Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 45



Chử Dạng nghi ngờ Từ Nam Diệp đặt máy nghe lén trên người cô.

Nếu không, tại sao lần nào tại thời điểm cô đang nói những lời trêu ghẹo và đùa cợt thì anh có thể không sớm không muộn mà vừa vặn nghe được hết.

Vẫn là nói ngay cả trời cao cũng đang chơi cô.

Bây giờ đã là rạng sáng, theo lý thì Từ Nam Diệp đã phải lên giường ngủ từ sớm.

Nhưng hiện tại lại còn pha ly cà phê rất rõ ràng là muốn đánh lâu dài.

Mắt nhìn thấy anh đang đi lại đây, Chử Dạng nhanh tay lẹ mắt tắt đi cuộc hội thoại, trình bày tình trạng đang ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở trên ghế.

Cô mở miệng chào hỏi liền không nhịn được việc dùng kính ngữ “Ngài còn chưa ngủ à?”

Từ Nam Diệp là người rất chú trọng lễ nghi xã giao, nếu người khác cho anh ba phần lễ phép, anh nhất định sẽ đáp lễ. Vì vậy anh ta mỉm cười gật đầu, hỏi lại cô: "Phu nhân cũng không ngủ à?"

“Em tăng ca,” Chử Dạng nhếch miệng cười khó coi, “Ồn ào đến ngài à?”

“Không có, tôi chỉ tính chợp mắt trong chốc lát thôi, đang định dậy tiếp tục làm việc thì nghe thấy trong phòng đọc sách có tiếng động nên tưởng là ăn trộm,” Từ Nam Diệp nhẹ nhàng nói bâng quơ, ánh mắt du dương, “Không nghĩ tới lại là phu nhân.”

Đúng vậy, đều giống nhau là thức suốt đêm để làm việc. Trong lúc đó, nếu đầu óc thật sự chịu không nổi mới rảnh rỗi đi chợp mắt một lúc. Khi thức dậy, trở lại làm việc sẽ hiệu quả hơn, làm ít hơn nhưng kết quả cao hơn.

Nhưng nếu không thể thức dậy, có khả năng sẽ trực tiếp ôm lấy mặt trời sáng hôm sau.

Chử Dạng không thể kiểm soát được bản thân. Sau khi dính ở trên giường, cô sẽ ngủ một giấc, sau đó nhớ lại sẽ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. Vì vậy, cho dù là cả đêm chính là từ tối đến rạng sáng, không có chuyện cô lười biếng và chợp mắt.

Từ Nam Diệp lại ngược lại, nếu anh nói sẽ ngủ hai tiếng, đến giờ đồng hồ báo thức vang lên, anh lập tức có thể thức giấc, còn có thể thuận tiện đi tủ ly pha ly cà phê.

Người đàn ông sau khi chợp mắt tinh thần sáng lán, trong ánh mắt tràn đầy tia hài hước “Em mới vừa trêu chọc ai mà vui vẻ vậy?”

“Đàn em nam, mọi người đang thảo luận về dự án, trong lúc giải lao nên nhân tiện tán gẫu vài câu,” Chử Dạng lo lắng giải thích, sợ anh hiểu lầm mình rồi lại đau khổ “Thật mà, anh phải tin em, em với cậu ta là hoàn toàn trong sạch.”

Từ Nam Diệp bước đến bên cạnh bàn làm việc và đặt ly cà phê đã uống vài ngụm xuống “Thật là một đàn chị thân mật, ngay cả vấn đề tình cảm của đàn em nam cũng quan tâm như vậy.”

Giọng điệu này quá mỉa mai.

Chử Dạng cười cười, đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình, "Vậy thôi, em sẽ không làm chậm trễ công việc của anh, em trả lại phòng làm việc cho anh nha."

Sở dĩ cô có thể trêu chọc Trầm Ti Lam chủ yếu là vì đoạn mã được viết rất thuận lợi, sai sót rất ít, nên cũng tránh việc mất thời gian kiểm tra lại.

Đến khi Tuệ Hạnh đi toilet, việc viết mã đã gần hoàn thành, hiện tại cô thu dọn một lát là có thể quay trở về phòng ngủ.

Các linh kiện nằm rải rác xung quanh cô, những chiếc bút hàn nối với phích cắm vẫn đang nóng lên. Chiếc bàn ban đầu được sử dụng cho công việc và học tập đã bị cô ấy sử dụng như một chiếc bàn để gia công xử lý phần cứng.

Khi Chử Dạng đang thu dọn đồ đạc, Từ Nam Diệp đã ngồi xuống và mở lại tập tài liệu vừa mới bị cô để qua một bên, đồng thời phối hợp với notebook mở lại giao diện của màn hình chính.

Có thể là thật sự bận rộn nên bây giờ đã là 1 giờ sáng mà anh vẫn muốn dựa vào cà phê bảo trì thanh tỉnh. Thậm chí khi Chử Dạng ở bên cạnh anh đang thu dọn đồ đạc phát ra những tiếng vang nhỏ vụn, anh vẫn cứ dán chặt ánh mắt ở trên văn kiện, chưa từng bị phân tâm.

Trước đây cũng không phải là chưa từng xảy ra việc như thế này, khi anh làm thêm giờ vào buổi tối, lúc cô không có việc gì làm sẽ đi ngủ trước. Chỉ đến nửa đêm, cô mới mơ mơ màng màng cảm thấy anh trở về phòng.

Mấy ngày nay liên tục tăng ca thêm giờ, Chử Dạng biết hy sinh thời gian ngủ dùng để làm việc có bao nhiêu đau khổ.

Cô cắn môi, không vội vàng rời đi sau khi đã tự mình thu dọn xong đồ đạc. Thay vào đó, cô đứng bên cạnh anh nhẹ giọng hỏi: "Có việc gì em có thể làm giúp cho anh không?"

Từ Nam Diệp phản ứng không kịp “Cái gì?”

“Em nghĩ anh nên đi ngủ sớm một chút,” Chử Dạng lại lặp lại một lần, “nếu có việc gì đơn giản em có thể giúp anh làm thì giao cho em.”

Từ Nam Diệp sửng sốt, ngữ khí ôn nhuận “Thật muốn giúp anh?”

Chử Dạng kiên định gật gật đầu.

“Nói thật với em, bây giờ anh có hơi mệt,” Từ Nam Diệp xoa xoa huyệt Thái Dương, “Nhưng công việc vẫn phải làm xong, cho nên em chỉ cần giúp anh lên tinh thần là được rồi.”

Việc này quá đơn giản.

Chử Dạng dời một cái ghế đẩu ngồi ở bên cạnh anh, "Là ấn vai hay là đấm lưng?"

“Không cần,” Từ Nam Diệp cười cười, “Ngồi đây với anh là được rồi.”

Từ Nam Diệp làm việc, Chử Dạng ngượng ngùng ngồi chơi di động, chỉ có thể phát ngốc nhìn văn kiện của anh và màn hình notebook. Văn kiện mà anh đang đọc nhìn sơ qua cảm thấy thật khó hiểu. Không bao lâu sau, Từ Nam Diệp còn chưa cảm thấy mệt thì Chử Dạng đã như ông lão câu cá ngồi bên cạnh anh.

Chử Dạng lắc lắc đầu muốn làm mình tỉnh táo lại, đêm ánh mắt đang đặt trên đám chữ dày rậm rạp tới trên gương mặt anh.

Vừa nhìn thấy, liền không thể rời đi.

Khi biết rõ tâm tư của mình, quy luật sắt đá “Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi” đã có một bước tiến nhảy vọt trong lòng cô, càng đừng nói là dùng một ánh mắt bình thường mà nhìn cũng đã là một diện mạo hoàn toàn xinh đẹp.

Cô ngây ngốc chống cằm nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, ánh sáng màn hình xanh lam thêm một đường viền mờ nhạt vào đường nét khác biệt của anh.

Nhìn màn hình hồi lâu, Từ Nam Diệp theo thói quen sẽ chuyển động tròng mắt. Anh vừa nghiêng đầu nhìn Chử Dạng đang ngồi bên này, bỗng nhiên không kịp đề phòng liền đối diện với một đôi con ngươi ngậm nước. 

Là vẻ mặt si mê, không chút nào che giấu.

Chử Dạng nhìn lén vừa vặn bị bắt, rũ mắt xuống, chột dạ bỏ nghiêng đầu, làm bộ cái gì cũng không biết.

Khoé môi Từ Nam Diệp mang ý cười, thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Không bao lâu, Chử dạng lại nhịn không được quay đầu nhìn anh.

Trước đây nếu nói đến mẫu người cô thích, Chử Dạng luôn có thể nói ra rất nhiều tiêu chuẩn cụ thể, hiện tại nếu hỏi cô ấy câu hỏi tương tự, cô ấy chắc chỉ có ba chữ.

Từ Nam Diệp.

Chử Dạng cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình lại thành một kẻ ngốc si mê như vậy.

Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Từ Nam Diệp, cho rằng hành vi của mình hoàn toàn sẽ không quấy rầy đến anh.

Không nghĩ tới ánh mắt si mê của cô ở trong mắt của người đàn ông không có gì khác với cô đang quyến rũ anh cả.

“Dạng Dạng,” Từ Nam Diệp thấp giọng kêu cô, “Anh có hơi mệt.”

Chử Dạng sững sờ “A? Như vậy làm sao bây giờ?”

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, thanh âm ôn nhu cười nhạt “Anh cần thuốc kích thích.”

“Trong nhà có thuốc kích thích sao?” Chử Dạng có chút ngốc.

“Có,” Từ Nam Diệp bỗng nhiên nghiêng người về phía cô, thanh âm càng thêm trầm thấp, “Là em.”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, khoé môi Chử Dạng bị anh nhẹ nhàng chạm vào.

Đã hơn nửa đêm, ập đến cảm xúc mênh mông như vậy, ai chịu nổi chứ.

Từ trước đến giờ khi bị anh trêu chọc, Chử Dạng luôn yên lặng ở trong lòng mắng anh là lão biến thái. Bây giờ lại chịu để cho anh đùa giỡn như vậy, tâm tình đã hoàn toàn khác.

Vẫn còn cảm giác tê dại, chỉ là nhịp tim đập tăng nhanh, cũng có rất nhiều thẹn thùng và vui vẻ.

Chử Dạng đỏ mặt hỏi anh “Bây giờ anh có thấy khá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn chút.”

“Thật sự hữu dụng như vậy sao?”

Từ Nam Diệp xoa môi cười “Rất hữu dụng.”

“Em cũng thấy mệt,” Chử Dạng nheo nheo mắt, “Anh có thể cũng giúp em được không?”

Ánh mắt của Từ Nam Diệp nháy mắt tối sầm xuống, đáp ứng cô “Có thể.”

Sau khi Chử Dạng nhận được câu trả lời, cô không biết mình đã dùng bao nhiêu dũng khí để quàng lên vai anh, hôn anh. Chỉ biết rằng khoảnh khắc lúc nụ hôn sắp  kết thúc, người đàn ông đã nhanh chóng đáp lại, ôm lấy thắt lưng cô và để cô ngồi trên đùi mình. Sau đó, dùng những ngón tay ấm xoa nhẹ lên chân tóc của cô, vừa dịu dàng vừa vững chắc ôm chặt cái ót của cô.

Từ trước đến giờ, Chử Dạng chỉ có trách nhiệm thụ động tiếp nhận sự xâm nhập của anh, hôm nay lá gan cũng lớn hơn một chút đưa lưỡi vào miệng anh, vòng tay qua cổ anh.

Khi hôn nhau, nếu cả hai bên đều say mê thì lượng calo tiêu hao sẽ rất cao.

Cũng dễ mệt, nhưng càng mệt thì càng trầm mê.

Từ Nam Diệp, một người luôn bình tĩnh và tự chủ, cuối cùng cũng mất đi vẻ nghiêm chỉnh và tự chủ thường ngày, có chút vội vã đem cô ôm chặt vào lòng, khiến cô đến gần anh hơn, bộ phận nào đó của anh cũng từ từ nóng lên.

Khi tách ra, cả hai người đều thở hổn hển, không nói tiếng nào, từng người khôi phục hô hấp.

“Thuốc rất hiệu quả,” Từ Nam Diệp áp trán mình lên trán của cô, mắt đối mắt mũi đối mũi, giọng điệu có chút ngả ngớn, “Cũng đủ để qua một đêm.”

Chử Dạng hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu dùng hàm răng cắn mũi anh.

Sau khi thực hiện thành công, cô đứng dậy nhanh chóng trốn khỏi phòng làm việc mà không quay đầu nhìn lại.

Cô chạy về phòng ngủ và nhảy lên giường, lấy chăn bọc chặt mình thành một con nhộng tằm lớn.

Sau vài phút, rốt cuộc thở không nổi, cô xốc chăn bông lên và ngồi dậy, nhìn chằm chằm những tấm ảnh cưới bày trên tủ đầu giường phát ngốc.

Khi đó, người nhiếp ảnh gia nói hai vợ chồng bọn họ trông rất xứng đôi.

Từ Nam Diệp cười nói “Cảm ơn”, Chử Dạng hơi xấu hổ, mím môi không nói lời nào.

Hiện tại nhìn lại, dường như là rất xứng đôi.

“Nếu em nói sẽ không ly hôn,” Chử Dạng nhìn chằm chằm người đàn ông trên ảnh cưới, “Anh sẽ nguyện ý sao?”

Cô tự hỏi tự đáp “Chắc là sẽ nguyện ý đúng không?”

Chử Dạng cảm thấy xấu hổ trước hành vi ngớ ngẩn của cô, cô cười hai lần, sau đó che đầu lại để nhắc nhở bản thân không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Từ Nam Diệp,  cuối cùng anh cũng có thể an tâm làm việc.

Nhưng anh rất nhanh liền phát hiện có vấn đề.

Anh rốt cuộc không đọc vào được một chữ nào.

Người đàn ông từ trước đến giờ luôn kiểm soát tốt chính mình lại khó có được lúc mất khống chế, cuối cùng cũng nếm mùi báo ứng. Hiện tại, người đốt lửa rời đi rồi, anh không còn chỗ nào để phát tiết.

Từ Nam Diệp thở dài.

Lần sau vẫn không nên để cô giúp đỡ bên cạnh mình để rồi tự mình chuốc lấy cực khổ.

Sáng sớm hôm sau, Chử Dạng khó có được khi lại dậy sớm hơn Từ Nam Diệp, cô còn chưa kịp ăn sáng thì đã vội vàng rời khỏi nhà sau khi đã thu dọn đồ đạc của  mình.

Bầu trời còn mang theo ánh sáng sớm mai luôn khiến lòng người thoải mái.

Dưới mắt Chử Dạng mang hai quầng thâm lớn, tự nhiên cảm thấy dậy sớm thật là quá mỹ diệu.

Buổi sáng không có lớp, việc đầu tiên cô làm khi trở lại trường là đến phòng thí nghiệm để gặp hai thành viên trong nhóm của cô.

Kết quả là ba người hội họp với nhau tại phòng thí nghiệm, mỗi người trước mắt đều có một vết đen bên dưới mắt.

Các thành viên trong nhóm thực hiện dự án quá nghiêm túc. Trong lòng Chử Dạng cảm thấy rất băn khoăn, vì vậy cô phải điên cuồng gửi *rắm cầu vồng cho các thành viên trong nhóm, "Hai đứa vì lợi ích của dự án lại có thể làm việc được đến mức này, cảm ơn hai em."

(*rắm cầu vòng = lời nịnh nọt)

Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh giống nhau cùng trầm mặc.

Tuệ Hạnh ngây thơ không đành lòng để đàn chị cứ như vậy mà bị lừa, đành phải thổi rắm cầu vòng trở về “Không không không, đàn chị, chị mới là như vậy, vì dự án làm đến có quầng thâm mắt, chị là tấm gương để tụi em học tập.”

Trầm Ti Lam hiếm khi được lúc hùa theo “Đúng vậy.”

Chử Dạng cũng trầm mặc.

Ba người nhìn nhau thật lâu sau, cuối cùng lựa chọn bỏ qua phân đoạn này..

Nhóm 01 thức cả đêm để làm dự án, ba người đến phòng thí nghiệm với quầng thâm dưới mắt, chuyện này nhanh chóng được truyền ra khắp căn cứ thí nghiệm.

Trong lúc nhất thời được tôn sùng là nhóm thi đua, là câu chuyện được mọi người ca tụng.

Đừng hỏi, có hỏi thì cũng chính là vì hạng mục mà thức khuya, vì học tập mà trọc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.