Chử Dạng kiềm chế tâm tư: “Tôi chỉ đang lo lắng về việc học, anh không cần nghĩ nhiều”.
Từ Nam Diệp giả vờ kinh ngạc: “Vậy xem ra là do anh tự mình đa tình?”
“Anh biết là tốt rồi.” Chử Dạng cúi đầu, đẩy đẩy ngực anh “Để tôi đứng lên trước đã.”
Hơi thở mát lạnh của anh phả vào trên má khiến Chử Dạng bất động, không thể đẩy anh ra mà anh cũng không có ý định lùi lại.
Cô lặng lẽ nhìn anh.
Dưới ánh đèn, căn phòng trở nên ấm áp. Bên dưới mắt kính, ngũ quan của Từ Nam Diệp toát lên vẻ lịch sự tao nhã, hai mí mắt anh ta hơi mỏng với đường cong mềm mại, hốc mắt nông khiến đôi mắt càng thêm rõ ràng, đôi mày đen đẹp như vẽ, đuôi mắt cùng khoé môi lại không giấu được ý cười.
Chử Dạng nghiến răng, hạ quyết tâm, cứng rắn mạnh mẽ đứng lên.
Đương nhiên Từ Nam Diệp cũng không có khả năng thật sự dùng sức chế trụ cô nên cũng thoáng thả lỏng sức lực. Có lẽ anh cũng không ngờ cô có thể khoẻ như vậy, bị cô dùng động tác lỗ mãng buộc cho phải lùi về phía sau hai bước cho đến khi sau lưng anh chạm vào mép bàn máy tính.
Anh hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn liền thấy một cái đầu nhỏ chôn ở trước ngực mình và cảm giác được hai tay Chử Dạng trượt vào khoảng hở giữa cánh tay, vòng ra ngoài như là đang thuận theo ôm lấy mình.
Nhưng lại chỉ có cánh tay dán vào cơ thể anh qua áo ngủ.
Ôn hương nhuyễn ngọc, Từ Nam Diệp thất thần, hai tay buông thõng hai bên bỗng nhiên nắm chặt lại nhưng một giây sau anh lập tức tỉnh táo lại.
Thiếu chút nữa là mắc mưu của cô.
Trong nháy mắt, một vài cảm xúc đọng lại trong đáy mắt lặng lẽ biến mất.
Anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, lười biếng nói “Dạng Dạng, đây là tài liệu làm việc, nếu làm mất anh sẽ không cách nào nuôi dưỡng em đâu.”
Cánh tay Chử Dạng bỗng chốc hơi cứng lại.
Mới vừa rồi, mặc dù không nhìn thấy bàn phím nhưng cô vẫn thành thạo tìm thấy phím tắt để ra lệnh đóng ổ đĩa. Tay trái vẫn còn đang để trên bàn phím, tay phải vẫn đang ấn vào nút chuột trái. Chỉ cần cô bấm vào “Don’t save” là toàn bộ tài liệu của Từ Nam Diệp đang viết sẽ biến mất trong tuyệt vọng.
Cô thất vọng thu tay lại, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Vẫn là đấu không lại anh, quên đi vậy.
“Chờ anh viết xong cái này,” Từ Nam Diệp ngồi trở lại trên ghế, không tiếp tục trêu chọc cô nữa “Sau đó sẽ cùng về nhà ăn cơm.”
Chử Dạng sững sờ, ngập ngừng hỏi “Vẫn là đi qua nhà hàng xóm sao?”
Vẻ mặt Từ Nam Diệp bình tĩnh, không cảm thấy chuyện này có gì không đúng: “Ừ, em đi chuẩn bị một chút đi.”
Cha mẹ anh từ chức rất sớm. Vấn đề bàn giao công việc thật ra khá rắc rối và phiền toái, nhưng hai vợ chồng già lãng mạn đến mức chết người ấy đã thật sự đem toàn bộ gánh nặng của dòng họ Từ bỏ xuống, trực tiếp đi du lịch nước ngoài để lại mọi chuyện cho anh cả của Từ Nam Diệp giải quyết.
Ngôi nhà to lớn của Từ gia để trống không ai ở. Thỉnh thoảng khi anh em bọn họ tụ họp đều là kéo sang nhà hàng xóm cọ cơm.
Cũng may là hàng xóm khá hào phóng mới có thể chịu đựng tình trạng này nhiều năm như vậy.
Chử Dạng thay đổi một thân quần áo phù hợp với không khí tụ họp gia đình, diễn ra được một bộ dáng con gái nhà lành đi theo Từ Nam Diệp về “nhà chồng”.
Không phải chỗ nào cũng có thể đem rêu rao cái danh con dâu nhà giàu. Tuy có những chuyện cô có thể không hiểu, nhưng riêng khoảng giả vờ thì Chử Dạng khá giỏi.
Cô có một gian phòng chỉ dành để quần áo. Bên trong gian phòng, tất cả quần áo đều được để trong túi chống bụi. Mỗi tháng sẽ có người đưa đến cho cô những mẫu mới nhất của mùa thời trang, từng cái treo đầy cả tủ.
Tất cả đều là váy dạ hội và trang phục có ve áo trang trọng. Vừa nhìn liền biết không phải là loại trang phục có thể mặc hàng ngày.
Vì thể diện của nhà họ Từ, thân là con dâu cũng phải ăn mặc cho phù hợp. Tuy tất cả quần áo trong tủ nhìn xinh đẹp, đắt tiền và quý phái nhưng một bộ cô cũng không thích.
Với danh nghĩa bà Từ thì những bộ váy thiết kế rườm rà và đắt tiền hay nói một cách đơn giản là hoa hoè loè loẹt đều không liên quan đến cô. Quần áo mà cô mặc phải thể hiện được khí chất phu nhân cao quý, giá cả lại không được quá đắt. Càng không thể nghĩ đến việc mặc bộ váy có nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu. Nếu cô mà dám mặc, Uỷ ban Kiểm Tra Kỷ Luật Trung Ương dám tìm đến Từ Nam Diệp truy vấn lắm.
Mỗi tháng lại còn phải cùng với Từ Nam Diệp phối hợp với cơ quan chức năng tiến hành điều tra đảm bảo Từ Nam Diệp không có bất cứ hành vi gì trái với kỷ cương và pháp luật.
Chử Dạng phảng phất cảm thấy mình được gả cho đại gia giả mạo.
Do phải ăn mặc trang phục phu nhân không phù hợp với cá tính của mình, Chử Dạng kìm nén tính cách của mình, một đường đi đến tầng hầm gara, cả người đều không có sức sống.
Từ Nam Diệp biết cô đang buồn bực, anh không vội vã lái xe lại mà đứng chống cánh tay trên thân xe, khoé môi như có như không cười “Nếu em thật sự không thích có thể thay bộ khác, anh chờ em.”
“Bộ này khá tốt,” Chử Dạng vân vê nhẫn kim cương đeo trên tay, giọng điệu không biết sợ là gì “Lúc trước, thời điểm kết hôn, không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Nếu anh giúp được tôi giấu giếm cha mẹ của tôi, tôi tuyệt đối cũng sẽ không làm cho anh mất mặt.”
Cô tự cho rằng những lời này sẽ làm cho Từ Nam Diệp cảm động. Ai ngờ anh không những không cảm kích, ngược lại còn nghiêng đầu nhìn cô cười nhẹ vài tiếng.
Chử Dạng trừng mắt nhìn anh “Anh cười cái gì? Chẳng lẽ tôi tuỳ tiện chọn đại trang phục thì anh sẽ vui vẻ sao? Đến lúc đó lại có người nói anh không có mắt nhìn, cưới sai vợ, thì đừng trách tôi.”. Truyện Đoản Văn
“Anh cảm thấy mắt nhìn người của anh không tệ,” Từ Nam Diệp nhướng mày, mở cửa xe bên ghế phụ cho cô “Lên xe đi.”
Chử Dạng ho khan một tiếng, sửa sửa vuốt thẳng cổ áo vốn dĩ hoàn toàn không có nếp nhăn nào dè dặt đi đến chiếc xe.
Cuối cùng cô vẫn cảm thấy có chút không được yên tâm, nhìn anh rồi chỉ vào bản thân “Tôi mặc thế này có được không? Có phải quá đơn giản rồi không? Haiza, tôi cảm giác không thể hiện được rõ ràng phong cách cá nhân, có phải sẽ làm cho mọi người cảm thấy không thú vị?”
Cô nói xong, lại buồn rầu bĩu môi cảm thấy rối rắm.
Cô rõ ràng mới ngoài hai mươi tuổi, kiêu ngạo, tự đắc, lại có chút tuỳ hứng. Khi mặc vào một thân trang phục phong cách này, dáng người vẫn cao gầy, xinh đẹp nhưng cảm giác luôn có chút không tương thích.
Vẫn là một cô bé.
Từ Nam Diệp cười khẽ: “Bản thân em cũng đã đủ thú vị rồi.”
Hôm nay, anh không gọi tài xế mà tự mình lái xe.
Chiếc xe này là do Từ Nam Diệp mua khi anh còn đang nhậm chức ở nước ngoài. Sau khi về lại Trung Quốc, anh cũng mang theo xe trở về. Do chức danh trong công việc nên anh thuận lợi được Cục Quản Lý Xe Cơ Giới trực tiếp cấp cho bảng số xe mà không cần anh phải xếp hàng rút thăm.
Bản thân anh có phẩm vị tương đối khiêm tốn, xe tư nhân vẫn là màu đen đầy nội liễm. Bên trong xe chỉ có một bình hương toả hương thơm thoang thoảng, mùi hương nhẹ, còn lại đều không có bất kì vật trang trí nào khác.
Chử Dạng cảm thấy cô kém xa Từ Nam Diệp. Nhưng thật thần kỳ là cuối tuần cô và Từ Nam Diệp vẫn có thể cùng nhau tham gia bữa cơm gia đình.
“Hôm nay có những ai về ăn cơm vậy?” Chử Dạng phòng hờ việc không may bất ngờ xảy ra nên tính tập luyện trước cho bản thân “Tôi có quen ai không? Trước tiên anh nói cho tôi biết để tôi ghi nhớ một chút.”
Từ Nam Diệp suy nghĩ, nhàn nhạt nói “Chỉ có những người đó thôi.”
Tuy rằng anh nói như vậy nhưng Chử Dạng vẫn như một học sinh ngoan ngoãn, thành thành thật thật ngồi nhớ lại các thành viên của hai gia đình nhà họ Từ và nhà họ Dung.
Chờ lúc xe chạy đến trước ngôi nhà, cô cũng gần như đã ôn bài xong.
“Sao trễ vậy?”
Đứng ở trước cổng là một người đàn ông đẹp trai có vẻ mặt nghiêm túc với vẻ ngoài có vài phần giống như Từ Nam Diệp nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược.
Giống như một hầm băng.
Đây là anh cả của Từ Nam Diệp tên là Đông Dã. Năm trước mới vừa kết hôn cùng với cô Cả nhà họ Dung. Cuộc hôn nhân này được xếp vào cuộc liên hôn giữa giới thương mại và chính phủ. Một cuộc liên hôn mạnh mẽ.
Nhưng nghe nói cũng là hôn nhân chớp nhoáng.
Ba anh em gia đình họ Từ, trừ bỏ người con út đứng thứ ba đến nay vẫn còn độc thân, cả hai người còn lại đều là kết hôn chớp nhoáng.
Thoạt nhìn, hôn nhân của gia đình giàu có cũng không phải là quá khắt khe cho lắm. Phim truyền hình đã bị ma quỷ hoá quá mức.
Từ Nam Diệp không nhanh không chậm giải thích: “Có việc cần xử lý nên làm chậm trễ thời gian. Mọi người ăn cơm xong rồi à?”
“Làm thế nào có thể bắt đầu bữa cơm nếu mọi người vẫn chưa có mặt đông đủ?”
Từ Nam Diệp cười cười: “Xin lỗi, anh Cả.”
Nhìn thấy ánh mắt của anh cả sắp quét qua mình, Chử Dạng lập tức điều chỉnh tốt sắc mặt cúi đầu chào anh ta “Xin chào anh Cả.”
Anh Cả Từ chỉ dùng mũi ậm ừ một tiếng.
Tuy Chử Dạng ngoài mặt cung cung kính kính, nhưng thật ra bên trong đã lặng lẽ kêu anh ta 800 lần là đồ hầm băng.
Một vài người bước vào đại sảnh, lại bước thêm vài bước lên bậc thang mới đi đến phòng ăn.
Lão gia tử ngồi ở đầu bàn tươi cười đầy mặt “Nam Diệp và Dạng Dạng cũng đến rồi à?”
Cũng phải cảm ơn Từ Nam Diệp, tuy Chử Dạng là người trẻ nhất ở nơi này nhưng thân phận vẫn tương đối cao nên không cần phải nhìn trước ngó sau.
Chử Dạng ngoan ngoãn hướng mọi người chào hỏi một vòng, đặc biệt chớp chớp mắt nhìn cô Hai nhà họ Dung.
Cô Hai nhà họ Dung cũng trả về cho cô một ánh mắt.