Hằng chớp chớp, ngoắt ngoắt cái đuôi, vọt trực tiếp lên người Tiểu Quyển. 

Tiểu Quyển nhanh chóng tóm lấy Kỷ Hằng, coi anh ta như lá chắn trước người cho mình. 

Quần áo Kỷ Hằng bị cô kéo lộn xộn, có chút bất đắc dĩ, “Nó cũng không phải muốn ăn cô, là nó thích cô đấy.”

Con chó này rất mến Tiểu Quyển, điên cuồng ngoắt ngoắt cái đuôi, cố gắng muốn vượt qua Kỷ Hằng để nhào tới Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển nhìn nó thì lập tức sợ hãi, đối với nhiệt tình của nó thực sự không chịu nổi.

Kỷ Hằng không còn cách nào khác, đành phải khống chế con chó lại, đưa nó vào trong ổ ở vườn sau. 

Lúc này, Tiểu Quyển mới nhẹ nhàng thở ra.

“Kỷ Hằng, lúc anh đi quay phim, không ở nhà thì con chó phải làm sao?” Tiểu Quyển hỏi anh.

“Giống chó này vận động rất nhiều, tôi mướn chuyên gia giữ nó mỗi ngày, dẫn nó đi công viên chó chơi với bạn. Nếu đi quay trong thời gian dài thì sẽ gửi cho Nhiếp Trường Phong.” Kỷ Hằng đáp.

Kỷ Hằng nhớ tới, “Nhân tiện, Nhiếp Trường Phong bảo buổi sáng ngày mai có buổi phỏng vấn ở công ty, bởi vì trước mười một giờ, cho nên hai chúng ta phải cùng đi.”

Tiểu Quyển chưa ăn cơm tối, Kỷ Hằng lại gọi Lý Thiên đem đến một lần nữa, thuận tiện bảo cậu ấy đưa hai cái giường đơn tới, anh còn đặc biệt dặn dò, một cái phải có hàng rào chắn, giống giường cho trẻ con. 

Lý Thiên dẫn người đến đổi giường lớn của Kỷ Hằng thành hai cái giường đơn, mặt mũi hoang mang, tìm cơ hội lặng lẽ hỏi Tiểu Quyển: “Chị Tiểu Quyển, hai người phân giường ngủ, là cãi nhau sao?”

Lỗ tai Kỷ Hằng rất thính, anh nghe thấy được, thuận miệng đáp: “Chị Tiểu Quyển của cậu dạo gần đây trên người có lông chim, ngủ cùng giường thì anh có hơi chịu không được.”

Tiểu Quyển cười lạnh một tiếng: “Ngày ngày tôi phải ở chung với hổ trong vườn bách thú, tôi còn chưa nói gì đó?”

Hai người lại đấu khẩu, sau đó giống như mọi khi, dọn dẹp xong trước mười một giờ rồi lên giường đi ngủ.

Giường mới có lan can nên tạo cảm giác an toàn, nhưng Tiểu Quyển lại bị giày vò, lăn qua lăn lại. 

Bụng đau quá.

Giống như bên trong có cái gì đó đang xoay quấy, từng cơn từng cơn, đau đến mức làm cho người ta toát mồ hôi lạnh. Không biết là do đồ ăn hỏng, hay là do hôm nay ở trong tủ lạnh quá lâu, bị nhiễm lạnh.

Cuối cùng Tiểu Quyển thực sự nhịn không được nữa, đứng dậy gọi Kỷ Hằng.

Chỉ gọi một tiếng, Kỷ Hằng đã lập tức mở to mắt, “Sao thế?”

Tiểu Quyển giả bộ bình tĩnh, “Tôi muốn đi…… toilet.”

Kỷ Hằng biết, vì không để nửa đêm hai người cùng đi toilet, cho nên trước khi ngủ thì ngay cả nước bọt cô cũng không uống, hôm nay thật đặc biệt đó.

Tiểu Quyển vào phòng vệ sinh, Kỷ Hằng dựa vào tường, đợi ngoài cửa.

Đợi một lúc, thì anh nghe được âm thanh mà cô đang cố che giấu ở bên trong, liên tục nhấn nút xả nước bồn cầu, hết lần này tới lần khác.

Da mặt cô dày như tường thành thế kia, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, thế mà cũng sẽ có lúc xấu hổ, thực sự khó có dịp như vậy.

Vì chút ngượng ngùng hiếm thấy này, Kỷ Hằng nhịn cười, gõ cửa một cái, “Hạ Tiểu Quyển, tôi nghe nhạc một tý, có đeo tai nghe, cô có việc gì thì lớn tiếng gọi nhé.”

“Được.” Tiểu Quyển nhanh chóng đáp lại.

Hơn nửa ngày cô mới ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, cả người ỉu xìu, sau khi bò lên giường thì nằm sấp cả nửa tiếng, không chịu đứng dậy.

Đợi khi cô ra khỏi phòng vệ sinh thì Kỷ Hằng đưa tay sờ sờ trán cô.

“Làm gì mà anh động tay động chân?” Cả người Tiểu Quyển không còn chút sức lực nào.

“Động tay động chân? Tôi thử xem cô có phát sốt hay không mà thôi.” Kỷ Hằng sờ sờ, không có sốt.

“Mặt trời mọc ở đằng tây sao, quan tâm tôi như vậy à?” Tiểu Quyển ôm bụng, giọng nói yếu ớt.

Kỷ Hằng đáp trôi chảy: “Đó là đương nhiên, tôi sợ cô chết, tôi còn phải theo tới lò hỏa táng để bảo trì khoảng cách năm bước với cô.”

Tiểu Quyển phân tích: “Tôi nghĩ cơ hội ở cùng với anh cũng chưa chắc có. Bây giờ chúng ta cùng buộc chung trên một sợi dây, đoán chừng tôi chết thì anh cũng không sống nổi.”

Nghĩ đến chết còn có anh ta chôn cùng, thì mặc dù bụng còn quặn đau nhưng tâm trạng của cô lại có chút vui sướng.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Kỷ Hằng nhìn sắc mặt của cô, “Cho nên vì an toàn cho tính mạng của tôi, tôi phải đưa cô đi cấp cứu?”

“Tôi không muốn.” Tiểu Quyển từ chối, “Tôi có yếu đuối đến mức mới bị đau bụng đã phải đi cấp cứu? Thế thì bị cảm nặng chắc đi gặp Tây Thiên luôn hả?”

Kỷ Hằng bật điều hòa cao lên một chút, mở ngăn tủ bên đầu giường, lấy ra một túi thuốc bột.

“Thuốc này là thuốc chống tiêu chảy, uống vào chắc sẽ dịu bớt đấy. Đi vào phòng bếp với tôi, cái này phải hòa vào nước để uống.”

Tiểu Quyển nằm ì trên giường, ôm chăn mền cuộn tròn thành một khối, kiên quyết lắc lắc đầu từ chối, “Không muốn. Tôi đau bụng, không muốn đi.”

Nếu cô không đi, Kỷ Hằng cũng không thể xuống lầu lấy nước. 

Kỷ Hằng híp mắt, xé mở túi nhỏ, đưa tới bên miệng Tiểu Quyển, “Cô muốn uống trực tiếp? Vậy, uống đi!”

Tiểu Quyển mím chặt miệng, tức giận nhìn chằm chằm anh: “Bệnh tâm thần mới trực tiếp nuốt một túi bột khô như thế.”

Kỷ Hằng giằng co với cô một lát, bỗng nhiên tiến lên một bước, giật chăn mền của cô ra, ôm eo cô, giống như vác bao tải, vác cô lên vai rồi khiêng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.