Văn án:
Hứa Kiều vĩnh viễn không bao giờ quên giọng điệu vừa tùy tiện lại nghiêm túc của anh khi lần đầu giới thiệu bản thân:
"Trần Khoáng, Khoáng trong ( Khoáng Dã) cánh đồng bát ngát."
Cũng sẽ không quên, tiệc sinh nhật 18 tuổi ngày đó của anh, trong trò chơi thật hay thách cô xui xẻo bị thua, mà anh - người có quyền đặt câu hỏi, chỉ thuận miệng hỏi: "Cậu có ăn ớt xanh không?"
Tiệc tàn, mọi người cũng giải tán.
Trên đường đưa Hứa Kiều về nhà, Trần Khoáng lần đầu đi cạnh cô, dường như chỉ là vô tình, anh quay mặt lại hỏi: "Cậu thích tôi à?"
Thoáng chốc bước chân Hứa Kiều dừng lại, sắc mặt đầy sự căng thẳng.
"Đùa thôi. Đừng thích tôi, không đáng đâu." Trần Khoáng khẽ cười phá vỡ cục diện bế tắc. Trước khi rời đi, anh quay lại nói thêm: "Hứa Kiều, cố lên."
Hứa Kiều gắng sức kìm nén sự chua xót, vẫy tay với anh: "Cậu cũng vậy nhé."
Lúc đó, cô không biết rằng thật ra anh đang nói bóng gió với cô lời tạm biệt.
Nhiều năm sau, hai người gặp lại nhau.
Đêm đó, trên cánh đồng bát ngát trăng sáng sao thưa, Trần Khoáng lấy hết dũng khí định tỏ tình với Hứa Kiều, nhưng lại bị cô đoạt lấy quyền chủ động.
Cô hỏi: "Cậu thích tôi à?"
Từng câu từng chữ quen thuộc, Trần Khoáng không khỏi cảm thấy mất mát, hóa ra báo ứng của anh rốt cuộc cũng tới rồi.
Hứa Kiều nói xong liền nhắm mắt lại, đưa một tay lên không trung cảm nhận làn gió nhẹ lướt qua đầu ngón tay.
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Cô nói: "Trần Khoáng, em bắt được anh rồi."
Bình luận truyện