Chàng thiếu niên của tôi, cầu mong cậu mãi như cánh đồng bát ngát, tự do như gió.
——Hứa Kiều 2017.06.25
Huyện Nam Hoài, cuối hè năm 2016.
Bốn giờ chiều, đúng giờ tiếng thu mua đồ gia dụng cũ vang lên khắp con phố Thường Thanh, lặp đi lặp lại. Ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu lên cây ngọc lan trong sân tạo thành cái bóng, Hứa Kiều cùng bà ngoại ngồi dưới gốc cây tránh nắng.
"Bà ơi, bầu trời ở quê bà thật sự xanh như vậy ạ?"
Hứa Kiều ngồi trên ghế mây lật đi lật lại tấm bưu thiếp trên tay, tò mò hỏi.
Biên Trân tắt đài radio, tháo cặp kính lão xuống vừa lau vừa trả lời: "Ừ, chừng nào có cơ hội con sẽ được xem thử."
Vừa nói, bà vừa ngước mắt nhìn về phía xa xăm, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
"Bà ơi?" Hứa Kiều lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Ừ?" Biên Trân đeo cặp kính lão lên, quay người lại nhìn cô cười: "Kiều Kiều, con đến trường mới chưa?"
Hứa Kiều gật đầu: "Con mới đi xem hai ngày trước. Cách nhà rất gần, đi bộ cũng chỉ mất mười phút."
"Ừ, rất tốt. Kiều Kiều của chúng ta không cần phải dạy sớm mỗi ngày để đi học như năm lớp mười nữa rồi."
Hứa Kiều khẽ cười, nói "dạ" rồi trở về phòng cất bưu thiếp vào hộp, lúc ra ngoài sẵn tiện rửa tay, sau đó mang một cái ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh Biên Trân.
Cô vẩy những giọt nước còn sót lại trên tay, định giúp Biên Trân lặt rau, nhưng lại bị bà cụ đưa tay ngăn lại: "Kiều Kiều, ra ngoài vận động một chút, mua một chai giấm cho bà, tối bà làm món khoai tây sợi xào chua cay con thích."
"Dạ." Hứa Kiều ngoan ngoãn đồng ý, vào nhà thay giày, vừa bước ra trước cửa lại bị Biên Trân chặn lại nhét ô vào tay cô.
"Ngoài trời nắng lắm, nhớ mang theo ô."
Hứa Kiều bước ra khỏi cửa, nghe lời bung ô, chậm rãi bước đi trên đường.
Có một siêu thị ở phía bắc phố Thường Thanh, hướng đó cũng là con đường duy nhất để đến trường cấp 3 Nam Hoài số 1, Hứa Kiều đã đi qua vô số lần, đến mức cô cũng quen thuộc với mọi loài cây ven đường.
Dù đã là cuối tháng 8 nhưng nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu giảm xuống. Chỉ trong chốc lát, trên trán Hứa Kiều đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Cô dùng tay còn lại phẩy phẩy lên mặt cho bớt nóng, nhưng có vẻ không hiệu quả, vẫn nóng không chịu được.
Cũng may đã đến siêu thị. Hứa Kiều đứng trước điều hòa để gió thổi một lúc, cuối cùng cũng thấy ổn hơn một chút.
Sau khi nghỉ ngơi, cô đến khu vực gia vị lấy một chai giấm, sau đó qua tủ đông bên cạnh lấy một lon Coca, định bụng trên đường về dùng để hạ nhiệt.
Thanh toán xong, Hứa Kiều cầm bịch đồ, bung dù ra rồi lao vào cái nắng cháy da cháy thịt.
Có lon Coca chống đỡ, đường về nhà trở nên dễ chịu hơn. Hứa Kiều chọn chỗ có bóng râm để đi, đang đi đột nhiên nghe thấy một tiếng sủa yếu ớt.
Cô quay mặt sang, thấy Vượng Tài đang nằm dưới gốc cây long não cổ thụ, không ngừng thè lưỡi.
Vượng Tài là một con chó hoang ở phố Thường Thanh, được người dân ở đây yêu quý vì bản tính ngoan ngoãn. Ai đó đã dựng một cái ổ nhỏ cho nó dưới gốc cây long não, bình thường cũng đặt biệt quan tâm cho ăn.
Hứa Kiều đến gần, nhanh chóng tìm ra lý do khiến Vượng Tài ỉu xìu.
Bát cơm vẫn đầy thức ăn, nhưng trong bát nước lại không có lấy một giọt nước.
Vượng Tài không ngừng thè lưỡi, nó đứng dậy ôm lấy gấu quần Hứa Kiều, ngước nhìn cô một cách trông mong.
Hứa Kiều cuối cùng cũng không đành lòng, nói "Chờ tao một chút." rồi bước đi hướng ngược lại đến siêu thị, đồng thời ảo não tại sao mình lại lấy Coca thay vì nước khoáng.
Một lúc sau, mồ hôi trên trán Hứa Kiều đổ không ít, nhưng cô không rảnh để tâm đến chuyện này. Đặt túi đồ sang một bên trên băng ghế, cô mở nắp chai nước rồi đổ nước vào bát nước của Vượng Tài.
Cái bát không lớn, sau khi đổ vẫn còn sót lại một ít.
Vượng Tài vui mừng phe phẩy đuôi uống nước, xung quang văng ra những tia nước nhỏ.
Hứa Kiều ngồi trên băng ghế, chống cằm nhìn nó, định đợi nó uống hết rồi rót nốt phần nước còn lại vào bát.
Phía trên ngọn tán cây long não già cỗi, cành lá xanh tươi, không biết số ve này trốn ở đâu, mưu đồ bí mật cùng nhau làm một bản hòa tấu chia tay.
Rốt cuộc cũng nổi lên được chút gió, Hứa Kiều dựa vào lưng ghế, vừa định chợp mắt lại nghỉ ngơi một lúc, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh khe khẽ.
Nó không liên quan đến gió, không liên quan đến ve sầu, càng không liêng quan đến Vượng Tài.
Như là tiếng máy móc va chạm nhau, âm thanh không lớn, chỉ trong giây lát rồi biến mất.
Hứa Kiều mở to mắt, ngồi thẳng dậy, nhìn vào nơi phát ra âm thanh.
Đối diện với cây long não cổ thụ là một hiệu sách, hôm nay không mở cửa, cửa cuốn ngăn cách phần trang trí bên trong, tạo thành một phông nền tự nhiên.
Một cậu thiếu niên giơ máy ảnh lên hướng về phía cô, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Sau vài giây, cậu rũ mắt xuống, tập trung vào thước phim mình vừa quay.
Hứa Kiều chậm chạp chớp mắt, tuy rằng sự thật rõ ràng, nhưng không biết vì sao cô lại càng khó hiểu.
Lại nhìn chăm chú đánh giá vài giây, lúc này cô mới có thể đại khái nhìn ra tướng mạo của cậu.
Thân hình cân đối, vai rộng chân dài. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen một cách tùy tiện, một bên vạt áo giấu nửa trong quần đen, dây chuyền bạc lộ ra ở xương quai xanh. Đó là một phong cách ăn mặc mà cô rất hiếm khi thấy.
Mái tóc bạch kim bắt mắt, da rất trắng, đường viền hàm góc cạnh, sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi hồng. Má bên phải dán băng keo cá nhân, kéo dài đến thái dương, vô tình điều này đã làm tăng thêm phần nào sự kiêu ngạo và lưu manh trong cậu.
Kiểu người như vậy bất kể đi đến đâu đều thu hút sự chú ý.
Cậu thiếu niên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào máy ảnh, như thể cô chưa từng xuất hiện.
Hứa Kiều xưa nay luôn thích yên tĩnh, thường là người bị động trong các mối quan hệ cá nhân hàng ngày, đương nhiên sẽ không mở miệng hỏi cậu có chụp ảnh mình không, đấu tranh nội tâm một hồi cũng quyết định coi như không có chuyện gì. Thậm chí còn giải thích cho hành động của cậu, có lẽ cậu chỉ đang chụp ảnh cây long não cổ thụ, dù sao cây to như vậy, hiếu kỳ cũng là chuyện bình thường.
"Kiều Kiều, trời nóng như vậy con ngồi bên ngoài làm gì, sao không về nhà?" Một giọng nữ truyền đến bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của cô.
Nhìn thấy người tới là ai, Hứa Kiều giương khóe môi trả lời: "Dì Trương, con vừa đi siêu thị về, lát con về sau."
"Ừ." Trương Bình đáp lại, trầm ngâm một lúc như đang suy tư gì đó, hỏi: "Bố mẹ con chưa về kể từ Tết à?"
Nói đến chuyện này, vẻ mặt Hứa Kiều trở nên ảm đạm đôi chút nhưng rất khó để nhìn ra, cô kiên quyết duy trì vẻ mặt tươi cười: "Bọn họ bận việc ạ."
"Haizz." Trương Bình thở dài, biết lời nói của mình đã vô tình làm tổn thương đứa nhỏ, lau tay sau đó lấy một quả dưa lê từ trong túi tái sử dụng: "Đây, con mang về nhà ăn với bà ngoại."
"Dì Trương, không cần đâu ạ." Hứa Kiều xua tay từ chối, nhưng cô đâu phải đối thủ của Trương Bình, đẩy qua đẩy lại, cuối cùng lại bị người ta đẩy trái dưa trên tay liên tục lùi về sau.
Nhìn quả dưa trên tay mình Hứa Kiều không biết nên khóc hay cười, khóe miệng rũ xuống, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Mái tóc dài ngang vai thường được cô cột lên thành kiểu đuôi ngựa, vừa rồi do đẩy qua đẩy lại nên có hơi bù xù, vài sợi tóc rũ trên trán. Gương mặt trứng ngỗng, đôi mắt hạnh cùng với vẻ ngoài mềm mại tổng thể lại trông cô khá cởi mở, cũng khiến người ta cảm thấy cô gần gũi hơn.
Thế nhưng trầm lặng, hướng nội, không thích nói chuyện dường như đã trở thành châm ngôn sống của Hứa Kiều, những nhận định rất khác với vẻ bề ngoài này luôn khắc sâu trong tâm trí cô, đó cũng là cách nhìn của người khác về cô.
Trương Bình bước đến chỉnh tóc lại cho Hứa Kiều, sau lưng cầm chiếc túi tái sử dụng, để phòng ngừa cô trả lại trái dưa.
Nói chuyện thêm vài câu, thấy thời gian không còn sớm, bà nhấc chân định về trước, trước khi đi còn liên tục dặn dò Hứa Kiều về sớm.
Xung quanh quay về trạng thái im lặng, Hứa Kiều vô thức nhìn về phía hiệu sách, cậu thanh niên ấy đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Nhìn cậu tuổi cũng xấp xỉ cô, cũng học trường cấp 3 Nam Hoài số 1 sao, hay chỉ là một khách du lịch tình cờ đi ngang qua.
Chỉ dựa vào phỏng đoán của cô, thực hư ra sao cũng không thể biết được.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Hứa Kiều không hiểu vì sao cảm thấy hơi hối hận, cô rũ mắt, đổ hết phần nước còn lại vào bát nước của Vượng Tài, ném cái chai rỗng vào thùng rác cách đó không xa. Sau đó xách đồ lên, cầm quả dưa trên tay rồi bước về nhà.
Hứa Kiều cầm theo chai giấm vào phòng bếp, nhân tiện giải thích nguồn gốc của quả dưa cho bà ngoại.
"Tiểu Trương là một người tốt bụng, nhưng chúng ta cũng không thể lấy không đồ của người ta, chờ thêm vài bữa nữa cà chín, bà hái mấy quả, con đưa qua cho cô ấy."
Bà xé bao bì trên chai, mắt liếc nhìn về phía Hứa Kiều, người đang ngẩn người, hỏi như đang nhắc nhở: "Kiều Kiều, ngày mai phải báo cáo rồi, con làm xong bài tập hè chưa?"
Hứa Kiều hoàn hồn lại: "Xong rồi ạ."
Biên Trân rửa sạch dưa, gọt vỏ, cắt một miếng đưa cho cô: "Tối nay ngủ sớm một chút, sáng mai bà ngoại sẽ gọi con dậy."