Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 43



Trong nháy mắt, chiếc xe đã lái vào trong trường học.

Sùng Chính Nhã thông qua phim an toàn trên cửa kính xe hơi nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, có không ít học sinh đi cùng nhau, nói nói cười cười trên đường tạo nên một cảnh tượng vô cùng trẻ trung. 

Anh ta bỗng nhiên nhớ tới mình cũng đã từng cùng kề vai sát cánh với Từ Nam Diệp đi trong trường học. Anh ta nhớ khi đó muốn lừa Từ Nam Diệp đi chơi trò chơi ở khu điện tử, Từ Nam Diệp đẩy đẩy mắt kính nhắc nhở anh ta hôm nay bài tập về nhà rất nhiều.

Giờ đây, thời gian nhanh chóng lướt qua, anh ta nhìn trường học thế nhưng lại có chút cảm giác giống như cái cảm xúc không bình tĩnh vì xa quê lâu ngày không gặp người thân nên trong lòng chợt muốn gặp.

Đây cũng từng là trường cũ của Từ Nam Diệp dành cho sinh viên khoa chính quy. Ở tuổi 20, cậu ta có lẽ cũng cùng những người bạn khác kề vai sát cánh đi qua con đường này vô số lần.

Chỉ là khi đó anh ta đang ở nước Úc, trời xa đất lạ, cả ngày cùng một nhóm đông sinh viên nước ngoài đi hộp đêm với các cô gái nước ngoài, cuộc sống của anh ta đã đi theo hướng ngược lại. 

Rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên anh ta tham dự buổi tiệc sau khi trở về Trung Quốc. Khó có được lúc anh ta dậy thật sớm vội vàng chạy đến câu lạc bộ. Cậu ta biết anh sắp đến nên đứng ở cửa thang máy chờ.

Vẫn là khuôn mặt đẹp trai mang kính luôn toát lên vẻ dịu dàng, văn nhã và lịch sự. Bộ đồng phục học sinh trẻ con đã được thay thế bằng áo sơ mi nam, vóc dáng cao lên không ít, dáng người cũng không có gầy như lúc học cấp 3. Mấy năm nay có lẽ là có rèn luyện thân thể.

Mà trong mắt cậu ta không có sự thân thiết đối với anh mà chỉ có sự xa lạ.

Ngoài ra, hiện tại cậu ta đang cống hiến cho đất nước, trên thân lại có khen ngợi của quốc gia, tiền đồ rộng mở, sao có thể gộp chung với loại người ăn chơi trác táng như anh ta.

Tất cả lời nói của Sùng Chính Nhã đều nhằm vào Từ Nam Diệp, dường như là muốn trút hết tất cả những oán hận thời tuổi trẻ. Nhưng cũng do anh ta và ba anh ta cùng gia đình họ Từ quá chênh lệch, nên khoảng cách giữa anh ta và Từ Nam Diệp càng ngày càng lớn.

Trong lúc anh ta đang bàng hoàng, Chử Dạng đã gửi một tin nhắn Wechat cho Trần Tiểu.

Tớ đã về trường học rồi, cậu đang ở đâu?

Trần Tiểu cuối cùng cũng trả lời cô.

Ngại quá, lúc đó do tớ có việc nên rời đi chưa kịp nói cho cậu biết. Di động tớ tắt tiếng nên không có nghe thấy cậu gọi điện thoại đến. Tớ hiện tại đang ở thư viện.

Cậu ra đây, chúng ta cần phải nói chuyện.

Sau khi cô đánh xong những lời này thì liền nhờ thư ký Vương tìm chỗ đậu xe, dự tính tự mình đi qua gặp Trần Tiểu.

Sùng Chính Nhã gọi cô lại “Không cần tôi cổ vũ cho cô?”

“Không phải anh không có hứng thú hay sao?”

“Đột nhiên tôi lại có hứng thú, tôi sẽ đi với cô.” Sùng Chính Nhã nhướng mày nhìn cô, sau đó nghiêng người nói với thư ký Vương đang ở ghế lái phía trước “Hôm nay anh có sắp xếp gì không? Nếu có thì không cần đợi tôi. Anh có thể đi trước. Lát nữa tôi sẽ kêu xe về.”

Anh thật sự muốn xem khi vợ của Từ Nam Diệp cùng tình nhân của anh ta gặp nhau thì sẽ phát sinh chuyện gì.

Đàn ông thông thường sẽ được chia làm hai loại: những người không hề hứng thú với chiến tranh giữa phụ nữ và loại thứ hai là có hứng thú. Từ Nam Diệp là người thuộc về vế trước còn Sùng Chính Nhã thuộc về vế sau.

Anh ta quen không ít người khác phái. Điều anh ta thích nhất chính là xem những người phụ nữ gặp nhau để tranh giành tình cảm.

Sao Thư ký Vương có thể mặc kệ anh ta cùng phu nhân đơn độc ở bên nhau được, nên đương nhiên là lắc đầu nói mình có thể chờ anh ta.

Anh ta tháo khẩu trang xuống, chiếc kính râm vẫn đeo, mép khóe miệng có một vết nhỏ màu xanh lá. Từ xưa đến nay, Sùng Chính Nhã là một người vênh váo và kiêu ngạo, với một vết thương nhỏ này sẽ không lộ mặt. Nếu không phải mang khẩu trang và kính râm sẽ gây sự chú ý quá mức, anh ta cũng lười tháo xuống

Rốt cuộc vẫn có một sự khác nhau rất lớn giữa một người đàn ông trưởng thành đã trải qua mấy năm lăn lộn trong xã hội và một nam sinh đại học. Sùng Chính Nhã mặc áo sơ mi và quần tây, chân dài eo thon đi trong trường học khiến cho không ít nữ sinh dừng chân bình luận.

Chính anh ta cũng thấy thích thú. Ngẩng đầu cất bước để lộ ra dáng người tuy gầy nhưng rắn chắc.

Chử Dạng đi phía trước anh ta mấy bước, cũng lười quản đến anh ta đang õng ẹo tạo dáng đi ở phía sau. Cô chỉ muốn đi nhanh gặp Trần Tiểu để hỏi chuyện rõ ràng.

Hai người hẹn gặp nhau ở con đường nhỏ phía sau của thư viện. Do có chuyện ma quỷ xưa lưu truyền trong trường cho nên dù là ban ngày ban mặt cũng không có mấy người chọn đi con đường này.

Sùng Chính nhà đi đến dưới bóng một thân cây và không có động tác gì khác, anh ta nói rõ với cô là chỉ đến để xem náo nhiệt.

Chử Dạng cũng mặc kệ anh ta, kiên nhẫn đứng ở một bên chờ.

Từ cửa sau của thư viện, một hình bóng quen thuộc đi ra.

Chử Dạng khoanh hai tay trước ngực nhìn cô ta chậm rãi đi tới.

Trần Tiểu nhìn thấy sắc mặt của Chử Dạng không tốt lắm, trong lòng cũng đoán được cô đến đây là muốn hỏi cái gì, nên trước hết cô bày ra vẻ thừa nhận sai lầm, giọng điệu yếu ớt: “Thật xin lỗi cậu, tớ không nói gì với cậu mà bỏ về trước, còn phiền cậu cố ý qua đó đón tớ.”

“Cậu không phải nói cậu bị thương hay sao?” Chử Dạng liếc cô ta từ đầu đến chân: “Tớ thấy cậu còn đi đường khá tốt đó chứ.”

Trần Tiểu cong eo chạm vào đùi mình “Lúc đầu là đau chân nhưng sau khi tôi xoa chút dầu xanh thì không có gì. Cảm ơn cậu quan tâm.”

Cô ta nói thật đúng lý hợp tình. Chử Dạng trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm sao với cô ta. 

Trần Tiểu cười cười với cô “Cậu ở đó đợi rất lâu phải không?”

Chử Dạng không biết hỏi cái này để làm gì.

“Tớ biết cậu thích những nơi náo nhiệt, đặc biệt là những nơi có uống rượu,” Trần Tiểu nhìn cô chớp chớp mắt, giọng điệu lúc nói chuyện bình thản và mềm mại như cũ: “ Hôm nay, chỗ đó có một bữa tiệc, cậu chắc là rất thích nơi đó. Hơn nữa cậu xinh đẹp như vậy, khẳng định có rất nhiều người nguyện ý mời cậu uống rượu.”

Giọng nói của Chử Dạng hơi trầm xuống “Có phải cậu cố tình tìm tôi là có mục đích đúng không?”

Trần Tiểu cúi đầu, bày ra bộ dáng thành khẩn nhận sai, “Tớ chỉ nghĩ là cậu chắc sẽ thích nơi đó. Ngày thường cậu vẫn muốn đi, chỉ sợ cũng không có cơ hội đi. Đúng lúc tớ có quen biết có thể giúp cậu đi vào đó, xem xét đến việc cậu đã ở đó chơi thật vui vẻ mà tha thứ cho tớ có được không?”

Chử Dạng lại một lần nữa bị logic tuyệt vời và hoàn mỹ của cô ta thuyết phục.

Cô phát hiện cùng loại người này cãi nhau thật sự không có một chút cảm giác thành tựu nào. Không phải nói qua nói lại mà là đối phương hoàn toàn bị mắc kẹt trong chuỗi logic của chính mình, căn bản là không nghe người khác nói cái gì, chỉ cố chấp cho rằng suy nghĩ của chính mình là đúng.

Cho dù có cùng loại người này nói cái gì, cô ta vẫn chỉ cho rằng đạo lý là ở về phía cô ta, tương đương với uổng phí nước miếng mà cãi nhau một trận với cô ta.

“Tớ sẽ không đem việc cậu đi câu lạc bộ nói cho những người khác biết, việc này cậu có thể yên tâm,” Trần Tiểu dừng một chút, lại nhìn cô thỉnh cầu: “Tớ làm việc ở câu lạc bộ, cậu có thể giúp tớ giữ bí mật không?”

Tiểu bạch hoa lương thiện lại ngây thơ và mảnh mai lên tiếng làm người khác không còn gì để nói. Chử Dạng giúp cô ta giữ bí mật chính là ăn mệt vào thân. Không giúp cô ta giữ bí mật, người khác sẽ nói cô không phải là con người, không biết cách cư xử. 

Như thế nào thì cũng là Trần Tiểu có lý.

Nếu Mạnh Nguyệt Minh mà thông minh như cô ta cũng sẽ không đến mức rút lui một cách chật vật đến mức một danh cái tiếng tốt cũng không vớt được.

Bên này Chử Dạng vẫn luôn không nói chuyện, bất an trong lòng của Trần Tiểu rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất.

Sùng Chính Nhã vẫn là có phần quan tâm đến cô, không có đem quan hệ của hai người nói cho Chử Dạng biết.

Cô theo Sùng Chính Nhã lâu như vậy, cho dùng là anh ta có hứng thú với Chử Dạng cũng sẽ giúp đỡ cho cô.

Nghĩ đến đây, nỗi uỷ khuất mà Trần Tiểu nhận được vì anh ta sáng hôm nay bỗng chốc tất cả đều biến mất. 

Cô vẫn có một vị trí ở trong lòng anh ta, nếu không, anh ta sẽ không mặc kệ mà để cô ở bên người.

Do đã an tâm nên khoé miệng của Trần Tiểu dần dần hiện lên tươi cười, lại thấy Chử Dạng đen mặt, lại tiến sát đến cô ấy vài bước, đem tay đặt trên môi, mang theo tia ý cười, nhỏ giọng nói “Cậu quen được rất nhiều bạn mới đúng không?”

Chử Dạng nhướng mày “Cái gì?”

“Nghề nghiệp không có phân biệt đắt, rẻ, giàu, nghèo,” Trần Tiểu cười cười thân thiện, “Nếu cậu muốn đến bên đó làm việc, tôi có thể giới thiệu cậu với ông chủ, không cần phí môi giới. Cậu thấy thế nào?”

“Cậu có bệnh đúng không,” Chử Dạng rốt cuộc mắng lên tiếng, “Cậu mỗi ngày bắt ông chủ cậu giúp cậu cái ân tình, cậu cho rằng cậu là vợ của ông chủ à?”

Trần Tiểu ngửa đầu, rốt cuộc không che giấu được sự đắc ý trong giọng nói “Tớ chỉ là muốn tốt cho cậu, tớ cùng ông chủ có mối quan hệ khá tốt, anh ta sẽ cho tôi mặt mũi.”

Chử Dạng hừ lạnh hai tiếng.

Cũng không biết Sùng Chính Nhã đang trốn ở một bên nghe được nhân viên của mình đem anh ta ra để tạo ân tình với người khác sẽ cảm thấy thế nào.

Giây tiếp theo, cô ta sẽ biết Sùng Chính Nhã sẽ nghĩ như thế nào.

“Ai da, tại sao tôi lại không biết tôi và cô có mối quan hệ tốt nhỉ?”

Từ phía sau cây long não truyền đến một giọng nói ngả ngớn của người đàn ông. Trong phút chốc, trong mắt Trần Tiểu hiện lên vẻ hoảng hốt, lại nhanh chóng tự dặn mình là phải bình tĩnh lại.

Sùng Chính Nhã khoanh tay trước ngực, từ sau lưng thân cây đi ra.

Trên khóe miệng bị bầm xanh treo một nụ cười xấu xa. Cho dù mang kính râm, chiếc cằm thanh tú và đôi môi đỏ mọng vẫn cho thấy đây là một người đàn ông đẹp trai.

Lý do Trần Tiểu lựa chọn Sùng Chính Nhã là bởi vì anh ta ở trong đám đàn ông trung niên bụng phệ kia đặc biệt trẻ tuổi và đẹp trai.

Cũng giống như trong chuyên mục cựu sinh viên xuất sắc của Khoa Ngoại Ngữ, cô liếc mắt một cái ngay lập tức phải lòng Từ Nam Diệp đẹp trai và kiêu ngạo.

Cô giấu đi trái tim đập rộn ràng, khi một lần nữa ngước mắt lên nhìn người đàn ông, trong mắt cô đã hiện lên một tia đáng thương.

Cô dùng giọng điệu khách sáo mà lại mềm mại hỏi anh ta “Sùng tiên sinh, sao anh lại đến đây?”

Sùng Chính Nhã hỏi lại “Tôi không thể đến đây à?”

“Em không phải là có ý này….” Trần Tiểu lại cúi đầu, giọng nói có chút thăm dò, “Anh là cùng với bạn cùng phòng của em đến đây sao?”

Chử Dạng nhìn về phía Sùng Chính Nhã, trong lòng nghĩ ra một kế.

Trần Tiểu có một ngân hàng các  lý do ngụy biện nên cùng cô ta lý luận là không được. Bản thân Chử Dạng cũng không phải là một chính nhân quân tử có quan niệm đạo đức cực mạnh, nếu nói lý không thông thì phải tìm cách khác để dạy dỗ cho cô ta một trận.

Kết quả Sùng Chính Nhã phản ứng mau hơn cô, gật đầu thừa nhận “Đúng vậy, tôi đưa cô ấy về trường học.”

Trần Tiểu thoáng cười khổ “Sùng tiên sinh mới lần đầu nhìn thấy bạn cùng phòng của em mà lại đối với bạn cùng phòng của em tốt như vậy.”

“Đúng vậy,” Sùng Chính Nhã nhìn Chử Dạng nhướng mày “Người đẹp mà, ai lại có thể không đối tốt với cô ấy chứ, không phải cô cũng mới vừa nói như vậy hay sao? Bạn cùng phòng của cô xinh đẹp như vậy nên cách đối xử với cô ấy phải khác với cô chứ.”

Trần Tiểu đột nhiên nhớ tới bộ dạng chính mình đứng ở trong đám người bị mọi người đùa giỡn.

Cô ta cắn môi, ngay cả một nụ cười khổ cũng nặn không ra.

Chử Dạng nhìn về phía Sùng Chính Nhã, cảm thấy người đàn ông này nói chuyện thật ngắn gọn và súc tích, đúng trọng tâm.

“Trần Tiểu, với tư cách là ông chủ tôi phải nhắc nhở cô một câu,” Sùng Chính Nhã nheo mắt nhìn cô, giọng điệu thờ ơ như là chỉ cùng cô nói chuyện phiếm “Là nhân viên, cô phải đặt mình vào đúng vị trí của mình, đừng bao giờ nghĩ có thể thay tôi ra một cái quyết định nào. Bạn cùng phòng của cô là bạn của tôi. Nếu cô ấy muốn làm việc dưới tay tôi thì tôi sẽ tự mình giúp cô ấy sắp xếp. Đương nhiên là sẽ không giống cô là nhân viên bưng trà rót nước.”

Anh không nói ra mối quan hệ thật sự giữa anh và Trần Tiểu không đơn giản chỉ là vì để giữ mặt mũi cho Trần Tiểu.

Ngược lại, anh càng là muốn nói rõ ràng cho cô ta biết vị trí hiện tại của cô ta. Cô ta là tình nhân của anh. Đối với anh mà nói vị trí này không khác với vị trí nhân viên bưng trà rót nước. Cô không nên lúc nào cũng cho rằng cùng lên giường với anh, liền xem mình một nửa vợ của ông chủ, ở chỗ này nói vu vơ tỏ ra quan trọng.

Huống chi anh không định ly hôn với vị kia trong nhà.

Trần Tiểu đi theo anh lâu như vậy tự nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.

Đúng là bởi vì đã hiểu rõ cho nên không muốn tin vào điều đó.

Hai tay buông thõng hai bên sườn gắt gao nắm chặt, đầu ngón tay hơi dài gần như muốn đâm lòng bàn tay mềm mại đến chảy máu. Hai bả vai Trần Tiểu run lên, cũng không có sức lực để nâng đầu lên huống chi là nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Rõ ràng là Chử Dạng còn tùy tiện và sành đời hơn cô ta, dựa vào cái gì mà cô ta có thể tự xưng là bạn bè của Sùng Chính Nhã.

Còn cô ngoan ngoãn đi theo anh lâu như vậy, ở trong lòng anh cũng không bằng người phụ nữ anh chỉ gặp có một lần.

Sùng Chính Nhã không hề thương tiếc lại nhắc nhở Trần Tiểu một câu “Cô nghe có hiểu không?”

Trần Tiểu cắn môi, nặng nề mà gật gật đầu.

Chử Dang đứng nhìn ở một bên quan sát. Vốn dĩ cô cho rằng Trần Tiểu ngày thường thanh cao lại quái gở, nên khi ông chủ nói những lời như vậy thì cô ta căn bản sẽ không phục. Giống như khi cô ta giận dỗi với các bạn cùng phòng sẽ luôn cãi lại với những đạo lý tai quái và vô lý. Không ngờ cô ấy lại ngoan ngoãn gật đầu nhận sai.

Sức mạnh của đồng tiền quả nhiên thật vĩ đại.

“Được rồi, cô là ai?” Sùng Chính Nhã không kiên nhẫn mà nhìn lướt qua khuôn mặt cô, đối mặt với Chử Dạng đang há miệng, đột nhiên ngây ngốc. 

Chử Dạng ngơ ngác nhìn anh ta.

Sùng Chính Nhã dùng khẩu hình để hỏi cô “Cô họ gì?”

Chử Dạng hiểu ngầm, nhẹ nhàng đọc ra “Chử”.

“Bạn học Chử, cô về phòng ký túc xá trước đi, tôi có chuyện cần nói với cô ta.”

Chử Dạng gật gật đầu “Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”

Sau đó cô xoay người rời khỏi con đường nhỏ mà không quay đầu lại.

Người đi rồi, Trần Tiểu lập tức liền khóc nức nở hỏi anh “Sùng tiên sinh, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”

“Tại sao tôi lại đối xử với cô như vậy ư? Cô chỉ là một tiểu tam thôi thì lấy đâu ra cái can đảm ở trước mặt người khác vênh váo tự đắc như vậy,” trong lòng Sùng Chính Nhã có hơi buồn cười nhưng ngoài miệng lại tiếp tục châm chọc không chừa lối thoát cho cô, “Cô so với người khác kém hơn một chút cô có biết không? Ngày thường, cô thường hay giở những thủ đoạn nhỏ với tôi, tôi cũng không quan tâm. Nhưng cô nên hiểu rõ thân phận của chính mình, đừng mơ ước những gì chính mình không nên mơ tưởng.”

Trần Tiểu lắc đầu, nhỏ giọng phủ nhận “Em không có!”

“Cô không có? Cô cho rằng tôi không biết chuyện cô trộm đi phá thai?” Sùng Chính Nhã nâng mi, giọng nói lạnh lùng “Cầm que thử thai một vạch để gạt tôi là cô không mang thai nhưng thật ra là cô muốn lén sinh đứa bé? Lúc thấy tôi không có ý muốn ly hôn cưới cô thì cô liền lẻn đến bệnh viện để xóa sạch cái thai? Cô nghĩ rằng tôi dễ bị lợi dụng như vậy à?”

Trần Tiểu hoảng hốt, cúi đầu không dám nhìn anh.

“Tôi thấy cô ngày thường nghe lời nên tôi cho cô một lời, đừng có nhằm vào bạn cùng phòng của cô. Cô cùng cô ta không phải là cùng một thế giới đâu.”

Anh ta nói xong câu đó, liền lại đẩy đẩy kính râm, xoay người tiêu sái rời đi.

Trần Tiểu thất hồn lạc phách ngồi đờ đẫn trên mặt đất tráng xi măng thô ráp.

Cho dù cẳng chân bóng loáng bị cục đá cứa phải, dường như cô cũng không nhận ra được.

Cô cũng không biết mình đã trở lại phòng ngủ ký túc xá như thế nào.

Chỉ biết khi cô mới vừa trở lại phòng ngủ liền bị quăng vào người mấy tờ tiền mặt.

Cô ngẩng đầu, Chử Dạng hướng cô cười thân thiện “Tớ muốn thuê cậu vài tiếng, cậu đem cái bộ dáng nói đạo lý nói chuyện quanh co của cậu thu lại một chút cùng tớ dùng cách thức tranh luận mà cãi nhau được không?”

“……”

Trần Tiểu trầm mặc hai giây, bỗng nhiên rống to “Cậu đem đồng tiền dơ bẩn của cậu cút đi!”

Sau đó khóc lớn tông cửa xông ra.

Chử Dạng bị từ chối, trong lòng còn có chút ủy khuất.

Tại sao Trần Tiểu lại có tiêu chuẩn kép như vậy. Cả hai người đều cho cô tiền, Sùng Chính Nhã thì cậu ta liền đồng ý bị mắng, đến phiên cô thì cậu ta liền chơi trò *khởi phú quý bất năng dâm.

(*khởi phú quý bất năng dâm = 起富贵不能淫 = không bị ảnh hưởng bởi giàu sang quyền thế.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.