Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 2



Chẳng mấy chốc Diêm Hạo Nguyệt đến đây đã được ba ngày, mệt mỏi suy yếu trong cơ thể cũng từ từ biến mất.

Nhưng mà cũng thật kỳ lạ, nói thế nào thì Diêm Hạo Nguyệt cũng nằm viện ở đây nhưng lại không có một người tới thăm, ngoại trừ bác sĩ kiểm tra ra cũng chỉ có một phụ nữ xa lạ đúng giờ đến đưa cơm.

Mặt trời mùa hè luôn nóng như vậy, ánh sáng mãnh liệt xuyên thẳng qua lớp lá cây dày đặc chiếu trên mặt đất.

Hôm nay là ngày Diêm Hạo Nguyệt à không là khối thân thể này xuất viện, Diêm Hạo Nguyệt đã rời giường từ lâu, nhàm chán nằm sấp tại cửa sổ chậm rãi chờ đợi.

‘Cốc, cốc, cốc’ một hồi tiếng gõ cửa lễ phép truyền đến, Diêm Hạo Nguyệt theo phản xạ xoay người.

Chỉ thấy một người đàn ông âu phục cao cấp, cà vạt nhãn hiệu nổi tiếng đi đến, hơi thi lễ nói: “Tiểu thiếu gia, xe đã chờ dưới lầu chúng ta có thể đi rồi.”

Ha ha, xem ra chủ nhân của khối thân thể này có thân phận cũng không tệ lắm, cư nhiên là thiếu gia. Hình ảnh trong mộng lần trước, cậu thấy thiếu niên từng đêm hầu hạ dưới thân đàn ông, còn tưởng rằng thân thể này bị một tên đàn ông bao dưỡng.

Này, này, này, từ từ, không bình thường a. Nếu chủ nhân của khối thân thể này là thiếu gia, vây….vậy…người đàn ông làm tình hằng đêm với cậu ta là ai? Tình nhân? Không đúng, những cử chỉ của người đàn ông kia không giống người tầm thường. Khả năng còn cao quý hơn chủ nhân khối thân thể này. Anh em? Mẹ nó, lừa ai a, cho dù là tình cảm anh em cũng không tốt đến mức cùng lăn lên giường đi. Cha con? Aaaa, ông trời của tôi. Thực hoài nghi đầu óc mình có phải có vấn đề hay không, tại sao lại cho rằng bọn họ là cha con. Nhưng mà, người đàn ông sống cùng khối thân thể này tại biệt thự rốt cuộc là ai?

Đau đầu, càng nghĩ càng đau đầu. Xoa bốp huyệt thái dương, không nghĩ nữa, mọi chuyện dù sao cũng không quan hệ tới mình. Với lại chủ nhân khối thân thể này cũng bị người đàn ông kia từ bỏ, nếu không thiếu niên này cũng không cần phải tự sát? Chuyện tới bây giờ tất cả cũng chỉ đi một bước tính một bước.

Không muốn mở miệng nói chuyện, Diêm Hạo Nguyệt chỉ gật gật đầu cho có lệ.yuurj.wordpress.com

Đi theo người đàn ông này vào thang máy xuống dưới lầu, lại xuyên qua hành lang bệnh viện thật dài mới ra bên ngoài.



Lúc này trước mặt Diêm Hạo Nguyệt là mấy chiếc xe màu đen có rèm che, trong đó điều khiến người khác chú ý chính là chỉ riêng buồng xe thôi đã dài hơn xe bình thường.

Người đàn ông dẫn Diêm Hạo Nguyệt rời khỏi bệnh viện, tiến lên một bước chủ động mở cửa xe. “Tiểu thiếu gia, mời lên xe.”

Diêm Hạo Nguyệt ung dung tao nhã bước vào trong, thoải mái nằm dựa vào chỗ ngồi rộng rãi ở phía sau, nhắm mắt nghĩ ngơi.

Ngay lúc Diêm Hạo Nguyệt mơ màng sắp ngủ thì xe dừng lại. “Tiểu thiếu gia, chúng ta đã đến.”

Lắc lắc đầu để mình thanh tĩnh một chút, Diêm Hạo Nguyệt lúc này mới cúi đầu bước ra khỏi xe.

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là một toà biệt thự quý tộc phong cách Châu Âu, khu nhà cao cấp với mái nhà đổ xuống giống như sườn dốc lớn, tường rào bao quanh cao 1 thước 5, toà nhà phía trước tách biệt với khu vườn to lớn phía sau. Khi đi qua cửa sắt vừa lớn vừa nặng, sẽ nhìn thấy toàn bộ kiến trúc bên trong với nét trang trọng, tất cả đều tôn lên sự cao quý cùng thần bí của chủ nhân.

Diêm Hạo Nguyệt bước lên bậc thang đi vào biệt thự, phát hiện bên trong được trang hoàng nghiêm trang dựa theo cách sống của thân sĩ Tây Âu, rất hoàn mỹ.

“Tiểu thiếu gia” trong biệt thự lúc này, một đám người cả trai lẫn gái mặc đồng phục chỉnh tề hướng về phía Diêm Hạo Nguyệt cung kính cuối người chào hỏi.

“Tiểu thiếu gia, cậu vừa mới xuất viện, trên đường chắc cũng đã mệt, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Một người đàn ông trung niên xem chừng năm mươi mấy tuổi đối với Diêm Hạo Nguyệt lo lắng nói.

Ha ha, người này sao lại quen mặt như vậy? A! Đúng rồi, người đàn ông này chính là Vương quản gia ngày đó xuất hiện trong mộng. Dựa vào trí nhớ, Vương quản gia đối với chủ nhân của khối thân thể này rất quan tâm cùng vô cùng yêu thương.yuurj.wordpress.com

“Ừm” Lên tiếng trả lời, Diêm Hạo Nguyệt thẳng hướng đi lên thang lầu kiểu xoay tròn ở giữa phòng khách.

Căn cứ vào tin tức ngày ấy xuất hiện trong mộng, Diêm Hạo Nguyệt đi tới gian phòng hướng đông ở lầu hai .

Mở cửa phòng, đập vào mắt là một mảng trắng. Vách tường, thảm lông dê cao cấp, tủ quần áo, bàn học cùng với chiếc giường thật lớn kia, tất cả đều trắng như tuyết, toàn bộ đồ vật trong phòng đều sở hữu màu trắng.

Mệt mỏi ngã xuống giường, nhưng từ tấm kính đặt cách đó không xa, cậu phát hiện một đầu tóc khoa trương với đủ loại màu sắc.

Ảo não cau mày nhìn đồng hồ, ừ, mới 10 giờ, cách thời gian ăn cơm còn khá sớm. Phỏng chừng đi cắt tóc trở về thì vẫn kịp lúc.

Không chút do dự đứng dậy, lấy ví tiền trên đầu giường đi xuống lầu .

“Tiểu thiếu gia, cậu chuẩn bị đi đâu?” Thấy Diêm Hạo Nguyệt không ở trên lầu hảo hảo nghỉ ngơi, ngược lại chạy xuống đi ra cửa lớn, Vương quản gia ngay lập tức gọi Diêm Hạo Nguyệt lại.

“Chú Vương, cháu muốn đi cắt tóc.” Cậu nhớ rõ đây là cách mà chủ nhân trước kia kêu Vương quản gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.