Trời mùa hè nóng bức, cộng thêm tiếng xe cộ ồn ào khiến con người ta khó chịu. Đây là thời điểm của kì thi THPT Quốc Gia. Đinh Kiến Phong bước vội ra khỏi công trường, bắt xe bus về nhà. Hôm nay là ngày thi cuối cùng rồi. Cậu đã hoàn thành bước ngoặc thứ hai của cuộc đời con người, nhẹ nhõm.
Điện thoại khẽ rung nhẹ. Có cuộc gọi nhỡ. LÀ cô ấy!
Đinh Kiến Phong xuống xe bus, chạy vội về căn nhà phía xa. Một bác đưa thư đã ngoài năm mươi đang loay hoay đứng đợi ở cửa nhà.
-Cậu là Đinh Kiến Phong?
-Vâng.
-Có người gửi đồ cho cậu.
-Cháu cảm ơn.
Cậu vội vã mở cửa nhà, vứt ba lô lên sofa, tay mở hộp giấy.Mấy hôm trước:
"Di định tặng ta cái gì?"
"Ta không biết Phong thích cái gì nên ta sẽ tặng Phong thứ ta thích nhất."
"Được."
"Phong nhất định sẽ không thích nó, nhất định không."
"....
"Chừng nào đến, ta sẽ gọi."
Là một quyển sách, kèm theo một cái vòng tay có hình mặt 3D cung SƯ Tử, và một bức thư:
"Thành phố B,22/06/20xx.
Lần đầu tiên ta tặng quà cho một người bạn online.Thực sự là rất khó để chọn một món quà hợp lý.Quần áo, giày dép, mũ, khăn Phong đều không thích,ta thực sự hết cách.Ta liền quyết định tặng sách. Phong thích anime, nên có vẻ Gintama, One Piece khá là phù hợp nhưng nhiều tập quá, ta liền nghĩ đến 5 cm/s,Your Name, Dáng Hình Âm Thanh. Và ta đã chọn 5 cm/s.
“5cm/s không chỉ là vận tốc của những cánh anh đào rơi, mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình yêu."
"Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người.
Hoa anh đào vẫn rơi
Và tôi đã nắm trượt nó.”
Phong đã trải qua kì thi quyết định cuộc đời của mình.Sau này nếu có gặp thất bại khó khăn, hay làm sai điều gì thì hãy nhớ:"Nhân sinh như một tấm vé một chiều, không thể quay đầu nhưng có thể chuyển hướng."
Nếu có thời gian, hãy đọc 5cm/s nhé!
Cheer.
-This is the first gift I send to you and also the last one. Nhật Hạ Di."
Nhìn những dòng chữ trên tay, cậu liên tưởng đến bóng dáng cô ngồi cạnh cửa sổ, nắn nót viết từng dòng, sau đó gấp lại cẩn thận bỏ vào hộp,rồi hình ảnh cô trong buổi chiều tà, nụ cười xen lẫn ánh nắng chiều đôi chân nhẹ bước trên con đường đem đến bưu điện gửi.
Lần đầu tiên, cậu kiên nhẫn đọc hết một cuốn sách.
Lần đầu tiên, cậu thấu cảm với nhân vật.
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình nên tìm cô bằng mọi cách.
* * *
Từ một hôm nào đó, cô với cậu không còn nói cười được như trước, cô giữ khoảng cách với cậu. Có vẻ vì cậu đã có người yêu. Cậu nhớ giọng nói của cô, nhớ về quãng thời gian hai người ngày nào cũng nói chuyện vui vẻ, cậu hát cô nghe, cả hai cùng cười. Những năn tháng ấy đã không còn nữa. Giờ chỉ là khoảng cách đang mở rộng ra. Sợi dây liên kết dường như sắp đứt ra. Cô chặn tất cả những gì liên quan đến cậu. Có lẽ sau hôm nay, cô cũng sẽ chặn luôn số điện thoại của cậu.