Trên đường trở về, Tiểu Quyển hỏi Nhiếp Trường Phong, “Làm sao nam chính đột nhiên lại thay đổi người thế?”
Nhiếp Trường Phong không quan tâm, “Chuyện thay người này không có gì kỳ quái cả, xảy ra thường xuyên. Tần Khinh này anh biết, mặc dù hoạt động nghệ thuật chỉ là vui chơi nhưng mà kỹ thuật diễn không tệ, đặt chung một chỗ với Tiểu Quyển của chúng ta thì cũng tạm được.”
Tiểu Quyển nói thầm: “Nghe ý tứ của bọn họ thì tôi diễn cũng không phải thật sự tốt, chọn tôi chỉ là vì gương mặt của tôi mà thôi. Tôi đoán có lẽ cũng là do giao tình của anh và bọn họ.”
Nhiếp Trường Phong vỗ vỗ cánh tay Tiểu Quyển, trấn an: “Lớn lên xinh đẹp rất có bản lĩnh là đúng không? Kỹ thuật diễn có thể từ từ trau dồi. Chuyện này cũng không liên quan gì đến giao tình, nếu như anh cứng rắn nhét vào nhưng không phù hợp thì bọn họ cũng sẽ không cần.”
Tiểu Quyển và anh ấy nhìn nhau cười.
Trở lại Avant, hai người đều rất ăn ý không nói kết quả thử vai cho Kỷ Hằng biết. Tiểu Quyển khá tò mò không biết rốt cuộc Kỷ Hằng có hỏi hay không hỏi.
Thế mà thực sự Kỷ Hằng không hỏi gì cả, một mực vùi đầu vào làm việc.
Chờ Nhiếp Trường Phong đi ra, Kỷ Hằng không thèm ngẩng đầu lên, hỏi Tiểu Quyển: “Đã nhận được vai diễn?”
Tiểu Quyển ngạc nhiên: “Làm sao anh biết?”
Lúc này Kỷ Hằng mới ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, “Nếu bây giờ mà Nhiếp Trường Phong hiện nguyên hình thì cái đuôi đã muốn vểnh lên tận trời rồi.”
Nói xong, anh lại cúi đầu xuống.
“Hôm nay cô gặp Ngô Dật rồi sao?” Kỷ Hằng giống như vừa nhìn tài liệu vừa thuận miệng nói chuyện phiếm với cô.
Tiểu Quyển lắc đầu, “Không có. Nam chính đã đổi, đổi thành Tần Khinh, người muốn giành đôi bông tai với tôi trong buổi từ thiện đấu giá đó.”
Tay Kỷ Hằng dừng lại.
“Tôi còn đóng cùng anh ta một đoạn ngắn.” Tiểu Quyển nói, “Cũng không tệ lắm.”
Tiểu Quyển làm ổ trong ghế sô pha thoải mái của mình, tiện tay cầm một quyển sách lên.
Qua một hồi lâu Kỷ Hằng mới hỏi: “Cái gì không tệ? Dáng dấp không tệ? Kỹ thuật diễn không tệ? Cùng anh ta đóng cảnh hôn, cảnh giường chiếu cũng không sao ư?”
Tiểu Quyển vuốt sách, dáng vẻ của Tần Khinh hiện ra trước mắt.
Nói thật, mới bắt đầu, Tiểu Quyển cũng chỉ muốn nhận được vai diễn này, cho nên chuyện đóng cùng nam chính thì cô cũng không nghĩ nhiều như vậy. Hôm nay đi thử vai, nam chính trong phim bỗng biến thành một người sống sờ sờ, nhất là cái tên hồ ly Tần Khinh kia. Tiểu Quyển lập tức không còn muốn vai diễn này nữa.
Tiểu Quyển đang băn khoăn không biết nên mở miệng nói chuyện này với Nhiếp Trường Phong như thế nào. Thế nhưng trên đường trở về, bởi vì thử vai thành công nên Nhiếp Trường Phong tràn đầy phấn khởi, Tiểu Quyển thực sự không đành lòng đả kích anh ấy.
Vừa nghĩ tới phải đóng cảnh thân mật với Tần Khinh thì Tiểu Quyển lập tức có chút chột dạ. Thế nhưng không muốn thể hiện sự yếu đuối của bản thân, Tiểu Quyển kiên trì trả lời Kỷ Hằng, “Làm sao lại có vấn đề? Đương nhiên là không sao, diễn với ai cũng được, chỉ là cảnh hôn thôi mà.”
Kỷ Hằng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tiểu Quyển, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu nhìn thẳng vào mắt Tiểu Quyển. Tiểu Quyển cố nén biểu cảm của mình, cũng trố mắt nhìn anh. Hai người nhìn nhau chừng mấy chục giây, bỗng nhiên Kỷ Hằng nở nụ cười, một lần nữa cúi đầu xuống.
Anh khó chịu nguyên một ngày, lúc này tâm tình bỗng vui vẻ.
“Anh cười cái gì? Có gì đáng cười sao?”Tiểu Quyển nóng nảy, “Đương nhiên tôi không thành vấn đề gì rồi!”
Kỷ Hằng không nói lời nào, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên.
Tiểu Quyển tức giận trừng anh, trừng cho tới khi anh thu dọn đồ đạc, nói có việc phải đi ra ngoài xử lý.
*
Kỷ Hằng đi cả buổi chiều, tới chúc chạng vạng tối thì Nhiếp Trường Phong lại đến, nói là đạo diễn Viên của phim《Nắng Buông Trước Mành》có chuyện tìm Tiểu Quyển, muốn mời Tiểu Quyển qua đó một chuyến.
Tiểu Quyển có chút buồn bực: “Giữa trưa vừa mới đi thử vai, còn có thể có chuyện gì, nhất định phải đi một lần nữa sao?”
Cũng không biết Kỷ Hằng đã đi đâu, Nhiếp Trường Phong lại tiếp tục dẫn Tiểu Quyển đi tới chỗ thử vai lúc trưa. Còn chưa vào cửa, Tiểu Quyển đã nghe được giọng nói quen thuộc của người nào đó.
Anh ta tới làm gì?
Tiểu Quyển và Nhiếp Trường Phong nhìn nhau. Nhiếp Trường Phong cười cười, thấp giọng nói: “Cậu ấy thực sự đã đi.”
Quả nhiên, mở cửa, thì đã nhìn thấy Kỷ Hằng ung dung tự tại ngồi bên trong, đang ngồi nói chuyện phiếm với đạo diễn Viên và mấy người bên nhà sản xuất.
Tiểu Quyển dùng ánh mắt hỏi Kỷ Hằng: Anh đến xem náo nhiệt cái gì?
Kỷ Hằng cong môi, không nói gì.
Ngược lại, đạo diễn Viên chào hỏi Tiểu Quyển: “Tiểu Quyển à, tới đây. Thật xin lỗi phải bảo cô tới đây một chuyến……”
Tiểu Quyển nghĩ thầm: Không thể nào? Chẳng lẽ Kỷ Hằng cố ý tới đây, cố ý quấy rối vai diễn mà thật vất vả cô mới có được sao?
Tiểu Quyển không muốn nhận vai diễn này là một chuyện, nhưng anh ta lại cố ý đến đây quấy rối lại là một chuyện khác. Tiểu Quyển căm tức nhìn anh ta.
Đạo diễn Viên nói tiếp: “…… Chủ yếu là muốn nói với cô một chút, nam chính của bộ phim này lại đổi người.”
Hả?
Tiểu Quyển nhìn đạo diễn Viên, rồi lại nhìn Kỷ Hằng.
Đạo diễn Viên vừa khách khí vừa lấy lòng cười cười với Kỷ Hằng.
“Thầy Kỷ muốn đóng vai Vệ Tuyên, có nghĩ cũng không dám nghĩ, đoán chừng là nhờ mấy ngày trước tôi đã bái lạy bồ tát. Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên mà thầy Kỷ đóng đúng không?”
Sau đó ông ấy chuyển hướng qua Tiểu Quyển, “Lúc đầu tôi nghĩ, thầy Kỷ sẽ trực tiếp nói với cô một tiếng trong công ty là được rồi, không ngờ thầy Kỷ còn kiên trì muốn cô tới, chính thức tuyên bố một chút.”
Tiểu Quyển im lặng nhìn Kỷ Hằng: Vâng. Tất nhiên là anh ta muốn bắt cô tới chỗ này, thưởng thức bộ dạng của cô khi bị khó chịu giữa chốn đông người.
Không biết anh ta dùng cách nào, Tần Khinh khó như vậy mà cũng bị anh ta đổi đi. Dựa vào hiểu biết đối với anh ta nhiều năm qua, Tiểu Quyển liếc mắt đã nhìn ra, mặc dù Kỷ Hằng không biểu lộ gì nhưng bên trong ánh mắt đang che giấu vẻ đắc ý.
Tiểu Quyển không muốn thua, đầy vẻ tiếc nuối nói với đạo diễn Viên: “Thật sự muốn đổi Tần Khinh sao ạ? Giữa trưa thử vai với anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy diễn rất tốt nha.”
Đạo diễn Viên có chút xấu hổ, còn chưa lên tiếng, thì đã nghe thấy Kỷ Hằng nói: “Tần Khinh diễn thử đoạn nào?”
Đạo diễn Viên vội vàng mở ngăn kéo, cầm hai tờ giấy ra: “Diễn thử đoạn này. Cảnh Vệ Tuyên và La Yên đối đầu.”
Kỷ Hằng nhìn mấy giây, liền nói: “Tôi sẽ diễn với cô ấy một lần.”
Như thế này đương nhiên là vô cùng tốt, đạo diễn Viên có chút hưng phấn, vội vàng nói về phân đoạn này, “Vệ Tuyên là……”
Kỷ Hằng thả tờ giấy trên tay xuống, “Tôi biết. Tôi đã đọc tiểu thuyết rồi.”
Tất cả mọi người trong phòng đều rơi vào khoảng lặng kỳ lạ. Làm sao mà Kỷ Hằng lại đọc thể loại tiểu thuyết nữ chính xuyên qua thời cổ đại, làm công chúa thu nhận nam chính, nói chuyện yêu đương cơ chứ? Anh ta không có việc gì thì đọc mấy cái này làm gì?
Nhưng mà không ai dám hỏi.
Kỷ Hằng đứng lên, đi tới trước màn trắng trước, đứng ở đó, cười như không cười quay đầu lại chờ Tiểu Quyển. Nhân viên công tác nhanh chóng đặt cái ghế vào cho Tiểu Quyển.
Xem ra anh ta thực sự định diễn thử, vậy thì thử thôi.
Rõ ràng là giúp anh ta diễn thử một lần, nhưng Tiểu Quyển lại cảm thấy lo lắng khó hiểu, thậm chí so với lúc thử vai để nhận vai nữ chính thì còn có chút lo lắng hơn. Tiểu Quyển hít sâu một hơi, đi qua ngồi xuống ghế.
Đạo diễn Viên hô bắt đầu.
Kỷ Hằng liếc mắt nhìn xuống đất, trên mặt mang theo chút đùa cợt, nhưng mà vẫn từ từ quỳ xuống, quỳ gối trước mặt Tiểu Quyển.
So với người khác thì anh cao hơn nhiều, cho nên có quỳ xuống thì cũng không thấp. Mặc dù đang quỳ nhưng trên mặt không tỏ vẻ khuất phục chút nào, anh híp mắt nhìn Tiểu Quyển. Tiểu Quyển vô cùng quen thuộc với ánh mắt này, mỗi lần anh ta định khiêu khích thì sẽ có dáng vẻ như vậy. Nhưng mà về khí thế thì tuyệt đối không thể thua anh ta.
Có động lực, Tiểu Quyển ngồi thẳng lưng, hất cằm lên, liếc mắt nhìn anh ta, cố gắng phải vượt qua anh ta, “Ngươi tên gì?”
Kỷ Hằng không trả lời ngay, giống như nói ra tên của mình là một loại sỉ nhục, nhưng mà cuối cùng vẫn phun ra hai chữ, “Vệ Tuyên.”
Sau đó là lời thoại trong nguyên tác khiến Vệ Tuyên hận thấu xương. Tiểu Quyển nhớ trong kịch bản, đoạn này phải thể hiện vẻ chột dạ. Thế nhưng khi bị ánh mắt áp bách của Kỷ Hằng nhìn mình, một chút Tiểu Quyển cũng không muốn thể hiện mình đang sợ hãi.
Tiểu Quyển vẫn nhìn Kỷ Hằng, hơn nữa còn đưa người về phía trước, duỗi tay nắm lấy cằm của anh.
“Dáng dấp không tệ.”
Ngón tay Tiểu Quyển khẽ vân vê trên cằm của anh một chút. Buổi sáng anh đã cạo râu. Sáng nay Tiểu Quyển đã nhìn thấy anh xoa bọt cạo râu trên mặt, cẩn thận cạo sạch. Nhưng mà bây giờ đã là xế chiều, râu trên cằm đã nhú lên một chút, làm cho Tiểu Quyển cảm nhận đầu ngón tay của mình hơi thô ráp.
Tiểu Quyển nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, dùng giọng điệu ngả ngớn như đang bàn luận về hàng hóa. “Từ nay về sau ngươi hãy ở lại trong phủ công chúa của ta giống như một con chó mà ta nuôi, bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó, ngoan ngoãn thì sẽ có thưởng còn không ngoan thì ta sẽ làm thịt ngươi rồi ném ra khỏi phủ.”
Khó có được cơ hội để Bạch Hổ vương tương lai quỳ gối trước mặt mình, làm anh ta nhục nhã một chút cũng tốt.
Ngược lại, Kỷ Hằng cười cười, đưa tay nắm lấy bàn tay Tiểu Quyển, giọng nói vừa ung dung vừa uể oải, “Công chúa nói cái gì? Ta nghe không rõ. Công chúa có thể lặp lại lần nữa không?”
Đã nói chậm như vậy mà anh còn không nghe rõ? Cứng rắn cố chấp theo lời kịch mà.
Tiểu Quyển lại mở miệng, “Ta nói……”
Một tay Kỷ Hằng cầm tay của Tiểu Quyển, một tay khác bất ngờ đặt trên đầu gối của Tiểu Quyển.
Anh thấp hơn so với cô, nhưng không phải ở tư thế phục tùng, ánh mắt khiêu khích nhìn cô, hỏi: “Cái gì?”
Anh nhìn chằm chằm cô, tay của anh dọc theo chân cô từ từ trượt lên.
Từ nay về sau, anh ta chính là nam sủng của cô, muốn lấy lòng cô, hầu hạ cô, làm động tác này cũng không hề không bình thường. Thế nhưng, động tác và biểu cảm của anh ta thì lại không hề có chút ý tứ lấy lòng.
Tiểu Quyển biết, đây là một trận đọ sức, ai sợ người nấy thua.
Muốn thắng, trong phim La Yên không thể né tránh anh ta rồi đứng dậy hô toán lên, ngoài phim, Hạ Tiểu Quyển cũng không thể kêu dừng.
Tiểu Quyển không nhìn bàn tay đang làm càn của anh ta, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt anh ta rồi nói tiếp: “…… Từ nay về sau, ngươi sẽ ở trong phủ công chúa của ta, giống như ta nuôi một con chó……”
Chữ “chó” nói ra như nghiến răng nghiến lợi.
Tay của anh lại tiếp tục hướng lên trên, sờ lên eo cô, cả người anh tiến lại gần, lại lên thêm một chút, áp cô ngồi sát vào trong ghế.
Tiểu Quyển gắng gượng chống đỡ, tiếp tục lời thoại: “…… Bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, ngoan ngoãn ta sẽ thưởng……”
Tay của anh vẫn đang trượt lên eo cô, người tiến lại càng gần, môi mỏng cách Tiểu Quyển một khoảng cách rất gần.
Cứ như vậy có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, anh khiêu khích hỏi: “Nếu không ngoan thì sao?”
Tiểu Quyển cố gắng ổn định hô hấp của mình, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nói xong câu cuối một cách rõ ràng, “Không ngoan, thì ta sẽ trực tiếp làm thịt, ném ra khỏi phủ công chúa.”
Anh dừng lại một lát, khóe miệng khẽ nhếch, ngạo nghễ nói: “Được, từ nay về sau, ta chính là một con chó của công chúa.”
Đạo diễn Viên hô cắt.
Kỷ Hằng buông Tiểu Quyển ra rồi đứng lên.
Hình như tất cả mọi người đều đồng loạt thở phào một hơi.
Tiểu Quyển lại cảm nhận rõ ràng, ngay tại khoảnh khắc mà Kỷ Hằng đứng dậy, khoảng cách đôi môi giữa hai người đã biến mất. Xúc cảm ấm áp rõ ràng, cũng chỉ trong chớp mắt, đó là một nụ hôn 0,1 giây, anh nhẹ nhàng dán vào một chút, vừa chạm đã cách ra ngay. Trước mặt biết bao người, anh thật sự là cái gì cũng dám làm.
Tiểu Quyển nhìn anh chằm chằm, nhưng anh lại giống như không có việc gì, đi đến chỗ đạo diễn Viên. Mặc dù không hiểu được nụ hôn của anh nhưng mà Tiểu Quyển vẫn phải thừa nhận, vừa rồi Kỷ Hằng diễn rất tốt.
Lần trước, lúc Tiểu Quyển cùng diễn thử với Tần Khinh, kỹ thuật diễn của anh ta không tệ, làm từng bước một, dựa đúng theo kịch bản mà thể hiện. Tất cả mọi thứ anh ta làm vô cùng thỏa đáng. Nhưng mà Kỷ Hằng lại hoàn toàn khác biệt. Kỷ Hằng không theo kịch bản một cách hoàn toàn, anh giống như Vệ Tuyên thật. Anh khiêu khích La Yên, chọc giận La Yên, nhưng sau khi trêu chọc và cám dỗ La Yên thì làm cho lần gặp mặt đầu tiên của hai người tạo nên được mối quan hệ ‘yêu nhau lắm cắn nhau đau’ rất tốt.
Tiểu Quyển ngồi yên không nhúc nhích, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tim đập quá nhanh, giống như vừa mới xong một trận đấu.
Ngay lúc này, đạo diễn Viên cảm khái: “Quả đúng là thầy Kỷ, lần này cô Hạ đã diễn tốt hơn buổi trưa rất nhiều. Mọi người có cảm nhận được không, đây chính là căng thẳng tình dục trần trụi.”
Anh quay phim ở đằng kia nói thầm: “Căng thẳng tình dục trần trụi gì?”
Nhà sản xuất cười nói: “Chính là cảm giác hai người đặc biệt muốn lên giường nhưng là gắng gượng để không lên giường.”