Nước Mỹ quả thật là một nơi kỳ diệu. Lục Kiến Nhất học hai năm ở Mỹ đã lấy được bằng thạc sĩ và trở về nước. Sau đó Tần Việt cũng đã đi Mỹ. Sau đó nữa, chớp mắt năm năm đã trôi qua, năm đó Mạn Mạn tốt nghiệp đại học, ngay cả Mạn Mạn cũng đi Mỹ.
Vừa đến Mỹ được một tháng, Mạn Mạn đã phát hiện được bao nhiêu là chỗ không thể tưởng tượng được. Chẳng hạn như Pizza Hut là thức ăn rác*, Budweiser là bia rác, những người sống trong khu của cô đều là những tên rác rưởi da trắng, các hộp thư thì luôn đầy ắp thư rác. Buổi tiệc chào đón tân sinh viên của đại học U luôn có những người đang ẩn mình trong bóng tối chờ thời cơ hành động, gọi là những người đàn ông khốn khổ ở Bắc Mỹ. Người về nước lấy vợ nhanh như chớp gọi là phu khuân vác Bắc Mỹ. Người khuân vác nhiều hơn một cái nhưng luôn không thành được gọi là đại đội trưởng đội vận chuyển.
* Thức ăn rác hay thực phẩm vớ vẩn, tên gốc tiếng Anh là Junk food là một từ tiếng lóng mang tính chất miệt thị để chỉ về những đồ ăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất không tốt cho sự phát triển lành mạnh của cơ thể như đường, mỡ, chất béo, và muối có hại cho cơ thể.
Dĩ nhiên, những nhận thức sâu sắc như vậy về nước Mỹ hiển nhiên không phải là thứ mà Mạn Mạn có thể có được trong vòng một tháng mà phần lớn đến từ lời nói và hành động của Cố Ngải Lâm. Nhận thức của chính cô là khoảng cách giữa tòa nhà dạy học và nhà trọ mất mười phút đi xe buýt của trường. Khoảng cách giữa nhà trọ và siêu thị Mỹ là mười phút đi bộ. Khoảng cách từ nhà trọ đến Chicago là hai tiếng đồng hồ lái xe. Khoảng cách từ nhà trọ đến những nơi không liên quan khác tương đương khoảng cách giữa nhà trọ và Chicago. Trong vòng phạm vi năm dặm là khuôn viên của trường học, bên ngoài phạm vi năm dặm là một cánh đồng ngô mênh mông bát ngát. Bên ngoài cánh đồng ngô bao la nghe nói là một cánh đồng lúa mì bất tận.
Khoảng cách là một thứ tương đối. Từ đại học A đến Chicago lái xe mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Đối với người hiện tại không có xe như cô mà nói lại chẳng khác nào thật xa xôi diệu vợi.
Mạn Mạn và Ngải Lâm cùng thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, thường có gián hoành hành, căn hộ đối diện là của một bà mẹ đơn thân người da đen, phía dưới lầu là gia đình sáu người của lão Mặc. Đây không phải lần đầu tiên Cố Ngải Lâm đến Mỹ. Trước đó cô ấy đã học một năm ở một đại học tại thành phố Buffalo của tiểu bang New York. Bây giờ chuyển đến đại học U vì đại học U được xếp hạng tốt hơn và chuyên ngành có thể tìm được việc làm tốt hơn. Mạn Mạn rất ngưỡng mộ một nữ sinh như thế, kiên cường, độc lập, có mục tiêu rõ ràng, chịu đựng được gian khổ, còn --- giảng dạy không biết mệt.
Chẳng hạn như lúc cô đang lên mạng đọc tiểu thuyết. cô ấy sẽ nhẹ nhàng đến phía sau cô, bình tĩnh nói: "Đọc cái này có ích gì cơ chứ, còn không bằng đi vũ hội chào đón tân sinh viên, tìm lấy một người bạn trai thực dụng. Nếu không thì đi nhà thờ cũng được, luôn có lúc để nhờ giúp đỡ."
Mạn Mạn vẫn còn chưa hiểu rõ bạn trai thực dụng là như thế nào, còn sự thực dụng của những người bạn trong giáo hội thì cô thật sự đã được lĩnh hội sâu sắc. Lúc cô vừa đến đại học U được mấy ngày thì đã có hai đàn chị không quen biết đến ân cần hỏi han, còn tặng rất nhiều nồi niêu xoong chảo. Mạn Mạn vô cùng cảm động, không ngờ một nước Mỹ nơi người bóc lột người còn có những con người ấm áp như thế này. Sau này Cố Ngải Lâm nói với cô bọn họ chính là người của nhà thờ.
Mạn Mạn không chịu được sự khuyên nhủ hết lần này đến lần khác của đàn chị nên cũng đã đi vài lần, hoạt động của nhà thờ chẳng qua chỉ là đọc kinh thánh, hát thánh ca. Vốn cũng chẳng có vấn đề gì nhưng không biết vì sao Mạn Mạn luôn cảm thấy bài thánh ca nọ rất có khả năng gây ngủ, mỗi một bài hát đến những năm lần, mí mắt của cô đã bắt đầu sụp xuống, vài lần đầu còn có thể chống chế nói là do "trái múi giờ", mãi đến sau này cô cảm thấy hơi xấu hổ. Mọi người đang hát thánh ca một cách nhiệt tình và say sưa thì cô lại ngả người ra sau lưng ghế trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, dường như tâm hồn đã chìm vào hư không. May mà Ngải Lâm luôn hát một cách bình tĩnh, hát bao nhiêu lần cũng đều rất nghiêm túc, điều đó nói lên hai người bọn họ đều ngoan đạo cả.
Hát thánh ca xong, như thường lệ một đàn chị sẽ đến hỏi cô có cảm động hay không, Ngải Lâm cứ như bình thường nói ra cảm tưởng của cô ấy, còn Mạn Mạn như thường lệ luôn ấp a ấp úng chẳng biết nói gì. Đàn chị vẫn sẽ ôn hòa nói như thường lệ: "Không sao cả, lần sau có lẽ em sẽ cảm động thôi."
Mạn Mạn cảm thấy rất nản lòng. Đàn chị không vội, cô thì lại sốt ruột. Nhớ lại cô là người sẽ bật khóc ngay cả khi xem diễn viên đóng lính Nhật Bản tràn vào thôn dù chỉ ở trong phim, vậy mà tại sao vào thời điểm quan trọng cô lại không thể xúc động được kia chứ? Phụ lòng kỳ vọng hết sức tha thiết của đàn chị. Có một lần cô nhịn không được hỏi Ngải Lâm: "Lúc cậu hát thánh ca, có thật sự bị cảm động không?"
Ngải Lâm khẽ mỉm cười, trả lời rất điềm tĩnh: "Nếu là cần thiết thì tớ sẽ cảm động."
Cho nên kết quả là, Ngải Lâm tiếp tục tham gia hoạt động của giáo hội, còn Mạn Mạn sợ không cảm động được, chỉ đành thoái thác không đi.
Không ngờ rằng mới trốn được hai lần thì các đàn chị đã tìm đến trước cửa, trước tiên là quan tâm cuộc sống của cô, tiếp đó thì giảng giải một cách đơn giản dễ hiểu về việc Chúa đã đến thế nào thế nào. Mạn Mạn đang bưng một ly trà nóng, cho dù bọn họ giảng giải thế nào, cô cứ gật đầu liên tục. Lúc đầu cô sắp bắt đầu mất ý thức, một đàn chị nói: "Lâm Mạn An, thứ bảy này có một buổi diễn thuyết ở Chicago, đặc biệt mời tới Trương Bình từ đặc khu Washington, em nhất định phải đến, đến lúc đó bọn chị sẽ lái xe đến đón em."
Mạn Mạn không biết Trương Bình là ai, nếu đã là được đặc biệt mời đến từ Washington cách xa hàng ngàn dặm thì ắt hẳn là một nhân vật quan trọng, huống hồ đàn chị nói cô nhất định phải đi, hơn nữa nơi phải đến lại là Chicago. Vì thế Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Cái gọi là diễn thuyết hóa ra là nghe nữ sĩ Trương Bình kể về lịch sử bà đã cảm động trước Chúa như thế nào khi lần đầu tiên đến Mỹ. Nữ sĩ Trương Bình kể vô cùng chân thành thắm thiết, đôi lúc giọng còn nghẹn ngào, nước mắt thì cứ chực trào ra. Không phải không làm người khác cảm động, chỉ là đối với một người được hun đúc bằng chủ nghĩa vô thần, chủ nghĩa Mác - Lênin như Mạn Mạn mà nói thì có chút gì đó siêu hiện thực. Vì vậy Mạn Mạn cứ nghe rồi lại nghe, không khỏi cảm thấy có chút mơ hồ. Để kịp giờ bắt đầu buổi diễn thuyết lúc chín giờ, cô đã bị Ngải Lâm réo thức dậy từ lúc năm giờ sáng, có thể chống đỡ đến mười giờ rưỡi đã là không dễ dàng gì rồi.
Đến lúc Trương Bình kết thúc thì mục sư bước lên bục, nói với giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: "Cám ơn nữ sĩ Trương Bình đã chia sẻ với chúng ta về sự lĩnh hội của chị, bây giờ mời tất cả chúng ta cùng hát bài 《Lạy Chúa, con ca tụng Người》."
Mạn Mạn đột nhiên giật mình tỉnh giấc, động tác hơi to tiếng khiến cho Ngải Lâm và đàn chị ngồi bên cạnh đều liếc mắt nhìn qua. Mạn Mạn xấu hổ gật đầu nói: "Em đi vệ sinh một lát."
Kỳ thực nhu cầu cấp bách của cô bây giờ không phải là đi vệ sinh mà là một ly cà phê. Cô nhớ ra lúc đến nhìn thấy có một cửa hàng Starbucks ở chỗ rẽ bèn mò mẫm đi tìm theo trí nhớ.
Buổi sáng thứ bảy, rất đông người uống cà phê, một quán Starbucks rất nhỏ nhưng người đến mua cà phê đã xếp thành mấy hàng. Bảng menu ở trên cao thật khiến người lóa mắt vì chi chít chữ ngoằn ngoèo như nòng nọc. Mạn Mạn không tài nào đọc được đành gọi một ly cà phê bình thường.
Rocket từng không đồng tình với sở thích uống cà phê của Mạn Mạn. Anh nói, mùi vị của cà phê chẳng qua chỉ là đắng pha lẫn ngọt hoặc ngọt pha lẫn đắng. Mạn Mạn thì hào hứng nói, lúc thì đắng tí, lúc thì ngọt tí, giống như tình yêu vậy. Vẻ mặt của Rocket trở nên rất chật vật, như thể chua đến tận răng.
Đây là ly cà phê đầu tiên sau khi đến Mỹ, Mạn Mạn cẩn thận cầm ly cà phê của mình bước ra khỏi cửa rồi mới uống một ngụm.
Ôi, nóng quá, lại còn đắng nữa.
Ngải Lâm nói, cà phê Starbucks ở Trung Quốc hoàn toàn là nước đường cả, hôm nay có dịp so sánh mới cảm thấy cô ấy nói rất có lý. Lúc nãy Mạn Mạn kêu "ôi" một tiếng suýt chút nữa thì đã phun ra ngụm cà phê nguyên chất đầu tiên sau khi đến Mỹ.
Ngay tại khoảnh khắc cô ngước mắt lên sau khi suýt chút nữa phun ngụm cà phê, cô đã nhìn thấy anh ấy qua cửa kính của quán Starbucks.
Vẫn là dáng vẻ sinh viên với quần jeans, áo T-shirt, nhưng hình như anh ấy hơi gầy hơn trước. Anh ấy nhận ly cà phê từ tay nhân viên phục vụ, sau đó dường như nói cám ơn với nụ cười rạng rỡ, ánh mặt trời chiếu lên vai anh ấy qua song ô cửa kính, mặt anh ấy như được phủ lên một vầng sáng dịu nhẹ.
Hóa ra anh ấy vẫn giống như trong trí nhớ của cô, vẫn là một chàng thanh niên môi hồng răng trắng, nụ cười vừa tự nhiên vừa rạng rỡ. Vết lõm nhỏ trên cằm vẫn còn, thói quen thường dùng ngón trỏ tay phải gõ gõ lên mặt bàn cũng thế, khi cười lên chỉ còn lại lúm đồng tiền hơi nông bên má trái, tất cả tất cả đều hệt như trong trí nhớ của cô. Dấu vết thời gian có thể in hằn rõ với một số người, còn với một số người khác thì lại như gió thoảng mây bay đến rồi đi không để lại chút dấu vết gì.
Điều khó hiểu hơn cả là lúc nãy lúc nãy ở bên trong quán cô quay qua quay lại mấy vòng lại không nhìn thấy anh ấy, bây giờ đi ra ngoài, tình cờ ngước mắt nhìn lại nhìn thấy anh ấy.
Nếu đã là tình cờ gặp nhau tất nhiên phải tiến vào chào hỏi, nhưng giờ phút này đây hai chân của Mạn Mạn dường như không còn tồn tại vậy, chỉ có ánh mắt còn biết ngẩn ra nhìn theo bóng dáng của anh ấy. Anh ấy trực tiếp đẩy cửa bước ra, đúng lúc gặp ngay chính diện.
"Mạn Mạn!" Tần Việt sửng người một giây rồi mới kêu lên.
Mạn Mạn vẫn còn ngớ người không biết nên làm thế nào mới tốt. Ngụm cà phê vừa nãy khiến đầu lưỡi cô đang nóng ran, vị đắng còn đang tràn ngập cả khoang miệng.
Lúc này có người từ phía sau đẩy cửa bước ra, cửa kính xém chút nữa va vào người Mạn Mạn. Tần Việt ôm lấy hai vai cô và nhường sang một bên, sau đó buông cô ra, mỉm cười nói: "Sao em lại ở đây vậy?"
Đây là một câu chuyện dài. Làm thế nào để dùng lời nói súc tích nhất nói rõ hai năm đã qua đây? Mạn Mạn cảm thấy đầu óc như đang mơ hồ, không nhận biết được gì, chỉ có thể ngây người nhìn chăm chú người đối diện.
Tần Việt thì lại né tránh ánh mắt của cô, mí mắt ngầm rủ xuống: "Xin lỗi vì đã không thể ra sân bay đón em, gần đây anh quả thật rất bận."
Mạn Mạn khẽ "Ồ" một tiếng. Hóa ra anh ấy đều nhận được những email cô đã viết, chỉ là vì quá bận.
Anh ấy hẳn là đã nhìn thấy vẻ thất vọng của cô, trong ánh mắt thoáng hiện lên tia sáng ảm đạm, nhẹ nhàng kéo cánh tay tay không cầm ly cà phê của cô qua, nói nhỏ: "Mạn Mạn..."
Mạn Mạn vẫn còn đang ngẩn người đợi anh ấy nói chuyện nên im lặng không nói gì. Tần Việt vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cả hai cứ thế đứng mặt đối mặt nhau trong một phút thì chiếc xe Corolla màu trắng đang đậu bên đường đột nhiên vang lên hai tiếng còi, một người ló đầu ra khỏi cửa sổ băng ghế sau: "Steven, đi nhanh thôi, sắp trễ rồi."
Hóa ra cái gì cũng đều không thay đổi chỉ có tên thì đã thay đổi. Steven, anh ấy chắc hẳn đã lấy cái tên này sau khi đến Mỹ.
Tần Việt dường như hơi giật mình, bối rối buông tay Mạn Mạn ra, cười xin lỗi: "Anh phải đi rồi. Anh sẽ viết email cho em."
Mạn Mạn lại "Ồ" lên một tiếng. Tần Việt nhảy lên xe, thò tay ra khỏi cửa sổ vẫy vẫy về phía cô. Chiếc xe Corolla màu trắng rồ lên một tiếng rồi cứ thế mà rời đi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Lúc chiếc xe Corolla biến mất ngay ở chỗ rẽ kế tiếp, Mạn Mạn vẫn còn ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, cho đến khi một cơn gió nhẹ thoảng qua. Danh xưng "thành phố của gió" quả nhiên danh bất hư truyền, cơn gió này đến không hề báo trước, thổi bay cả tóc cô và làm nguội luôn cả ly cà phê của cô, còn khiến cô phải rùng mình ngay dưới ánh nắng mùa hè.
Muốn gần anh ấy hơn một chút, nói không chừng có thể gặp được ngay ở một chỗ rẽ nào đó, vì vậy dù là chỉ gần thêm được một chút chút cũng tốt. Thượng đế quả nhiên đối xử với cô không tệ. Vốn dĩ một cuộc gặp gỡ tình cờ chỉ là một hy vọng xa vời thế nhưng giờ đây lại đã trở thành hiện thực.
Nhưng mà, dường như có chỗ nào không đúng. Mạn Mạn ngơ ngác đưa tay lên, uống một ngụm cà phê. Á, đắng. Nghĩ kỹ lại, hóa ra cô đã quên cho đường vào cà phê.
Thế nhưng, dường như vẫn còn có chỗ nào không đúng. Phải rồi, chính là quên nói với anh ấy rằng cô có mang khô bò cho anh ấy, quên hỏi anh ấy đã chuyển nhà đi đâu, số điện thoại hiện giờ bao nhiêu, tại sao sau đó không lên... nữa, tại sao cô đã viết hàng trăm email nhưng anh ấy chưa bao giờ trả lời cả. Phải rồi, ban nãy cô hoàn toàn quên mất phải nói gì kia mà.