Khoảng Cách Trái Tim

Chương 11



Rời Mỹ, đối với Lục Kiến Nhất mà nói cũng không phải là một quyết định khó khăn. Hai năm ở Mỹ cũng không hề uổng phí, anh đã được mở mang tầm mắt, lấy được tấm bằng thạc sĩ, còn hợp tác với bạn học viết game trên điện thoại và bán cho một công ty, kiếm được một mớ tiền. Không khí ở Mỹ quả thật trong lành hơn ở trong nước, không ô nhiễm nhiều như vậy. Nhưng ngoại trừ những điều đó ra thì chẳng có gì đáng để anh phải lưu luyến cả.

Nếu lý do này còn chưa xem là đủ thì còn có đồ ăn ở Mỹ thực sự rất khó nuốt trôi. Cho nên mặc dù gia đình kịch liệt phản đối nhưng anh vẫn thu dọn hành lý, mua vé một chiều quay về. Cái này gọi là "tướng tại ngoại, có thể không tuân theo lệnh vua".

Tháng bảy năm đó thời tiết có chút khác thường, rõ ràng phải là sau buổi trưa trời mới đổ mưa rào thì lại trở thành mưa dầm liên miên. Lục Kiến Nhất lẽ ra muốn giúp Nhược An tìm nhà, kết quả là Nhược An không mất mấy ngày đã tìm được rồi, hơn nữa còn là một vị trí rất tốt. Hôm đó đã hứa sẽ giúp Mạn Mạn và Nhược An dọn nhà nên anh đã lái xe của nhà, đội cơn mưa phùn mà đi cuối cùng cũng tìm được nhà kho nhỏ mà Nhược An đã gửi đồ.

Cửa kho đang mở, bên trong thì lại vô cùng im ắng. Lục Kiến Nhất đi vào mới kêu 1 tiếng "Mạn Mạn" thì lại nhìn thấy chỉ có Nhược An đang cúi đầu ngồi trên một thùng carton lớn.

Nghe thấy tiếng động, Nhược An hơi ngẩng đầu lên, có gì đó lóe lên trong ánh mắt cô.

Anh kinh ngạc hỏi: "Sao lại là em? Mạn Mạn đâu?"

Nhược An đứng dậy, xoay người sang chỗ khác, nhặt một ít đồ lặt vặt trong tay, trầm giọng nói: "Hôm nay Nhược An mới biết được là Hoàng Mỹ Trăn đã bán cây đàn piano của nó, chưa nói dứt thì đã lao đầu đi mất."

Lục Kiến Nhất nhìn ra cơn mưa phùn bên ngoài: "Lao đi? Đi đâu chứ?"

"Em làm sao biết chứ?" Nhược An bắt đầu nhanh chóng bỏ mấy món đồ lặt vặt vào trong thùng carton, "Em không có thời gian để điên như nó, hôm nay em bắt buộc phải dọn sạch nhà kho này. Em chỉ có hai vạn tệ, em còn chưa có việc làm, em phải mướn nhà, còn phải chu cấp cho nó học xong đại học, em..."

Nhược An khẽ dừng lại một lát, hình như đang lấy tay lau nước mắt rồi quay đầu lại nói: "Anh muốn ở lại đây giúp em dọn nhà hay là muốn đi tìm Mạn Mạn?"

Lúc hỏi câu này có lẽ là Nhược An cũng đã biết câu trả lời. Lục Kiến Nhất bước ra khỏi nhà kho, đứng dưới mái hiên một lát, gọi điện thoại cho Trư Mao trước dặn dò cậu ấy gọi vài người đến dọn đồ, sau đó thì lẳng lặng châm một điếu thuốc.

Mưa vẫn cứ rơi rả rích liên tục không ngớt như những mũi kim nhỏ xen lẫn trong làn nước. Những giọt nước đọng trên mái hiên ban đầu là từng giọt từng giọt sau đó là từng chuỗi từng chuỗi rơi tí ta tí tách xuống mặt đất.

Một ngày mưa như thế này, Mạn Mạn sẽ đi đâu chứ?

Liệu không biết phải đi đâu nên cô đang mắc mưa ở trạm xe buýt không? Hoặc là chạy về đại học A lại phát hiện khu ký túc xá đã khóa cửa?

Lục Kiến Nhất dụi tắt tàn thuốc, chạy đi trong cơn mưa.

Anh để xe lại cho Nhược An dùng để chuyển nhà nên anh phải đến ngã tư để bắt taxi. Chỉ là giao thông vào ngày mưa thường không được tốt. Anh đứng ở ngã tư một lúc vẫn chưa bắt được xa mà tóc đã ướt dầm dề.

Nếu như Mạn Mạn ngốc đến mức đứng ngây người ở trạm xe buýt, hẳn là bây giờ vừa lạnh vừa đói rồi nhỉ?

Anh lại tiếp tục lao vào trong màn nước mưa trở về cửa nhà kho, tìm được một cái chăn trong xe rồi lại đi đến quán cà phê ở ngã tư mua bánh ngọt và sữa socola nóng. Khi anh lại đứng ở ven đường, cuối cùng cũng đã bắt được xe, áo thun trên người anh đã ướt hết một nửa. May mà cái chăn đang giữ trong lòng anh và sữa socola được bọc trong cái chăn đều vẫn còn khô ráo và ấm.

Đầu tiên anh bảo tài xế lái xe một vòng quanh trạm xe buýt ở gần đây nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Mạn Mạn. Trong số đó có một dáng người trông mảnh khảnh, tóc dài, thoạt nhìn có vẻ giống. Lục Kiến Nhất thậm chí hạ cửa sổ xe xuống định gọi một tiếng "Mạn Mạn", nhưng nhìn kỹ lại thì không giống. Mấy giọt nước mưa còn từ cửa sổ bay vào trong xe, báo hại tài xế nhằn một trận.

Lục Kiến Nhất nghĩ ngợi một lát rồi kêu tài xế lái xe đến đường Thúy Uyển.

Quả nhiên Mạn Mạn đang ngồi co ro gặm ngón tay ở bờ tường ngay cửa nhà mình, giống như một chú mèo hoang đang liếm miệng vết thương của nó vậy. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên một cách cảnh giác, khẽ gọi "Rocket".

Đôi mắt của Mạn Mạn rất to, lúc nhỏ cô là một cô nhóc bụ bẫm, bẵng đi một thời gian không gặp, Lục Kiến Nhất luôn cảm thấy cằm của cô sẽ nhọn đi một chút. Bây giờ xem ra, hoàn toàn đã trở thành mặt trái xoan càng làm tôn lên đôi mắt vô cùng trong veo kia.

Cái cằm của cô nhọn đến mức có thể dùng làm tăm xỉa răng, Lục Kiến Nhất trầm ngâm nghĩ ngợi, anh thà rằng cô đừng nhìn người khác với vẻ đáng thương như vậy.

Anh bước đến ném cái chăn lên trên đầu cô vừa nhét ly sữa socola nóng vào trong tay cô.

"Đàn piano của em..." Mạn Mạn lẩm bẩm bên dưới cái chăn, "bị bà ta bán mất rồi."

Lục Kiến Nhất "ừm" một tiếng, xoa xoa lên cái đầu đang ướt sũng của Mạn Mạn: "Anh nghe Nhược An nói rồi."

Mạn Mạn lo lắng nhìn ra qua khe hở của cái chăn: "Em chạy đi như vậy, Nhược An nhất định đang rất tức giận, có phải không?"

Cô rõ ràng sợ Nhược An nổi giận nhưng vẫn cứ thế mà chạy đi. Tính khí của Mạn Mạn chính là như vậy, nói gió là gió, nói mưa là mưa, thích là thích, không thích là không thích, chưa bao giờ chịu thỏa hiệp. Lục Kiến Nhất lẳng lặng cười: "Nhược An nói cô ấy không rảnh nên kêu anh đến để điên cùng em."

Mạn Mạn hắt hơi bên trong chăn, sờ sờ mũi rất buồn bực: "Anh cũng cảm thấy em đang nổi điên sao?"

Cũng chưa đến mức là nổi điên chỉ là ngu ngốc mà thôi. "Cũng tạm," Lục Kiến Nhất ngồi xổm xuống xoa xoa tóc giúp cô: "Chưa cầm dao đi chém dì Hoàng, điên chưa đến nỗi nào."

Lúc này Mạn Mạn mới hé miệng cười, cười được nửa chừng thì lại nghiêm mặt nói: "Em chỉ muốn lấy lại cây đàn của em thôi."

"Vậy em định ngồi lì ở đây cho đến khi chủ nhà mới đến sao?"

Cô gật đầu đầy nghiêm túc.

Lục Kiến Nhất cau mày: "Em có biết liệu chủ nhà mới có thể vẫn chưa chuyển đến, nói không chừng hôm nay sẽ không đến, cứ ngồi đợi như vậy là cách hay sao?

Mạn Mạn nghĩ ngợi một lát, dường như cũng cảm thấy có lý, nói: "Anh nói đúng, cứ ngồi như vậy cũng không phải cách, ngồi cả đêm như vậy chắc chắn rất đau mông. Hay là anh đến nhà anh lấy một miếng đệm ghế đi, phải là cái trên ghế sofa đấy."

Lục Kiến Nhất thầm cười khổ sở, mò mò trong túi áo lấy ra giấy và bút. Xem ra là muốn ghi chép đưa cho tài xế xe taxi rồi, quả là một hành động có tầm nhìn xa. "Em ngốc à?" Anh vừa viết vừa nói, "Thay vì ôm cây đợi thỏ chi bằng kêu thỏ đến tìm em."

Nói rồi xoẹt xoẹt vài nét giấy note đã viết xong, đại ý là bản thân anh muốn mua lại cây đàn piano của họ với giá cao, giá cả bàn bạc khi gặp mặt, số điện thoại,...

Lục Kiến Nhất nhét tờ giấy note vào trong khe cửa, sau khi bố trí ổn thỏa đâu vào đấy mới nói: "Đi thôi. Nhìn xem người anh đều ướt cả rồi, anh phải về nhà thay quần áo đã."

Mạn Mạn thì lại không có ý muốn đứng dậy, bướng bỉnh lắc đầu: "Anh về nhà trước đi. Cho dù là ôm cây đợi thỏ cũng phải để em đợi thêm một lát nữa. Nói không chừng qua một lúc nữa chủ nhà sẽ đến."

Theo lý mà nói, Lục Kiến Nhất cảm thấy việc cứ ngồi đợi một cách ngu ngốc ở đây thật sự là không cần thiết. Nhưng việc Mạn Mạn đã quyết định thì lý trí có lẽ chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc cả.

Anh nhìn bầu trời bên ngoài, mưa có lẽ càng lúc càng nặng hạt hơn.

Thôi vậy, thôi vậy, dù sao ở cùng Mạn Mạn, cùng cô làm mấy chuyện không có đầu óc cũng không phải mới chỉ một hai chuyện. Ngoài việc chán nản ngồi xuống bên cạnh cô thì anh còn có lựa chọn nào khác kia chứ?

Mạn Mạn cười với vẻ vừa rất cảm kích vừa cảm thấy có lỗi rồi dè dặt đưa một góc nhỏ cái chăn qua cho anh thì lại bị anh đẩy ra một cách không thương tiếc.

Cùng với cơn mưa ngày càng to hơn, trời vốn đã tối sầm lại càng tối sầm hơn nữa.

Mạn Mạn có lẽ là thật sự đã mệt mỏi, quấn lấy chăn ngáp một cái, rồi cứ thế ngủ thiếp đi, ngả đầu dựa vào vai anh. Anh ngả mắt nhìn cô, nhớ lại vài chuyện trước kia.

Còn nhớ lúc Mạn Mạn vừa dọn đến đường Thúy Uyển, có một lần anh đang ở trong sân thực hiện một thí nghiệm khoa học --- kiểm tra xem một con bướm bắp cải còn sống bị chôn trong đất mất bao lâu mới chết. Mạn Mạn lúc ấy còn là một bé gái mũm mĩm, không biết tự lúc nào đã ngồi xổm bên cạnh anh, hồn nhiên nói: "Anh ơi, anh chôn bé bướm nhỏ trong đất như vậy, bướm mẹ không tìm được sẽ khóc đấy."

Lục Kiến Nhất nghĩ ngợi một lát, ra vẻ ta đây nói: "Bướm mẹ có lẽ đã chết từ lâu rồi, cứ cho là chưa chết thì cũng sẽ không khóc vì loài bướm không có tuyến lệ."

Không ngờ Mạn Mạn lại khóc toáng lên, khóc đến kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu. Lúc đó Lục Kiến Nhất không biết mẹ của Mạn Mạn thực ra đã không còn, lại hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ dành Mạn Mạn, nhất thời bị tiếng khóc của cô làm cho sốt ruột và lúng túng, chỉ đành cõng cô trên lưng, nói: "Đừng khóc nữa, nhà em ở đâu? Anh đưa em đi tìm mẹ."

Khi ấy Mạn Mạn đã khóc thút thít trên lưng anh rồi ngủ thiếp đi.

Trọng lượng lúc đó ở trên lưng, trọng lượng bây giờ ở trên, Mạn Mạn vẫn là Mạn Mạn chỉ là cằm của cô đã nhọn đi một chút, đôi mắt đã to hơn một tí, đôi môi thì cũng đã căng mọng hơn một ít...

Lục Kiến Nhất không khỏi cau mày. Đã hai mươi tuổi đầu rồi, sao lại vẫn có thể tùy tiện ngủ vô tư lự ở mọi nơi như vậy chứ? Trước mặt Tần Việt cũng như vậy sao?

Cứ chờ đợi như thế này có lẽ không phải là cách tốt. Lục Kiến Nhất suy nghĩ xem có nên đánh thức Mạn Mạn hay không. Đúng lúc này, chủ nhân mới của ngôi nhà đã đến.

Chủ nhà là một phụ nữ khoảng 27 28 tuổi, thấy có người ngồi trước cửa nhà đợi cô ta lại còn ngỏ ý muốn mua cây đàn với giá cao thì ngạc nhiên một hồi lâu. Sau khi nghe xong lời giải thích lủng củng của Mạn Mạn, cô ta lắc đầu một cách thông cảm: "Thật sự xin lỗi, tôi đã chuyển nhượng cây đàn cho người khác rồi, sáng sớm ngày mai sẽ có người đến lấy."

Mạn Mạn vô cùng sốt ruột không nhịn được kéo lấy cánh tay của cô chủ nhà: "Xin chị suy nghĩ lại, cho dù chị bán giá nào, tôi cũng sẽ trả gấp đôi!"

Cô chủ nhà còn sửng sốt hơn cả ban nãy. Cô ta bán cây đàn với giá tám ngàn tệ, nếu trả gấp đôi thì chính là mười sáu ngàn tệ, có thể mua được cả một cây đàn mới. Cô ta nghi ngờ hỏi: "Mười sáu ngàn tệ, em trả bằng tiền mặt à?"

Mạn Mạn khẽ lưỡng lự một lát: "Hiện tại tôi vẫn chưa có tiền..." Nói rồi lại nắm chặt lấy cánh tay của đối phương, "Nhưng cho tôi thời gian hai tháng, tôi nhất định sẽ xoay sở được."

Cô chủ nhà đã hiểu ra, nhẹ nhàng gạt tay Mạn Mạn ra, cười nhẹ nhàng: "Cô Lâm à, tâm trạng của cô tôi rất hiểu. Nếu như có thể thì tôi cũng rất muốn bán đàn cho cô. Nhưng ngặt một nỗi đã nhận tiền của người ta, làm sao tôi có thể nuốt lời được?"

Thế là Mạn Mạn không mua lại được cây đàn. Trên đường về nhà, mưa đã ngừng, trời thì đã tối. Mạn Mạn và Rocket đang sánh vai nhau đi trên đường, nhưng im lặng không nói gì. Cuối cùng lúc về đến nhà mới, Nhược An đang mồ hôi nhễ nhại một mình xoay xở với đống thùng carton đầy trên sàn nhà.

Nhìn thấy Mạn Mạn đi vào, Nhược An dừng lại và đứng dậy.

Mạn Mạn bước đến, nhè nhẹ ôm lấy Nhược An, vùi đầu vào vai cô ấy, trầm giọng nói: "Chị Nhược An, em xin lỗi."

Cả người Mạn Mạn rất ấm áp, duy chỉ có đôi tay thì lạnh cóng, cô ôm lấy lưng Nhược An khiến Nhược An cũng cảm nhận được cái lạnh. Một ngày bận rộn, mệt đến lưng cũng mỏi nhừ, không phải Nhược An không trách sự tùy hứng của Mạn Mạn nhưng nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Mạn Mạn thì cô ấy lại không nỡ, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Mạn Mạn, xin lỗi em."

Đêm đó Nhược An đã khóc thầm trong chăn. Sau cơn mưa, trời đêm mùa hè càng trở nên mát mẻ hiếm thấy, chỉ là sau khi mây tan thấy được ánh trăng thì ánh trăng sáng ngời lại khiến người ta không thể ngủ ngon giấc được.

Đêm đó Mạn Mạn thì lại không khóc một cách thần kỳ.

Nếu cứ thế mà buông xuôi thì Lâm Mạn An không phải là Lâm Mạn An. Ngày mai, ngày mai không phải có người đến lấy đàn sao? Vậy quỳ xuống cũng được, nằm vạ cũng được, cho dù là "Đinh tự hộ"* cũng còn muốn đấu tranh, chống cự, huống chi lại không có máy ủi đất chạy qua bụng cô.

* Đinh tự hộ (钉子户) ý chỉ những ngôi nhà cũ phải bị phá bỏ để xây công xưởng, công trường hoặc những ngôi nhà mới trong bối cảnh nền kinh tế Trung Quốc phát triển nhanh. Chính phủ yêu cầu những người sống trong những căn hộ cũ phải di dời đi nơi khác và đền bù cho họ. Nhưng có những hộ gia đình không hài lòng và không đồng ý di dời. Mà kế hoạch xây dựng của chính phủ sắp thực hiện nên không còn cách nào khác đành phải phá những căn liền kề trước. Tạo thành một cảnh tượng rất kì cục: Căn hộ không di dời một mình đứng trên một bãi đất trống trải.

Mạn Mạn hả hê đắc ý cả một đêm, không ngờ kết quả lại uổng công. Sáng sớm hôm sau, chủ nhà mới vậy mà lại gọi điện đến, thì ra người muốn mua đàn nọ đột ngột không muốn mua nữa, cô ta đồng ý bán cho cô với giá mười sáu ngàn tệ, hai tháng sau, một tay đưa tiền một tay giao đàn. Cuối cùng cô chủ nhà còn khẽ than thở: "Cô Lâm, bạn trai của cô tốt thật."

Mạn Mạn cảm thấy rất khó hiểu. Người bạn trai mà cô ta nói là Lục Kiến Nhất sao? Lẽ nào là Rocket đã nghĩ ra cách gì đó khiến cô ta thay đổi ý định sao? Hay là cô chủ nhà lại bị vẻ hào hoa phong nhã của Rocket thu hút?

Mạn Mạn muốn giải thích rằng Rocket không phải bạn trai cô, tiếc rằng bên kia đã cúp điện thoại. Nhưng mà tại sao đi đến đâu đều có người hiểu lầm cô và Rocket vậy chứ? Mãi đến sau này, Mạn Mạn mới biết được, trên thế giới này không hề có nhiều hiểu lầm như vậy. Chuyện cây đàn, hóa ra cô đã hoàn toàn đoán sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.