Khoảng Trời Phương Nam

Chương 103: Trời sẽ tối



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Siêu thị của trường cũng không lớn, hai người tìm một hồi và nhận ra nơi đây không có bán tiêu Tứ Xuyên, và tất nhiên cũng không có dưa chua Tứ Xuyên mà họ từng mua.

Cuối cùng, họ đành mua một chai dầu tiêu xanh, một gói kim chi Hàn Quốc, hai hộp thịt đóng hộp, một vỉ trứng gà và một bao mì Demae Icho 5 gói. Đây là một hiệu mì gói phổ biển ở Hồng Kông và Ma Cao, nhưng có vẻ như không được ưa chuộng ở những nơi khác.

Lý Nguyệt Trì cầm giỏ, lấy đồ từ trong tay Đường Hành rồi bỏ vào từng món một. Sau cùng, họ mua một lọ ớt chưng dầu Laoganma. Đường Hành ở trong trường này hai năm nhưng hôm nay lần đầu tiên biết được siêu thị trường có bán Laoganma (Một thương hiệu ớt chưng dầu sa tế nổi tiếng ở Trung Quốc, trên shopee bán nhiều lắm).

Về đến nhà, Đường Hành lấy ra nồi và bộ chén dĩa mới toanh từ trong tủ bếp – chúng mới đến mức vẫn còn nguyên bao bì. Lý Việt Trì nhướng mày hỏi: “Có người mua cho em à?”

“Ừ, lúc em mới đến nhận chức thì được trưởng khoa Từ tặng,” Đường Hành xấu hổ cười, “Ông ấy nói nồi này tốt lắm…… mà em thì chưa dùng bao giờ.”

Lý Nguyệt Trì nói: “Vậy hôm nay xài thử.”

Trong nhà không có tạp dề, Đường Hành lấy đại một chiếc áo sơ mi cũ, khom người quấn quanh hông cho Lý Nguyệt Trì. Lý Nguyệt Trì thuận tay sờ sờ đỉnh đầu cậu “Em lên nhà ngồi chờ đi.”

Đường Hành nói: “Không cần em giúp hả?”

“Vậy em định giúp gì?”

“…… Đánh trứng thì giúp được nè.”

Lý Nguyệt Trì cười nói: “Em lên ngồi đi, nấu nhanh thôi.”

Đường Hành ra khỏi phòng bếp, tất nhiên là vừa đi vừa tiếc rẻ. Cậu ngồi trên ghế trong phòng ăn, tay chống lên bàn rồi tì cằm lên, mắt nhìn thẳng về phía Lý Nguyệt Trì. Lý Nguyệt Trì đưa lưng lại với Đường Hành, cơ thể anh che khuất động tác trên tay, nhưng lắng nghe những âm thanh quen cũ ấy, Đường Hành biết anh đang làm gì.

Một tiếng “tách” giòn tan vang lên, anh đập trứng vào sàn bếp, ngón tay tách vỏ trứng ra, đổ lòng trắng và lòng đỏ trứng vào. Anh đập bốn trái trứng gà, sau đó bắt đầu khuấy lên, tiếng đũa gỗ đánh vào chén sứ vang lên từng tiếng “cách cách cách”. Có thể tưởng tượng được toàn độ trứng đã được anh đánh lên rất đều và mịn, bề mặt hỗn hợp nổi lên một ít bọt.

Khi dầu đã nóng, anh chậm rãi đổ trứng vào nồi, phát ra tiếng xèo xèo, mùi trứng chiên lập tức bay lên. Đường Hành khẽ động cái mũi, không khỏi cất tiếng: “Nồi xài thế nào Lý Nguyệt Trì?”

“Tốt,” giọng Lý Nguyệt Trì lẫn vào trong âm thanh của bếp núc, “Không bị dính.”

Đường Hành lấy điện thoại ra, lặng lẽ ghi chú “Nhà mới sẽ mua một cái nồi không dính”.

Li Yuechi dùng xẻng cắt trứng thành từng miếng, lấy ra rồi đặt sang một bên. Sau đó, anh rửa nồi rồi lại đổ nước vào đun lên, chẳng bao lâu nước đã sôi. Đường Hằng tiến tới giúp anh mở mì gói Demae Icho, cho ba vát mì vào nồi nước sôi. Lý Nguyệt Trì cắt kim chi thành từng miếng nhỏ, cắt thịt hộp thành từng khối vuông rồi cho tất cả vào nổi cùng với trứng, cuối cùng, cho thêm dầu tiêu và gói muối mì vào.

Mùi mì vừa thơm vừa nóng xộc thẳng vào mũi, Đường Hằng có chút choáng váng. Lý Việt Trì đậy nắp nồi lại, tiếc nuối nói: “Nếu trong siêu thị có bán hành tỏi thì tốt.”

Đường Hành nuốt nước miếng: “Không sao…… Tối nay ra mấy siêu thị bên ngoài mua, có hết.”

Trong căn bếp nhỏ bé, hai người rất gần nhau, tay chạm tay. Lý Việt Trì nghiêng qua nhìn Đường Hằng, ánh mắt anh như bị hơi nước nóng làm tan chảy, thật mềm.

Tim Đường Hành đập như trống bỏi, định vươn tay ôm cổ anh ——

“Rột… rột!”

Đường Hành; “……”

Vì đứng quá gần nhau nên chắc chắn Lý Nguyệt Trì cũng nghe thấy tiếng bụng cậu kêu lên.

Đường Hành xấu hổ, đành ra vẻ ho khan một cái: “Thơm ghê, vậy lát nữa để em rửa chén cho.”

Lý Nguyệt Trì nhịn cười, nói: “Ừ.”

“Mì ăn được chưa?”

“Chắc là được rồi,” Lý Nguyệt Trì mở nắp nồi, tắt bếp “Dọn chén đi.”



Trên bàn ăn đặt hai tô mì lớn. Sợi mì và trứng rán đều vàng óng, thịt hộp có màu hồng nhạt, lớp ớt bột ướp kim chi đã trôi đi bớt, lộ ra màu xanh nhạt của rau. Đường Hằng nhìn chằm chằm tô mì trước mặt, nhất thời không biết làm sao bỏ đũa xuống.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một tô mì lại có thể đẹp mắt đến mức chính cậu cũng không nỡ ăn.

Mùi thơm của đồ ăn bay khắp nhà, mùi cay nồng của dầu tiêu, mùi trứng chiên, mùi dưa chua cay cay mặn mặn… Cậu không ngờ rằng sẽ có một ngày, ngôi nhà của cậu sẽ tràn ngập những mùi hương này. Hình như cậu từng ngửi thấy chúng ở hành lanh rồi thì phải? Cặp vợ chồng nhà bên cạnh là người Trung Quốc, người chồng gốc Bắc Kinh thích ăn thịt luộc, mùi mè thoang thoảng bay ra từ trong nhà họ, người vợ là dân Tứ Xuyên thích ăn các món hầm nhừ, lúc nào trong nhà cũng có mùi đồ hầm bay ra. Có những lúc Đường Hằng đi làm về rất muộn, đúng lúc vợ chồng họ đang ăn khuya, hương đồ ăn tỏa ra khắp hành lang – những lúc đó, cậu cảm thấy như mình không thuộc về thế giới này.

Cậu cảm thấy suy nghĩ đó thật kiêu ngạo cho nên chỉ để nó lóe qua đầu cậu mà thôi.

“Đường Hành.”

“Ừ ——” Đường Hành hồi thần, bắt gặp ánh mắt của Lý Nguyệt Trì, “Sao vậy anh?”

“Ăn đi,” đôi mắt đen như mực của anh đầy sự thôi thúc, “Không phải em đói bụng sao?”

“Ừ…… ăn đây.” Đường Hành cầm đũa lên, vẻ mặt nghiêm túc, gắp lên một miếng trứng chiên.

Nhìn Đường Hành nhai và nuốt miếng trứng, Lý Nguyệt Trì lập tức hỏi: “Thấy sao?” Nói xong lại lắc đầu cười cười, “Quên mất, trứng chiên lúc nào chả có vị giống nhau……”

Đường Hành đột nhiên nhận ra được là anh cũng khẩn trương giống như mình.

Đường Hành nói: “Cũng được, mềm thêm chút nữa thì ngon hơn.”

Lý Nguyệt Trì ngẩn người: “Có thể là vì nấu hơi lâu.”

Đường Hành gật đầu: “Uhm, món này cũng không có bí quyết gì cao siêu, nấu nhiều là lên tay thôi.”

Lý Nguyệt Trì: “…… Ừ,” sau đó anh lại cười, “Về sau làm phiền thầy Đường thử món giúp nhé.”

Bọn họ bôn ba một ngày nên rất mệt. Ăn mì xong rồi đi tắm. Hai người vừa nằm xuống là ngủ. Thói quen của người Ma Cao là đợi đến ngày làm việc mới bàn chuyện quan trọng nên không ai liên lạc với Đường Hành lúc này.

Cứ như vậy ngủ một hơi đến hơn 6 giờ tối, Đường Hành khó chịu mở mắt ra. Sau lưng đều đầy mồ hôi, trán cũng vậy, một luồng gió biển ấm áp xuyên qua khe cửa sổ thổi vào, lướt qua gương mặt đẫm mồ hôi của cậu.

Đường Hành hoảng hốt một lúc mới nhận ra được hiện tại trước mắt. Cậu xoay người, đối diện với đôi mắt của Lý Nguyệt Trì. Hóa ra anh cũng đã tỉnh dậy.

“Điều hòa tự nhiên ngừng,” Lý Nguyệt Trì nói, “Có phải mất điện không?”

“Hả…… chắc là vậy rồi,” Đường Hành muốn đứng dậy đi lấy điện thoại để thanh toán tiền điện, nhưng sau một giấc ngủ sâu, cơ thể lại uể oải, chỉ nằm yên nói: “Đưa em cái điện thoại, em đang sạc ở phòng khách ấy.”

Vừa nói xong thì nhắm mắt lại.

Cậu nghe tiếng Lý Nguyệt Trì sột soạt đi xuống giường, đến phòng khách rồi quay trở về.

“Đây.” Lý Nguyệt Trì nói.

Đường Hành mở hai mắt, thấy khuôn mặt Lý Nguyệt Trì đột nhiên phóng to trước mắt mình.

Lý Nguyệt Trì để trần thân trên, hai tay chống hai bên gối đầu của Đường Hành, cúi người khẽ hôn lên trán, sống mũi và khóe miệng cậu, sau đó luồn sâu vào giữa môi Đường Hành. Động tác anh vừa ung dung vừa kiềm chế, nhưng hơi thở lại có chút dồn dập, giống như một con thú đầy cảnh giác khi đối mặt với con mồi của mình, tựa như đang đè nén một cơn thôi thúc mãnh liệt.

Họ hôn nhau vài phút, Đường Hành thở hổn hển đẩy đẩy anh “Từ từ…… anh, nghỉ chút ……”

Anh “Ừ” một tiếng, thả lỏng cơ thể và nằm lên người Đường Hành.

Gió biển thổi vào, một góc màn trắng bị nhấc lên.

Đường Hành nheo mắt lại, thấy mặt trời bên ngoài ô cửa sổ đang ngã về tây, không trung đỏ rực như máu, ráng đỏ loang lỗ giữa nền trời. Hoàng hôn vào mùa hè ở Ma Cao luôn rực rỡ và cường điệu thế này, vầng thái dương từ nơi xa ấy trông giống như một quả cầu sắt nung đang tiến lại gần và nuốt chửng mọi thứ xung quanh nó.

Tất nhiên Đường Hành cũng nằm trong số đó.

Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên nâng tay lên, bàn tay ấm áp chậm rãi sờ từ đuôi tóc Đường Hành đến vành tai, sau đó là gò má cậu.

Cuối cùng, Lý Nguyệt Trì che lại đôi mắt Đường Hành. Xung quanh chợt tối đen đi, cậu không còn thấy bầu trời nhuốm đỏ kia nữa.

“Còn muốn hôn nữa không?” Lý Nguyệt Trì cười hỏi.

“Còn……”

Và một nụ hôn mềm lại rơi xuống, Đường Hành nghe thấy giọng anh thì thầm bên tai:

“Đừng lo, chờ mình hôn xong, trời sẽ tối.”



Lời tác giả:

“Chờ em thức giấc, xuân đã về” & “Chờ mình hôn xong, trời sẽ tối”, Sức hút của anh Lý vẫn mãnh liệt như xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.