*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nửa tháng sau, Đường Hành gặp được Phó Lệ Linh.
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha trong căn nhà cũ. Trong nhà rất bừa bộn, có thể thấy được Phó Lệ Linh đi rất vội vàng khi có lệnh triệu tập điều tra. Vóc dáng của bà trở nên gầy gò đi rất nhiều nhưng vì có trang điểm kỹ càng nên cũng không thấy vẻ tiều tụy mệt mỏi.
“Bọn họ còn tìm mẹ tiếp sao?” Đường Hành nhẹ giọng hỏi.
“Chắc là không,” Phó Lệ Linh nở nụ cười như đang trấn an Đường Hành, “Nhưng lần này bị thất thoát nhiều, tài sản để lại cho con sau này coi như bị rút bớt.”
Đường Hành không đáp lời, lại hỏi: “Còn Đường Quốc Mộc?”
“Lần này ông ta coi như tiêu. Bọn con còn chưa biết đúng không?”
“Có chuyện gì?”
“Mạc Văn —— là bác gái của con —— tuần trước đột nhiên nộp lên rất nhiều bằng chứng. Mấy năm qua, bà ấy tỏ vẻ thờ ơ với mọi chuyện nhưng thật ra lại để ý Đường Quốc Mộc rất kỹ.”
Đường Hành bỗng nhớ lại lúc cậu ở Quý Châu, Tôn Kế Hào từng nói, bác gái cậu cũng bị tương tự như thế mà ở bên cạnh ông bác của cậu.
Đường Hành mất mấy phút mới tiêu hóa được thông tin này, sau đó trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc khó tả: Đây là ý trời sao? Vì Tôn Kế Hào nói ra chuyện của Lư Nguyệt nên cậu và Lý Nguyệt Trì mới trở về Vũ Hán điều tra vụ án của Điền Tiểu Thấm; mà một người bị hại khác, là bác gái của cậu, chịu đựng và im lặng hơn hai mươi năm qua …… có vẻ như những người phụ nữ chịu tổn thương đó chưa từng từ bỏ ý chí đấu tranh của mình, tuy rằng kết quả của cuộc chiến này đến thật muộn, quá muộn màng.
“Con có thể quay về Macao nhưng sau này người ở đây chắc chắn sẽ còn liên hệ con……” Phó Lệ Linh nhẹ nhàng thở dài một hơi, chưa nói dứt lời, hai hàng nước mắt bỗng nhiên lăn dài.
“Mẹ,” Đường Hành hoảng hốt lấy bao khăn giấy từ trong túi, “Mẹ đừng khóc.”
“Mẹ không sao, không sao đâu……” Phó Lệ Linh lau nước mắt, nở một nụ cười với những giọt nước mắt còn đọng trên mi, “Chỉ là mẹ không thể ngờ sẽ có một ngày hai mẹ con chúng ta lại trở nên như vậy, xa lạ nhau như thế, giống như con không còn nhận ra mẹ nữa vậy. Đường Hành, con thật sự đã trưởng thành…… Trước đây lúc nào mẹ cũng coi con là một cậu nhóc nhưng giờ con lớn khôn rồi, con có sự lựa chọn của mình.”
Đường Hành không ở lại quá lâu vì Lý Nguyệt Trì còn đang chờ cậu đi ăn cơm. Khi rời đi, Đường Hành cầm theo cây đàn ghi-ta mà ba cậu để lại.
Chính là cây đàn năm xưa khiến Lý Nguyệt Trì phải lãnh một chai rượu vào người.
“Đường Hành,” giọng Phó Lệ Linh như đang cầu xin, “Đợi cho chuyện này đi qua, con đến Thượng Hải thăm mẹ nhé.”
Đường Hành im lặng một lát, mở hai tay, nhẹ nhàng ôm mẹ mình một cái.
“Vâng, con sẽ đến.”
Đến lúc này, họ cuối cùng cũng có thể rời Vũ Hán. Điền Tiểu Huy đã được Tưởng Á và An Vân dẫn về Hồ Nam từ sớm. Đường Hành vốn muốn đến Hồ Nam thắp cho Điền Tiểu Thấm một nén nhang, nhưng Tưởng Á nói Điền Tiểu Huy chỉ còn một tháng để ôn thi đại học nên là đừng đi mắc công làm phiền cậu bé.
Đường Hành hỏi Tưởng Á: “Khi nào cậu về Mỹ?”
“Chưa vội,” hè sắp đến, ngày nào Tưởng Á cũng mua một gói đậu nành luộc để ăn vặt, “Mình xin thầy nghỉ 2 tháng mà —— À, cậu ăn không?”
Đường Hành đẩy bịch đậu nành của cậu ta ra: “Cái gì, giáo viên cho phép cậu nghỉ hẳn 2 tháng?”
“Chứ mấy năm qua ông đây có nghỉ ngày nào đâu! Họ ăn lễ Giáng Sinh mà mình còn phải ở lại phòng thí nghiệm làm việc đó!”
“Bao giờ cậu tốt nghiệp?”
“Hỏi nhiều vậy ——” Tưởng Á lẩm bẩm nói, “Thuận lợi thì mùa xuân năm sau.”
Cậu ta nuốt đậu vào miệng, chợt nhớ tới cái gì đó “A, nếu không mình theo cậu về Macao chơi hai ngày nhé?”
“Không được,” Đường Hành lạnh lùng từ chối, “Về đó mình bận lắm.”
“Cậu bận kệ cậu, mình tự chơi là được.”
“Macao chả có gì để chơi cả.”
“Tới sòng bạc chơi nè, tiền ba mình cho mấy năm qua chưa có dịp xài đây……”
Đường Hành cảm thấy hơi nhức cái đầu, nói: “Thật sự là mình không rãnh để dẫn cậu đi chơi, đợi dịp sau đi.”
“Vậy thôi,” con mắt Tưởng Á chuyển động, “Mình và Nguyệt Trì về Quý Châu vậy. Lần đó nhờ một cậu sinh viên ở đại học Quý Châu hỗ trợ cậu, mình còn chưa mời cơm người ta, nhân tiện đi leo núi luôn.”
Lý Nguyệt Trì nói: “Không tiện lắm.”
“Gì? Có gì không tiện?” Tưởng Á thò lại gần, nhại giọng Đường Hành nói, “Học trưởng, em sẽ không làm phiền anh đâu.”
Đường Hành nói: “Cút.”
Tưởng Á hừ một tiếng: “Làm sao, mình có đi Macao đâu!”
Lý Nguyệt Trì nhìn cậu ta chằm chằm, im lặng vài giây: “Tôi đi Macao.”
Tưởng Á: “……”
An Vân cười lạnh: “Nhiều năm như vậy rồi mà cậu cứ thích làm bóng đèn thừa à?”
“Được lắm, Đường Hành, mình đúng là đã nhìn lầm cậu ……”
“Anh ấy thật sự phải đến Macao cùng mình,” Đường Hành bị Tưởng Á làm phiền, không còn cách nào khác phải nói thật, “Bây giờ anh ấy không thể về Quý Châu được…… Trong thôn không cho anh về.”
Khoảng mười ngày trước, Lý Nguyệt Trì nhận được một cuộc điện thoại của Ủy ban thôn. Hóa ra trong khoảng thời gian họ rời đi, thôn Bán Khê đã đổi trưởng thôn mới, nguyên nhân tất nhiên là liên quan tới việc Tôn Kế Hào nhận hối lộ. Trưởng thôn mới là sinh viên mới tốt nghiệp, luôn đảm bảo với Lý Nguyệt Trì rằng gia đình anh sẽ không bị liên lụy gì, và hy vọng Lý Nguyệt Trì hãy đợi thêm một khoảng thời gian nữa rồi hẵng về nhà.
Vì thế Đường Hành buộc phải gọi điện cho trưởng khoa Từ, vừa bắt máy, câu đầu tiên của trưởng khoa Từ đã lộ vẻ nơm nớp lo sợ: “Tiểu Đường…… cậu…… điện thoại cậu có bị nghe trộm không?”
Đường Hành ngẫm nghĩ một hồi: “Chắc là không đến mức ấy.”
“Cậu đừng làm tôi sợ nhé tiểu Đường.”
“Bên thầy sao rồi? Tôn Kế Hào bị xử lý như thế nào?”
“Trời, cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi,” trưởng khoa Từ oán giận nói, “Tôi phải mất hai tuần mới viết xong báo cáo tình trình sự việc!”
“Sau đó thì sao?”
“Đối với sự việc của Tôn Kế Hào, chúng tôi vẫn xử lý nhẹ nhàng khoan dung cho anh ta, dù sao đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, làm lớn chỉ thêm khó coi…… Haizz, phía Macao thì còn dễ nói chuyện, còn bên Quý Châu kia mới khó khăn! Lãnh đạo phòng Xóa đói giảm nghèo nói cần phải điều tra thật rõ, cậu thử nói ……”
“Chẳng trách.”
“Cái gì?”
“Trong thôn đã có trưởng thôn mới, nói Lý Nguyệt Trì về thôn trễ một chút,” Đường Hành dừng một chút, “Đều chuẩn bị đầy đủ giấy thông hành Hồng Kông – Macao cho anh ấy.”
“Đúng vậy, đợi trận bão này qua đi rồi hẵng về!” trưởng khoa Từ đổi chủ đề, “Khoan! Cậu có ý gì! Cậu sắp về đây?!”
“Ừ.”
“Tiểu Đường!!!”
“Làm sao?”
“Cậu về thì cứ về,” trưởng khoa Từ run rẩy nói, “Nhưng đừng gây chuyện nữa được không? Tôi cũng có tuổi rồi chịu không nổi đâu! Cậu ở Vũ Hán gây tiếng vang lớn như thế là đủ rồi, về Macao thì tém lại chút được không ……”
Đường Hành bình tĩnh cười cười: “Thầy yên tâm đi.”
Chuyện cứ như thế mà được quyết định, Tưởng Á và An Vân ở lại Vũ Hán, sau đó cả hai sẽ về Mỹ, còn Đường Hành và Lý Nguyệt Trì đã lên máy bay đi Macao.
Máy bay từ từ hạ cánh, qua cửa kính cabin có thể thấy được biển cả xanh thẳm. Macao hầu như chỉ có trời nắng.
Dời ánh mắt, cậu thấy Lý Nguyệt Trì đang ngủ, lông mi đen như mực.
Đường Hành vươn tay ra, lòng bàn tay úp trên đôi mắt anh che đi những tia nắng chói chang thỉnh thoảng chiếu vào.
Nếu không phải vì tiếng động cơ máy bay và tiếng trẻ con ồn ào thường xuyên truyền đến từ phía sau, Đường Hằng có lẽ sẽ nghi ngờ tính xác thực của giây phút này. Cậu đến Ma Cao sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ ở Anh và sống ở đây một mình trong hai năm, cho nên dù có nằm mơ cũng không bao giờ mơ thấy Lý Nguyệt Trì sẽ xuất hiện ở Ma Cao.
Trong những giấc chiêm bao, cậu và Lý Nguyệt Trì luôn gặp nhau vào những cơn mưa miên man ở Vũ Hán.
Nhưng ở Ma Cao không có những cơn mưa dai dẳng. Nơi đây này hoặc là bão tố cuồng phong mưa rền gió dữ, hoặc là ngày nắng chói chang oi bức, thêm những cơn gió biển ùa tới chỉ khiến đầu óc trống rỗng, giống như đều quên đi mọi thứ u sầu.
Cho nên nơi này rất phù hợp để đi du lịch, mua sắm đến nóng đầu, phù hợp để ngốn sạch tiền vào bài bạc.
Đường Hành đã từng nghĩ tới, sau này cuộc sống của mình sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ giống như những giáo viên Trung Quốc khác đến Ma Cao làm việc, dạy học vài năm, có hộ khẩu Ma Cao, vay tiền mua nhà, lương cao, hưởng phúc lợi cao và đi du lịch nước ngoài trong kỳ nghỉ. Điểm khác biệt duy nhất là cậu sẽ không tìm người cùng nước kết hôn.
Có lẽ chỉ cần thời gian đủ lâu, sống trên hòn đảo nhỏ bé này vô ưu vô lo, mọi thứ đều có thể dần quên đi, mọi vết thường rồi cũng dần được chữa lành.
Đường Hành còn đang ngây người thì bàn tay mình chợt bị nắm lấy.
Lý Nguyệt Trì mở mắt, kéo tay cậu lại gần rồi hôn nhanh lên lòng bàn tay cậu một cái.
May mà chỗ bên cạnh không có người ngồi.
Hai má Đường Hành hơi nóng lên, nhỏ giọng nói: “Gần tới rồi.”
“Ừ,” Lý Nguyệt Trì liếc ra ngoài cửa sổ một cái, “Macao đang nóng lắm đúng không?”
“Vô cùng nóng.”
“Anh và em sẽ ở đâu?”
“Ở…… ở nhà em,” anh hỏi câu này làm Đường Hành ngẩn ra, “Anh không muốn sao?”
“Nhà em trong chung cư giáo viên đúng không?”
“Đúng vậy.”
Lý Nguyệt Trì thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy đồng nghiệp và hàng xóm em sẽ thấy em dẫn một tên đàn ông về nhà. Em cũng nói Tôn Kế Hào biết quan hệ của chúng ta.”
Đường Hành nhớ tới vấn đề này, nói đúng hơn là cậu không hề nghĩ về nó.
“Cũng đúng,” Đường Hành nói, “Em vậy mà cũng chơi trội ghê, đi Quý Châu công tác còn mang về được một anh người yêu.”
Lý Nguyệt Trì bị lời cậu nói có chút mắc nghẹn: “…… Không chỉ vậy.”
“Hửm?”
“Là anh người yêu đã chết mấy năm nay sống lại của em.”
Đường Hành: “……”
Lý Nguyệt Trì cười hỏi: “Có phải vậy không nhỉ? Thầy Đường biến người chết sống lại.”
“Học trưởng……”
“Ừ.”
“Em sai rồi.”
“Em còn nói gì nữa?” Lý Nguyệt Trì khoanh tay lại, từ từ nói, “Nói hết cho anh đi, mắc công lại bị lộ thêm.”
“Hết rồi”
“Anh là nam hay nữ?”
“…… Nữ.”
“Chết như nào?”
“…… Tai nạn giao thông.”
“Cụ thể hơn xem?”
Đường Hành đỡ trán: “Em không cố ý…… Tại hồi ấy có một ông thầy muốn giới thiệu bạn gái cho em, nên em mới …… nói như vậy.”
Lý Nguyệt Trì không tiếng động cười cười, Đường Hành nghĩ thầm, anh sẽ không giận chứ?
“Ngoan,” Lý Nguyệt Trì giơ tay chạm vào sườn mặt Đường Hành, “Nếu thầy Đường đã vì anh mà thủ tiết thì anh cũng nguyện chết mấy năm.”
Phi cơ đáp xuống sân bay Ma Cao, bước ra khỏi nhà ga, ánh mặt trời chiếu thằng vào họ. Lúc này hơn 3 giờ chiều, thời điểm nóng nhất trong ngày. Lúc Đường Hành rời Macao thì trời vẫn có gió lạnh phất phơ, khi trở về lại nóng bức oi ả thế này, cho dù đã sống ở đây hai năm, cậu vẫn khó có thể quen được với mùa hè ở Ma Cao.
Họ nhanh chóng ngồi vào taxi, chẳng mấy chốc xe đã đến trường. Đây là điều tuyệt vời nhất ở Ma Cao, một đất nước nhỏ và đi đâu cũng gần.
Khuôn viên trường tĩnh lặng vào một buổi chiều chủ nhật trời nắng như đổ lửa. Lý Nguyệt Trì kéo vali của Đường Hằng đi bên cạnh, lặng lẽ nhìn về phía trường đại học.
Nơi đây không có những hàng cây to lớn rậm rạp như ở Hán đại, cây cối ở đây vừa gầy vừa thấp VÀ được cố định bằng vài thanh sắt, nhìn như cây giả.
“Trước đây có bão Hato đổ bộ, cây đều gãy hết rồi,” Đường Hành nhìn theo ánh mắt của anh “Hiện tại toàn cây mới trồng.”
“Gió lớn lắm hả?”
“Ừ, còn bị cúp điện cúp nước.”
“Lúc ấy em làm gì?”
“Không làm gì cả, cứ ở trong nhà thôi,” Đường Hành nói, “Ở Macao chán lắm.”
Cậu dẫn Lý Nguyệt Trì vào thang máy, quẹt thẻ rồi mở cửa.
Vừa mở cửa ra một lớp bụi mỏng lập tức bay tới, ngoài ra không còn mùi nào khác. Đường Hành không nấu cơm nên trong nhà không có đồ ăn. Đường Hành buông hành lý, lấy di động ra nói: “Để em đặt cơm nhé.”
Lý Nguyệt Trì nhìn quanh nhà cậu một lượt, khẽ nhíu mày.
Nhà đất ở Macao vô cùng đắt đỏ, cho nên căn hộ giáo viên chỉ có một phòng khách và hai phòng ngủ. Lý Nguyệt Trì không biết nhà của các giáo viên khác như thế nào —— nhưng nhà của Đường Hành thì quá trống trải. Không, nói đúng hơn thì cũng không phải trống trải, dù sao phòng khách có một kệ sách chất đầy sách, nhưng nó khiến anh cảm thấy buồn tẻ.
Sự buồn tẻ vì thiếu hơi thở của cuộc sống.
Nhìn thoáng qua, trong phòng khách không có TV hay ghế sô pha, giữa phòng chỉ trãi một tấm thảm trắng mỏng. Bên cạnh tủ sách là một chiếc bàn làm việc đặt ngay cửa số sát đất, rèm gỗ đang buông xuống, có vài tia nắng lọt qua khe hở và đổ xuống từng sợi nắng trên mặt bàn trống trải.
Dưới chân bàn có hai chai nước khoáng chưa mở nắp. Vâng, thậm chí một bình nước lọc trong nhà cũng không có.
Lý Nguyệt Trì hỏi: “Bình thường em đều uống nước đóng chai sao?”
“Ừm,” Đường Hành có hơi chột dạ, “Em lười nấu nước.”
“Vậy nếu muốn uống nước nóng gì sao?”
“Thì xuống dưới mua ly cà phê……”
Lý Việt Trì không khỏi nhớ đến căn nhà nhỏ của họ 6 năm trước, trong căn nhà trọ chật chội phải ở chen chúc cùng nhau, không cần phải rời giường, chỉ cần vừa nhấc chân một cái là đã có thể từ giường chạm đến ghế, rồi duỗi tay là với được cái bình nấu nước siêu tốc của họ…
“Anh muốn ăn gì?” Đường Hành đưa điện thoại tới, “Có món cay Tứ Xuyên, ăn cũng được, hay mình ăn món Quảng Đông đi, tiệm cơm café này ăn cũng ổn, còn có món mì lạnh Hàn Quốc cũng……”
“Trong trường có siêu thị không?” Lý Nguyệt Trì ngắt lời cậu.
“Có.”
“Trong nhà có nồi không?”
“Có…… nhưng chưa dùng bao giờ.”
“Vậy đi mua chút rau,” Lý Nguyệt Trì nói, “Muốn ăn mì không? Là kiểu mì trước đây anh vẫn nấu ấy.”
Đường Hành hai mắt sáng hoắc: “Ăn!”
Cái dáng vẻ đó, gần như sắp vẫy đuôi tới nơi.