Khoảng Cách Trái Tim

Chương 3



Ba người đàn ông trong sinh mệnh của Mạn Mạn, ngoại trừ Naohito Fujiki và Tần Việt thì còn có Dương Quá.

Lúc Mạn Mạn lên năm hai trung học, mối tình đầu của cô với Naohito Fujiki vừa mới "cờ im trống lặng" thì cô lại mê mệt một người tên là Kim Dung, mỗi lần vùi đầu trốn dưới gầm bàn đều đọc đến mất ăn mất ngủ, lúc thì than thở lúc thì vui vẻ.

Ngày đó, trong giờ học môn ngữ văn, thầy giáo ngữ văn đang giảng đến tác phẩm yêu thích nhất của ông ấy, "Kỷ niệm chị Lưu Hòa Trân"* thì nhìn thấy cô nữ sinh ở hàng cuối cùng đang cúi đầu len lén lau nước mắt, còn tưởng rằng cô học trò này đang rơi nước mắt vì căm phẫn và đau khổ trước sự xấu xa, hung tàn đó, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, liền chỉ đích danh cô và nói: "Lâm Mạn An, em nói xem nào, tại sao em lại khóc thảm thiết như vậy?"

* Kỷ niệm chị Lưu Hòa Trân: Một truyện ngắn của Lỗ Tấn.

Ngày đó Mạn Mạn chính là đang xem 《Thần điêu hiệp lữ》, câu chuyện tình yêu của một người tàn phế, xúc động lòng người biết là bao, thầy giáo ngữ văn nói cái gì, cô hoàn toàn không hề nghe thấy, chỉ đành đứng dậy trả lời: "Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết."

Các học sinh trong lớp được dịp cười vang một trận. Thầy giáo ngữ văn rất giận dữ đi báo cho giáo viên chủ nhiệm lớp. Giáo viên chủ nhiệm cũng vô cùng tức giận, mời phụ huynh đến trường để nhắc nhở bằng không sẽ không trả lại truyện cho cô.

Cuốn truyện đó là của bạn cùng bàn Tiểu Nghiên, không trả thì không trả thôi, nhưng Mạn Mạn đang xem đến đoạn bạn học Dương Quá bị trúng độc và không chịu sống một mình, bạn học Tiểu Long Nữ vì vậy mà phải nhảy xuống vực sâu, đúng ngay lúc thời điểm mấu chốt sống chết chưa rõ mà phải ngừng lại như vậy thật còn khó chịu hơn cả kẻ nghiện ma túy bị cai thuốc. Mạn Mạn suy nghĩ một lát, ba cô giáo sư Lâm tuyệt đối không thể kinh động được, Nhược An e là cũng không thể trông cậy được, chỉ có Lục Kiến Nhất miễn cưỡng có thể đóng giả làm "phụ huynh".

Một cuộc điện thoại triệu tập gấp Lục Kiến Nhất đến. Không ngờ mặc dù cô giáo chủ nhiệm đang trong thời kỳ mãn kinh nhưng ngày hôm đó lại rất hòa nhã, chỉ nói vài câu đã để Lục Kiến Nhất đi.

Giờ học thể dục kết thúc, Mạn Mạn đang nằm bò trên bệ cửa sổ của phòng giảng dạy muốn nhìn trộm một lát, phía sau gáy bị vỗ một cái, là Lục Kiến Nhất đang vỗ vào sau gáy cô bằng cuốn truyện: "Ngốc à, lên lớp xem trộm tiểu thuyết thì thôi đi, lại còn nhập tâm đến nỗi khóc nhè."

Mạn Mạn vội cướp lấy cuốn truyện ôm vào trong lòng: "Hết cách rồi, từ nhỏ em đã đa cảm như vậy rồi. Anh nói chuyện với cô giáo thế nào rồi?"

"Anh nói ba của chúng ta đã đi công tác nên anh là anh trai của em đến thay."

Ồ, Mạn Mạn đã yên tâm.

"Nhưng mà không có lần sau nhé," Lục Kiến Nhất gõ gõ vào trán cô, "Anh nói ba mình ngày mai sẽ trở về, cho nên không được xem trộm trong giờ học nữa, em đa cảm thì về nhà trốn trong chăn mà xem lén một mình."

Mạn Mạn nhăn mặt, nói: "Em cũng muốn vậy. Nhưng mấy buổi tối gần đây hễ làm xong bài tập về nhà thì ba em lại đốc thúc em luyện đàn piano. Chopin"s etudes, bản này thật là khó."

Mạn Mạn có chút lo lắng về tương lai, nhưng cuốn truyện cuối cùng cũng đã quay lại một cách trọn vẹn. Tuy nhiên những ngày tháng tiếp theo lại tốt đẹp ngoài dự kiến.

Giáo sư Lâm dạy môn lý luận âm nhạc ở nhạc viện, có thể nói ông rất có nhiệt huyết với việc dạy piano cho Mạn Mạn, tuyệt đối không bỏ dở nửa chừng. Thế mà buổi tối nọ, bản Chopin"s etudes đã bị ông lãng quên, vả lại cả năm ngày tiếp theo cũng chưa nhớ đến.

Không sao cả, sau khi ăn bữa tối xong, Lục Kiến Nhất mang bàn cờ sang, anh nói gần đây vừa mới học cờ vây, muốn được cao thủ cờ giáo sư Lâm chỉ giáo thêm.

Giáo sư Lâm vui mừng khôn xiết. Ông vốn là một người mê cờ vây, lúc ở đường Thúy Uyển, ông đã đạt đến cảnh giới cao, trước giờ không hề có đối thủ, bây giờ lại có một người trẻ tuổi đến thách đấu, nên ông đương nhiên rất thích thú. Kết quả giáo sư Lâm phải thốt lên "hậu sinh khả úy", cùng Lục Kiến Nhất đánh hết ván này đến ván khác đến tận 11 giờ đêm, lại còn là năm đêm liền liên tiếp.

Hahaha, Mạn Mạn vui mừng khoái chí, trốn trong chăn ung dung đọc hết câu chuyện tình yêu của Dương Quá và Tiểu Long Nữ, lại còn xem thêm một lần nữa từ đầu đến cuối.

Cuối tuần Nhược An từ đại học A trở về nhà, đúng lúc Mạn Mạn đang trầm tư suy nghĩ, nóng lòng muốn tìm một người nào đó để bàn luận. Sau khi quăng mình lên giường của Nhược An, Mạn Mạn bùi ngùi hỏi: "Nhược An à, chị nói xem, Dương Quá đã đau khổ chờ đợi suốt mười sáu năm, tại sao không hỏi thăm người khác xem Nam Hải Thần Ni ở đâu kia chứ?"

"Bởi vì anh ta ngốc thôi." Nhược An đang đọc sách dưới ánh đèn, lười đến mức không thèm ngẩng đầu lên trả lời.

"Vậy còn Tiểu Long Nữ thì sao? Sống ở dưới đáy Đoạn Trường Nhai mười sáu năm, nàng ta sao lại không thể để những con ong của mình truyền tin, v.v... chứ?"

"Bởi vì cô ta cũng ngốc." Nhược An vẫn là không thèm ngẩng đầu lên.

Được rồi, Mạn Mạn nghĩ, bàn về Thần Điêu không có tiếng nói chung, vậy nói về cái khác vậy.

"Chị nói xem anh Rocket có chuyện gì vậy? Từ đại học A đạp xe về nhà phải mất một tiếng đồng hồ, mỗi ngày anh ấy đều đi đi về về như vậy, lẽ nào không tìm được ai để chơi cờ ở đại học A hay sao chứ?"

Lúc này Nhược An cuối cùng cũng ngước đầu lên, thậm chí còn xoay người lại, lẳng lặng liếc cô một cái: "Bởi vì cậu ấy ngốc."

Nói xong, Nhược An dừng lại một lát, phụt cười nói: "Nhưng ngốc nhất chính là em."

Được rồi, được rồi, Mạn Mạn tức giận, trên đời này tất cả mọi người đều ngốc cả. Đã qua một học kỳ đại học nhưng hội chứng sợ thi cử của Lâm Nhược An vẫn chưa hết, không tốt nữa thì lại chuyển ngay đến hội chứng thời kỳ mãn kinh. Cô quyết định không chấp nhặt với cô ấy.

Sự việc vốn đã giải quyết ổn thỏa đâu vào đấy nhưng không ngờ lại dẫn đến một sự kiện khác.

Cô bạn ngồi cùng bàn Tiểu Nghiên từ ngày nhìn thấy "anh trai" của Mạn Mạn trên hành lang thì đã đem lòng tương tư trộm nhớ. Vốn dĩ Mạn Mạn không muốn quan tâm, hết cách Tiểu Nghiên cuối cùng lấy ra quyển 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》 ra làm điều kiện trao đổi, Mạn Mạn chỉ đành mất hết liêm sỉ mà nghe theo.

Đúng lúc gặp ngày Cá tháng tư, Mạn Mạn bèn đề nghị cô ấy viết một bức thư thình cho Lục Kiến Nhất, hẹn anh ra gặp mặt, nếu được gặp nhau thì là tốt nhất, vui vẻ cả làng, nếu không được thì nói đây chỉ là một cú lừa ngày Cá tháng tư thôi. Công thủ đều được, Mạn Mạn cảm thấy kế hoạch này rất chặt chẽ, đâu vào đấy.

Mạn Mạn nghĩ ngợi cả một ngày, soạn ra bức thư tình này, còn tự cho rằng lời văn trau chuốt, mượt mà, lại vừa thể hiện tình cảm chân thành, thắm thiết. Cuối cùng ký một chữ ký giả vậy, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Marilyn Monroe. Thật là ngọt ngào, cô len lén cười thầm. Nhưng Marilyn chỉ viết mỗi chữ "M", nghĩ không ra phía sau viết thế nào.

"M", một cô gái thần bí, cũng không tồi.

Thư đã được gửi đi. Vì vậy cô và Tiểu Nghiên ngồi xe buýt một tiếng đồng hồ, đến đợi phía dưới bức tượng của Đào Hành Tri ở đại học A theo thời gian đã hẹn.

Nhưng mà, nhưng mà...

Đầu tiên là đứng, kế đó thì ngồi, cuối cùng là nằm xuống, đã thay đổi hết mười bảy mười tám tư thế khác nhau, thời gian thì cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ, bụng thì đói đến nỗi Mạn Mạn hoa cả mắt, chóng cả mặt nhưng Lục Kiến Nhất vẫn chưa xuất hiện.

Mạn Mạn cảm thấy rất khó chịu. Chết đói là chuyện nhỏ, thất tín mới là chuyện lớn. Nếu đã đồng ý giúp Tiểu Nghiên thì cô không tin là dựa vào tài trí của Lâm Mạn An cô đây lại không thể hạ gục được một Lục Kiến Nhất! Cô quyết định phải viết thư tình nữa, hơn nữa còn là mỗi ngày một bức, mỗi ngày còn đổi giấy viết thư có hương thơm khác nhau, mỗi ngày một bài thơ của Tịch Mộ Dung, cho đến khi nào đánh chiếm được lô cốt Lục Kiến Nhất này mới thôi.

Cho nên mỗi buổi chiều trước khi tan học, các học sinh lớp 10, 11 đều có thể nhìn thấy Lâm Mạn An đang cúi đầu trên bàn cắm cúi viết, hôm nay thì là "Em là một đóa sen mùa hạ đang nở rộ, xiết bao hy vọng, anh có thể nhìn thấy em của bây giờ"*, ngày mai thì là "Tình yêu của em, kiếp trước chúng ta là gì"*, ngày mốt thì là "Kỳ thực, thứ em ước mong, cũng chẳng qua chỉ là khoảnh khắc đó, em chưa bao giờ đòi anh, phải cho em, cả cuộc đời của anh."* Bài thơ tuy không dài nhưng phải giả mạo nét chữ, nên Mạn Mạn mất khá nhiều công sức.

* Đây đều là ba bài thơ của Tịch Mộ Dung, theo thứ tự là "Tâm sự của hoa sen", "Duyên kiếp trước" và "Ước mong". Bài "Tâm sự của hoa sen" và bài "Ước mong" do Lục Bích dịch.

Mãi đến ngày thứ mười, cô viết là "Bốn mùa có thể an bài cực kỳ ảm đạm, miễn là mặt trời vui lòng"*, thì Lục Kiến Nhất đã hồi âm lại.

* Đây là một câu trong bài thơ "Nếu như" của Tịch Mộ Dung.

Cô và Tiểu Nghiên hai người cùng chen chúc dưới ánh đèn đường mờ ảo, cẩn thận mở bức thư ra, cả người run rẩy, tràn ngập sự mong đợi.

Thư viết cũng không ngắn, lại còn là nét chữ rất đẹp của một cô gái:

"Cô M thân mến:

Đầu tiên xin tự giới thiệu một chút. Tôi là bạn gái của Lục Kiến Nhất, học cùng trường đại học với Lục Kiến Nhất. Chúng tôi đã nhận được thư của cô và chúng tôi đều rất cảm động..."

Mạn Mạn đọc không được nữa. Chúng tôi, cô ta nói chúng tôi. Ông trời ơi ngó xuống mà xem, cực cực khổ khổ viết thư cho Lục Kiến Nhất, để cô gái không liên quan gì này cảm động làm cái gì chứ?

Con tim Tiểu Nghiên đã vỡ vụn thành những hạt thủy tinh nhỏ li ti, giận dữ muốn xé rách bức thư kia.

"Đợi đã!" Mạn Mạn la lên. Thử nhìn lại lần nữa, rồi lại nhìn thật kỹ lần nữa, nét chữ này trông khá là quen thuộc. Mạn Mạn cười rủa thầm trong lòng: "Lục Kiến Nhất, anh được lắm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.