Chương có nội dung bằng hình ảnh
Khi Đường Hành về đến nhà thì Phó Lệ Linh đang đứng trên ban công gọi điện thoại. Cô mặc một chiếc áo khoác hiệu Cashmere màu xám dài qua gối; nghe tiếng động, cô quay đầu lại nhìn Đường Hành, mắt ra hiệu với cậu. Có lẽ cô cũng mới về tới nhà, còn chưa kịp tẩy trang. Đường Hành ngồi xuống trước bàn trang điểm của cô, bóc lớp giấy gói bánh kem ra.
"Lần này làm phiền chị quá chị Tô... Chị khách sáo quá, ha ha, vậy chúng ta hẹn nhau vào thứ bảy này nhé, em lái xe tới đón chị." Phó Lệ Linh nói điện thoại xong, ngồi xuống bên cạnh Đường Hành, thân thiết xoa xoa đầu cậu: "Bánh ngon không?"
Đường Hành đưa muỗng cho mẹ mình "Mẹ ăn thử đi."
"Mẹ đang ăn kiêng," Phó Lệ Linh nói, "Con ăn đi."
Bánh kem có mùi hạt dẻ, không biết thuộc thương hiệu, độ ngọt vừa phải, hương vị bánh rất ngon và thanh. Đường Hành vừa ăn vừa nghĩ, lần sau sẽ mua cho Lý Nguyệt Trì một cái.
"Chiều này có gặp bác con," Phó Lệ Linh ôm Đường Hành, "Bác con đã nói cho mẹ biết."
"Nói gì mẹ?"
"Lần trước con đến tìm trưởng khoa Trương báo cáo sự việc đúng không?"
Động tác Đường Hành hơi khựng lại, cắn muỗng, nói không rõ tiếng: "Họ xem thường đàn anh...... của con."
"Đàn anh nào của con?"
"Lý Nguyệt Trì."
"À —— hồi trước có tới nhà mình mượn sách đó hả?"
"Vâng."
"Cái thằng này," cô giơ ngón tay chọt nhẹ vào đầu Đường Hành "Ngày nào cũng đi kiếm chuyện."
Đường Hành nuốt miếng bánh xuống, cười nói: "Thì cũng do mọi người làm chống lưng cho con mà."
Phó Lệ Linh cũng cười, cầm điện thoại, không biết đang trả lời tin nhắn của ai. Cô không đề cập tới vấn đề này nữa, Đường Hành thầm thở nhẹ ra một hơi.
Thấy được tối nay tâm trạng mẹ mình rất tốt, Đường Hành ăn xong bánh kem, hỏi: "Mẹ mua cái này ở tiệm nào?"
"Thích hả? Để mai mẹ gọi họ mang tới hai ổ nữa, cơ mà đừng ăn quá nhiều."
"Con không cần...... Tiệm bánh tên gì mẹ? Để mốt con đi mua cho bọn Tưởng Á ăn thử."
"Phan Linh Ký, ở khu quảng trường Khởi Nghĩa, muốn thì con cứ gọi điện thoại sẽ có người giao hàng tới mà —— là cửa hàng của một người bạn của chị Tô."
"Chị Tô?"
"Vợ của trưởng khoa Trương."
"À," Đường Hành nói, "Mẹ thân thiết với nhà ông ấy dữ."
"Đều là mối quan hệ xã hội mà," Phó Lệ Linh đứng dậy, vứt đại áo khoác trên lưng ghế sô pha, "À mà, bác con có nói con từ bỏ tư cách được tuyển thẳng đúng không?"
Thật ra đây là chuyện của tháng trước. Mặc dù Đường Hành được khoa duyệt tuyển thẳng lên cao học mà không cần thi, cậu cũng vượt qua được kỳ thi viết và phỏng vấn của Hán đại và một trường đại học khác ở Bắc Kinh, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ tư cách được tuyển thẳng. Chính sách tuyển thẳng sau đại học được cả nước mở rộng vào tháng trước, mà cơ bản thì cậu cũng không hề nộp đơn để được xét theo diện này.
"Vâng......" Đường Hành nghĩ thầm, chắc lại sắp cãi nhau.
Nhưng thái độ Phó Lệ Linh lại bình tĩnh một cách khác lạ, cô chỉ gật gật đầu, nói: "Tối chủ nhật này mẹ có mời cơm cả nhà trưởng khoa Trương, bác con cũng đi, con nhớ giành ra chút thời gian để đến đấy."
"Mẹ sẽ ở lại đây đến chủ nhật à?" Hôm nay mới là thứ hai.
"Ngày 20 lại về Thượng Hải," Phó Lệ Linh ngáp một cái, lười biếng nói, "Tháng sau mẹ bận lắm, cuối năm đủ thứ việc ập đến."
Phó Lệ Linh ở nhà mười ngày thì Đường Hành cũng phải ở nhà mười ngày.
Trưa thứ năm, cậu và Lý Nguyệt Trì vội vàng ăn bữa cơm ở căn tin trường —— cũng không phải vì cậu bận rộn với việc luyện tập cho ban nhạc mà là do Lý Nguyệt Trì không có thời gian. Đề án mới của bác cậu đúng là vô cùng rắc rối, theo lời Lý Nguyệt Trì nói thì đó là kế hoạch xóa đói giảm nghèo cho khu vực Hồ Bắc, nhóm họ cùng với chình quyền địa phương, và một vài doanh nghiệp cùng hợp tác để hỗ trợ và giúp đỡ người nông dân bán các nông sản của mình, đồng thời tiến hành khảo sát thống kê tình hình các hộ nghèo trong khu vực. Lý Nguyệt Trì vừa mới tham gia vào nhóm, vẫn chưa quen thuộc với công việc đã thực hiện trước đó cho nên để hoàn thành nhiệm vụ được giao, anh phải tốn thời gian tìm hiểu tình hình và tiến độ trước đó của nhóm.
Họ không có nhiều thời gian ở bên nhau như trước, việc hẹn nhau cùng ăn trưa ở căn tin cũng không còn dễ dàng nữa. Đường Hành thậm chí còn thấy hơi bất mãn với ông bác của mình "Anh và Điền Tiểu Thấm mới học năm nhất mà tại sao lại bị giao nhiều việc như thế chứ?"
"Thầy nói đề án này rất quan trọng, sau này nếu đăng bài lên báo thì sẽ đề tên của anh và cô ấy," Lý Nguyệt Trì vừa ăn một muỗng cơm to vừa nói, "Có được cơ hội này để rèn luyện cũng tốt mà."
"Ờ, cũng đúng," Đường Hành rầu rĩ nói, "Anh ăn nhiều lên, thấy anh gầy đi."
Lý Nguyệt Trì nhướng mày, khẽ cười: "Mới được mấy ngày đâu chứ."
"Có mấy ngày thì mệt mỏi như vậy ai mà chịu được," may mà họ đang ngồi ở một góc trong căn tin, Đường Hành đưa hết món sườn kho trong chén của mình cho Lý Nguyệt Trì, "Em ăn không hết."
Thật lòng thì cậu không thích đồ ăn ở căn tin chút nào, đặc biệt là cái căn tin mà Lý Nguyệt Trì hay tới ăn này —— là căn tin rẻ nhất trong số các căn tin của Hán đại. Một suất ăn có hai món và một phần cơm mà chỉ có 3 tệ rưỡi, lại còn được thêm chén canh rong biển miễn phí. Giá rẻ như thế thì tất nhiên là ăn cũng không ngon lành gì. Đường Hành thật sự ăn không nổi đồ ăn ở đây nên qua kế bên mua món sườn heo kho hoặc gà hầm nấm, 7 tệ một phần, mặc dù ăn cũng chẳng đỡ hơn là bao nhưng cũng được coi là là dễ nuốt nhất trong các món ở đây.
Cậu không hiểu vì sao Lý Nguyệt Trì có thể nuốt trôi được chúng, rau xào nhăm nhúm lại với nhau, sườn xào chua ngọt thì thịt như miếng bột được tẩm ướp vậy, cơm lại nấu sượng. Mỗi lần cậu muốn mua món sườn kho cho Lý Nguyệt Trì thì anh luôn nhàn nhạt nói một câu: "Không cần đâu."
Thật ra chỉ mắc hơn 3 tệ 5 hào thôi mà.
"Tối mai bọn anh phải họp hả?" Đường Hành thu hồi suy nghĩ, "Tối mai là bọn em thi đấu."
"Chu Hắc Áp đó hả?"
"Ừm, ở quán bar mới khai trương trên đường Giang Hán, quán LIL."
"Tối mai...... Anh sẽ cố gắng tới," Lý Nguyệt Trì buông đũa, "Mấy giờ bắt đầu?"
"7 giờ, nhưng bọn em cũng không biết bọn em biểu diễn thứ mấy."
Lý Nguyệt Trì gật đầu: "Anh biết rồi."
Anh ăn hết sạch cơm, ngay cả cà rốt trong canh rong biển cũng được vớt ăn hết —— Đường Hành biết anh không thích ăn cà rốt.
Và chén sườn kho của Đường Hành còn thừa nửa chén.
Hai người bưng nâm cơm đến chỗ thu gom rồi cùng nhau đi ra nhà ăn. Lúc sắp chia tay, Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói: "Em không cần phải đến ăn cơm trưa cùng anh đâu,... Có phải không quen ăn đồ ăn ở đây đúng không?"
"Có đâu," Đường Hành vội vàng lắc đầu, "Do bữa sáng em ăn no quá thôi."
"Thật không?"
"Thật."
Lý Nguyệt Trì cười cười, hơi bất đắc dĩ nói: "Vậy thôi."
Đường Hành bung chiếc ô che lên người mình. Vũ Hán lại đổ mưa, dự báo thời tiết thông báo nhiệt độ cao nhất hôm này là 5℃. Thời tiết vừa lạnh vừa ướt thế này đúng là khiến người ta khó chịu, cứ như là mùa đông vĩnh viễn sẽ không tàn.
Bọn họ chia tay nhau ở một ngã rẽ, xung quanh đều là học sinh đang tan trường, muốn làm gì cũng chẳng được, chỉ có thể gật đầu chào nhau mà thôi. Đường Hành đi về trạm tàu điện ngầm, Lý Nguyệt Trì thì đi về khu giảng dạy. Đất trời tối tăm như một trang sách cũ úa màu. Đường Hành đi được mười bước thì quay đầu, thấy bóng lưng của Lý Nguyệt Trì đã nhỏ dần đi. Lúc chỉ có một mình, tốc độ đi đường của anh rất nhanh, Đường Hành biết là do anh phải vội về phòng học sửa bài tập cho sinh viên lớp phụ đạo, làm xong sẽ lên lớp học tiếp. Tan học lúc 4 giờ, anh lại phải chạy đến văn phòng nhóm đề án làm việc cho tới giờ cơm tối. Đến tối thì anh phải đến khoa "Đào tạo sau đại học" để học tiếp.
Anh giống như một con quay, cứ xoay vòng vòng liên hồi và sẽ không vì ai mà dừng lại chỉ trong phút chốc.
Cả buổi chiều và buổi tối, nhóm Hồ Sĩ Thoát đều ở phòng tập luyện, sau đó họ sang quán cơm nhỏ ở đối diện để ăn tối cho tiện. Bên ngoài trời đầy giá rét, họ ở trong phòng thì nóng tới mức chỉ mặc một chiếc áo đơn giản, cả người đầy mồ hôi.
Tưởng Á buông dùi trống, nằm vật ra sô pha nói: "Cuộc đời còn lại mình không muốn nghe bài《 Phương nam 》này thêm lần nào nữa."
Đường Hành cũng gục bên cạnh cậu ta, lẩm bẩm nói: "Mình cũng thế."
An Vân một hơi uống hết chai nước suối: "Mình cũng không tin là tụi mình sẽ không dành được quán quân."
"Đại ca à, trước tiên cậu cần nghĩ sẽ sáng tác bài gì đi," Tưởng Á nói, "Trước ngày 20 tháng 1 phải nộp bản demo đó."
"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói vào mặt mình à? Cái mặt cậu viết lời chưa?"
"Mình đã viết được sáu dòng rồi!"
An Vân nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, nghi hoặc nói: "Thật á."
"Má nó, thật chứ sao không, chắc chắn trước Tết mình sẽ viết xong."
"Tốt nhất là nên như vậy."
"Có trời đất chứng giám," Tưởng Á vuốt cái đầu hồng lè của mình, "Mình giờ còn không tìm một em gái nào để tâm sự nữa mà."
Nói tóm lại, nhóm Hồ Sĩ Thoát tập luyện vô cùng thuận lợi, phần nhạc mà trước đó Tưởng Á vẫn hay đánh sai nhịp cũng đã được khắc phục.
Thứ sáu, trời Vũ Hán vẫn là những cơn mưa rả rích âm u. Họ hẹn gặp nhau vào giữa trưa —— dù sao thì buổi chiều sẽ bắt đầu trang điểm và diễn tập, buổi tối sẽ thi đấu, vì thế phải ngủ cho thật đã. Đường Hành rời giường vào buổi trưa, ăn cơm ở nhà sau đó cùng Tưởng Á và An Vân đi tàu điện ngầm đến bán bar LIL ở đường Giang Hán.
Ban tổ chức hào phóng mời một đội trang điểm và làm tóc chuyên nghiệp, còn thuê một phòng khách sạn ở trên lầu quán bar để làm phòng trang điểm. Bước vào phòng, Tưởng Á lập tức bật điều hòa.
"Má lạnh quá," giọng cậu ra run rẩy nói, "Chịu thua cái thời tiết quỷ quái này của Vũ Hán, đến qu@n lót cũng không cần phải thay."
Đường Hành nói: "Không phải nhà cậu có máy sấy à."
"Bị Lộ Lộ làm hư rồi, còn chưa sửa nữa."
"Lộ Lộ?" An Vân lạnh lùng nói, "Tối qua chính miệng cậu nói gần đây không có thời gian tìm gái mà."
"Mình...... à chậc," Tưởng Á chột dạ cười, "Là chuyện của tuần trước rồi. Cô ấy cứ nhất quyết đòi tìm tới mình cho bằng được, mình biết phải làm sao bây giờ?"
"Má nó, chắc kiếp trước cậu là lợn giống à."
Tưởng Á cười khà khà, bắt chước tiếng lợn kêu "Éc Éc".
Chẳng mấy chốc thợ trang điểm đã đến, ba người lần lượt trang điểm và làm tóc. Tưởng Á làm đơn giản nhất, kiểu tóc hình cái bát úp ngược của An Vân làm tạo mẫu tóc tốn khá nhiều công sức, còn Đường Hành là hát chính nên thợ trang điểm nói, làm cho cậu là quan trọng nhất.
5 giờ rưỡi chiều, họ đã tổng duyệt một lần, không hát mà chỉ phân rõ thứ tự từng nhóm lên sân khấu và vị trí đứng khi biểu diễn. Tổng cộng có mười ban nhạc, nhóm Hồ Sĩ Thoát sẽ biểu diễn thứ năm. An Vân nhỏ giọng nói: "Tụi mình cũng may ghê."
Tưởng Á hỏi: "Tại sao?"
"Lúc bắt đầu cuộc thi thì chắc chắn ban giám khảo sẽ chấm khó hơn, về sau thì họ cũng bớt tập trung, sẽ không quá để tâm nghe kỹ đâu —— biểu diễn tầm giữa cuộc thi là ổn."
"Đệt," Tưởng Á nói, "Cũng đúng á —— con trai, cậu có hồi hộp không?"
Đường Hành chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi bỏ lại vào túi "Hồi hộp cái đách, hát đến ngán cả miệng."
Cậu vừa nhắn tin cho Lý Nguyệt Trì, nói họ sẽ lên sân khấu khoảng 8 giờ. Lý Nguyệt Trì trả lời lại, chắc sẽ tới được.
Thật ra cậu không hề thấy căng thẳng. Nói trắng ra hôm nay chỉ như một buổi biểu diễn thông thường mà thôi, điều khác biệt duy nhất là lần nay cậu phải đeo tai nghe. Nhưng cậu rất muốn Lý Nguyệt Trì tới xem trận thi đấu của cậu, mặc dù cậu hát bài 《 Phương nam 》 nhiều đến phát ngán nhưng cậu vẫn muốn hát bài này cho Lý Nguyệt Trì. "Ở nơi ấy có mối tình đầu của tôi", tình đầu của cậu ở đây, và ngay lúc này, người cậu yêu đang đứng dưới sân khấu.
6 giờ, từng thí sinh trở về phòng trang điểm nghỉ ngơi và ăn cơm. Vì để tránh xảy ra những việc ngoài ý muốn, Tưởng Á gọi một phần cháo trắng và sườn heo hầm ngó sen, thậm chí còn không cần nước chấm.
7 giờ, họ ngồi ở khu vực chờ để đợi tới lượt lên sân khấu. Ban nhạc biểu diễn đầu tiên đến từ Nhạc viện Hán Dương, gồm năm nam sinh, trong đó ba người đều cột đuôi ngựa, có một người thì xóa nguyên mái tóc trên vai.
Tưởng Á ghé vào bên tai Đường Hành nói: "Má nhìn tạo hình của tụi mình thấy chả có gì xuất sắc."
Đường Hành nói: "Cậu cởi tr@n lên đánh trống là xuất sắc."
Vừa dứt lời, một cô gái đeo kính râm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đường Hành. Cô ấy tháo mắt kính xuống, cười với Đường Hành "Lại gặp nhau rồi người em."
Là Lâm Lãng.
Cô xuất hiện ở đây thì Đường Hành cũng không cảm thấy lạ.
"Các cậu hát bài gì?" Lâm Lãng hỏi.
"《 Phương nam 》."
"Ồ, tôi thích bài này."
Tiếng nhạc vang lên, hai người không nói nữa. Lúc này, Đường Hành lại nhận được tin nhắn của Lý Nguyệt Trì:
Đang họp, 8 giờ tới kịp.
Giọng điệu chắc chắn như thế. Đường Hành nhìn màn hình cười nhẹ.
7 giờ 40, ban nhạc thứ hai biểu diễn xong, giám khảo cũng kết thúc phần nhận xét, nhóm Hồ Sĩ Thoát bị gọi vào hậu trường đợi lên sân khấu.
Trước khi đi, Đường Hành cởi áo lông vũ, chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay hiệu COMME des GARCONS với hình trái tim nhỏ trên áo.
Lâm Lãng ngạc nhiên nói: "Cậu mặc vậy mà lên sân khấu à?" Dù quán bar có bật điều hòa thì mặc vậy vẫn thấy lạnh.
Đường Hành cười nói: "Cái này là áo may mắn."
--------HẾT-------
Là chiếc áo này nè mọi người, xuất hiện vào ngày đầu hai bạn gặp nhau