Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 53



Mất bảng PCB quan trọng, lại có thể làm được một bảng mới chỉ trong một đêm. 

Hơn nữa còn được làm trong xưởng thí nghiệm tốt hơn gấp trăm lần so với phòng thí nghiệm. 

Cô lại có thể liên lạc với đàn anh Từ thông qua Chử giáo sư ở viện ngoại ngữ.

Lúc này tất cả mọi người đều có suy nghĩ của mình. Nếu như tổ Chử Dạng may mắn mượn được phòng làm việc tốt, trong lòng họ có lẽ sẽ còn cảm thấy bất bình. 

Nhưng vấn đề là tổ này thực sự làm được. 

Đúng dịp khó khăn lại không bột đố gột nên hồ*, nếu tổ này thực sự không có thực lực, thì cho dù có mượn được nơi nào tốt đi nữa, một đêm cũng chưa chắc đã làm xong. 

*Không bột đố gột nên hồ: là câu tục ngữ, ý nói muốn làm được việc, muốn tạo ra được thành phẩm, trước hết phải có những điều kiện cơ bản, điều kiện tiên quyết, cần thiết lúc ban đầu. Nếu không có những điều kiện cần thiết đó thì không nên cố gắng làm làm gì, vì có làm cũng không được như mong muốn. Cũng như việc muốn làm được ra hồ thì phải cần có bột. 

Bảng PCB mới này ngay cả Dư lão sư cũng không tìm được lỗi, vậy còn có thể nói cái gì. 

Hai người vừa rồi lớn tiếng phản đối nhất bây giờ đều im lặng. 

Trần Tiểu cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người nhìn Chử Dạng, trên mặt còn lộ vẻ mừng rỡ: “Thật tốt, Dư lão sư giúp cậu, ngay cả anh Từ cũng giúp cậu.” 

Chử Dạng lười nói nhảm với cô ta, cô quay sang nhìn hai người lẽ ra đang ở lớp học. 

“Không phải buổi sáng hai em có tiết sao? Tại sao lại tới đây?” 

Trầm Ti Lam nhàn nhạt nói: “Em nhờ người khác coi camera giám sát, ngay khi có tin tức em và Tuệ Hạnh lập tức chạy tới.” 

Vốn đang học tiết đầu, Trầm Ti Lam đột nhiên nhận được tin nhắn của bạn ở phòng kỳ túc bên cạnh.

“Ti Lam, tôi tìm được người lục ngăn kéo cậu hôm đó rồi, định cảm ơn tôi thế nào đây?”

“Cảm ơn, lần sau tôi mời cậu ăn cơm.” 

Anh ta và bạn cùng phòng tạm biệt nhau, sau đó lập tức rời khỏi lớp học rồi đến tòa nhà dạy học nhưng anh ta đột nhiên nhớ ra gì đó, vì vậy lại quay lại. 

Sau đó hỏi trong nhóm xem có ai biết lịch học của Tuệ Hạnh không. 

Có một người cùng lớp với Tuệ Hạnh lập tức gửi lịch học cho Trầm Ti Lam. 

“Đội trưởng, anh tìm Tuệ Hạnh có việc gì không?” 

“Có chút việc.”

Tiết này của cô ấy là một lớp học chuyên ngành, có mấy trăm người trong một phòng học. 

Giáo viên bộ môn đang không ngừng giảng bài, cửa được khép hờ, Trầm Ti Lam nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hàng trăm cặp mặt bên trong lập tức nhìn lại. 

Sau đó trong lớp vang lên tiếng thì thầm, phần lớn đều từ các nữ sinh. 

“Trời ạ, tôi không nằm mơ chứ?” 

“Ai vậy? Tôi không đeo kính, các cô hô cái mẹ gì vậy? Ai tới vậy?” 

“Là Trầm Ti Lam.” 

“Hình như anh ấy tới tìm người, không biết là ai?” 

“Khai giảng lâu như vậy đây mới là lần đầu tiên tôi gặp đó, rõ là cùng một trường mà lại không gặp được.”

“Lần trước gặp đàn anh Cố với đàn chị Chử, tôi đã gặp cậu ấy!” 

Trầm Ti Lam lạnh nhạt nhìn về phía trước, nhìn sang từng hàng, cuối cùng cũng tìm thấy Tuệ Hạnh. 

Cô ngồi ở vị trí chính giữa hàng ghế thứ ba, có lẽ cô ấy phải đến từ sớm để chiếm chỗ. 

Đôi mắt nai to và sáng, đôi môi hồng khẽ mở, lộ ra mấy cái răng cửa. 

Giáo sư trên bục giảng cũng hơi bối rối nhưng ông ta biết Trầm Ti Lam. 

“Trầm Ti Lam? Em có việc gì không?” 

Trầm Ti Lam hoàn hồn lại, giải thích rõ mục đích của mình: “Giáo sư, hạng mục thi đấu điện tử có chút việc gấp, em tới tìm người của tổ mình.” 

Giáo viên chuyên ngành không thể so với toán cao cấp hay giáo viên giỏi, ông cũng biết cuộc thi điện tử quan trọng như thế nào đối với học viện vì vậy dứt khoát gật đầu: “Được, em tìm rồi dẫn đi đi.” 

“Em tìm được rồi.” Anh ta di chuyển ánh mắt về phía đàn em còn dsang ngơ ngác, ngoắc tay về phía cô: “Tuệ Hạnh, tới đây.” 

Ánh mắt của mọi người từ trên người anh ta chuyển sang Tuệ Hạnh, có đủ loại ánh mắt hâm mộ, ghen tị. 

Tuệ Hạnh bị chỉ đích danh ngay trước mặt mọi người nên có chút bối rối, cơ thể căng cứng đứng lên hô to một tiếng: “Ở đây.” 

Hàng trăm người trong lớp bị động tác ngu ngốc của cô làm cho bật cười, ngay cả giáo sư trên bục giảng cũng bật cười. 

Trầm Ti Lam cong cong khóe mắt, khóe mội cũng bất giác cong lên: “Biết cậu ở đó rồi, đi thôi.” 

Tuệ Hạnh mím môi đỏ mặt, tự mắng mình là đồ ngốc. 

Những người bên cạnh cũng tự động tránh ra nhường đường cho cô, Tuệ Hạnh chạy đến bên cạnh Trầm Ti Lam. 

Tuệ Hạnh nói nhỏ với anh ta, nói chỉ đủ hai người nghe được: “Có chuyện gì gấp vậy?” 

“Đi rồi biết.” 

Anh ta đang định xoay người rời đi, lại thấy Tuệ Hạnh vẫn đứng đó cau mày suy nghĩ. 

Hiển nhiên vẫn chưa tỉnh lại sau chuyện anh ta đột ngột đến đây tìm cô ấy. 

Sinh viên và giáo sư đều nhìn hai người bọn họ, Trầm Ti Lam không muốn làm phiền lớp học, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nắm lấy tay cô rồi dùng sức kéo cô một cái: “Nhanh lên.” 

“Ôi~”

“Oa~” 

Sau lưng có tiếng thì thào vang lên. 

Giáo sư cũng không biết làm sao: “Mấy đứa này thật là… Thôi, trật tự, chúng ta tiếp tục giờ học.” 

Sau khi rời khỏi phòng học, Tuệ Hạnh mới kịp định thần lại. 

Hồn vía cô ấy vẫn luôn chú ý lên cái tay đang tiếp xúc với Trầm Ti Lam.

Tay anh ta lớn hơn cô ấy rất nhiều, còn có chút lạnh, rất gầy, có thể cảm nhận rõ ràng các khớp xương. 

So với đôi tay mềm yếu như không xương giống cây bông của cô, Trầm Ti Lam giống như đang dắt tay một bạn nhỏ. 

Như có dòng điện chạy qua da thịt, đến nơi sâu nhất trong tim vừa tê dại lại vừa khó chịu. 

Mặt Tuệ Hạnh càng đỏ hơn, cô quan sát nền gạch dưới chân, ngay cả bước đi cũng trở nên kiểu cách.

“Đàn anh…” 

Cô đã hoàn hồn lại, có thể không cần dắt nữa. 

Trầm Ti Lam quay đầu nhìn cô: “Sao? Đi mau.” 

Sau đó lại nắm chặt tay cô. 

Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, cô ấy cũng không nói rằng em biết đường đi, em biết đi thế nào, không cần dắt.

Đây là một phần ăn ý nhỏ không cần nói rõ. 

Cho đến khi bước tới trước cửa phòng thí nghiệm, hai người mới tách ra. 

Trầm Ti Lam bình tĩnh nói: “Gọi điện cho anh Từ.” 

Tuệ Hạnh sững sờ gật đầu: “Ừ, được.” 

Cô ấy quay lưng đi gọi điện thoại, lặng lẽ siết chặt bàn tay vừa được anh ta dắt thành quả đấm, lưu lại chút hơi ấm còn sót lại. 

Trầm Ti Lam cũng len lén đưa tay kia vào túi quần, giấu đi mùi vị ngọt ngào của cô ấy. 

Đoạn nhạc đệm này trừ bọn họ ra không có ai biết nữa. 

Chử Dạng dĩ nhiên không biết, bây giờ trong đầu cô đều là lời của Trầm Ti Lam: “Có tin tức.” 

“Tìm được người trộm bảng rồi?” 

Trầm Ti Lam nhếch môi: “Có lẽ vậy”, sau đó nói với Dư lão sư: “Thầy, theo quy định, trong cuộc thi nếu có người ăn cắp bản quyền thậm chí là lấy trộm thành quả của hạng mục thì sẽ bị phạt như thế nào?” 

“Hủy bỏ tư cách thi đấu mọi cuộc thi trong ba năm, bị ghi vào hồ sơ, đồng thời bị trừ điểm tư chất.” 

Lời này nói ra, tất cả mọi người đều im lặng. 

Trộm đồ không phải hành động vẻ vang gì, cái này không chỉ đơn giản là trộm đồ vật, mà còn là ăn cắp bản quyền và đạo lại bản quyền ăn trộm.

Sinh viên ngành thiết kế đều biết cảm giác bị người khác ăn trộm ý tưởng là thế nào, nó không đơn giản như trộm đi một món đồ, mà là trộm đi tất cả thời gian, công sức và tâm huyết họ dày công xây dựng. 

Chưa kể rằng cuộc thi điện tử còn liên quan đến danh dự của học viện, thành tích của sinh viên và hoạt động đánh giá học bổng cử đi nghiên cứu sinh, học thuật.

Trừ Hứa Triết, tất cả mọi người đều cảm thấy hình phạt này rất thích hợp.

Trầm Ti Lam còn chưa nói ra người trộm bảng là ai, Hứa Triết vì có tật giật mình, cả người run rẩy ngồi bệt xuống đất. 

Dư lão sư kinh ngạc: “Là cậu?!” 

Hứa Triết mới vừa rồi còn hùng hổ yêu cầu Dư lão sư phải công bằng, lúc này đã thay đổi sắc mặt hoàn toàn, cơ thể không ngừng run rẩy cầu xin: “Thầy, em sai rồi, em không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mới lấy bảng của tổ bọn họ, em thật sự không muốn trộm, xin thầy đừng hủy bỏ tư cách thi đấu của em!” 

Nhất thời tất cả mọi người đều không nói lên lời. 

Dư lão sư đen mặt, trầm giọng nói: “Vừa rồi là cậu không muốn tôi thiên vị, bây giờ cậu lại cầu xin tôi, không phải là muốn tôi tự tát vào mặt mình sao?” 

“Thầy, em sai rồi, em thật sự không cố ý.” Hứa Triết không ngừng lặp lại lời cầu xin, thấy Dư lão sư không phản ứng anh ta quay sang mấy người tổ 01 cúi đầu nói xin lỗi: “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi xin mọi người hãy giúp tôi, hủy bỏ tư cách thi đấu của tôi cũng được, nhưng đừng ghi vào hồ sơ, nếu không sau này tôi muốn xin việc cũng không thể!” 

Tất cả sinh viên trong trường đều có hồ sơ cá nhân, bên trong ghi chép tất cả danh hiệu, thưởng phạt, chờ sau khi tốt nghiệp xin vào các tổ chức hoặc những nơi làm việc, mỗi một công ty khi nhận nhân viên, đều sẽ xem hồ sơ này, vì đây là chứng minh biểu hiện nhân phẩm và thành tích của sinh viên khi học ở trường. 

Cho dù ở bất kỳ ngành nghề nào thì trộm cắp cũng là án tử hình. 

Một khi đã bị ghi vào sổ, sau khi tốt nghiệp, người không có quan hệ sẽ rất khó tìm việc. 

Tuệ Hạnh không quen với đàn anh tên Hứa Triết này, chỉ cảm thấy dáng vẻ lúc này của anh ta vừa chật vật vừa kích động, khiến cô ấy có chút sợ hãi. 

Vì vậy cô hơi lùi về phía sau, núp sau lưng Trầm Ti Lam. 

Trầm Ti Lam không cảm xúc, chỉ vào Chử Dạng: “Chuyện này là tổn thương lớn nhất đối với đàn chị, anh nên đi xin lỗi chị ấy trước.” 

Hứa Triết nhìn về phía Chử Dạng. 

Trong lòng Chử Dạng cực chán ghét hành vi này, bình thường có giễu cợt, chế giễu thế nào cũng chỉ là nói đùa một chút, nhưng ăn trộm lại là vấn đề về nhân phẩm. 

Cô không có chút đồng tình nào với Hứa Triết, hơn nữa cô cũng ghi thù vì chuyện lúc nãy Hứa Triết rêu rao Dư lão sư thiên vị. 

“Cậu có biết chúng tôi vì làm cái này mà thức mấy đêm không? Cậu trộm đi bảng này làm uổng phí tất cả tâm huyết của tổ chúng tôi, cậu cảm thấy nói xin lỗi là xong sao? Nằm mơ đi.” Chử Dạng cúi đầu nhìn anh ta, mỉm cười châm chọc: “Tôi nói cho cậu biết đây là do cậu đáng đời.” 

Mặt Hứa Triết xám xịt như tro tàn.

Ở đây có vài người không nhìn được nên tiến lên nói giúp anh ta. 

“Quên đi, dù sao cũng không ảnh hưởng đến cuộc thi của các cậu mà.” 

“Đúng vậy, ghi vào hồ sơ cũng thảm quá rồi.” 

“Chử Dạng bỏ qua đi.” 

“Cậy ấy cũng biết sai rồi nên lần sau sẽ không dám đâu.” 

Chử Dạng đã sớm đoán được sẽ có người mềm lòng vì vậy nói trước: “Nếu như các cậu là người bị hại, muốn tha thứ cho cậu ta tôi sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ tổ tôi và các thành viên trong tổ lại là người bị hại, chúng tôi có quyền tha thứ, nhưng chúng tôi không tha thứ là lẽ đương nhiên, chuyện này cậu ta đã làm, cũng đã tạo thành tổn thương, tôi không nói đến mấy thứ lấy ơn báo oán, cho dù sau này cậu ta có thể thảm như thế nào cũng là do cậu ta tự gây ra, hoàn toàn không liên quan đến những người bị hại chúng tôi.” 

Cô nói xong những người vừa nói giúp Hứa Triết lúc nãy đều im lặng. 

Dư lão sư vừa bị chỉ trích là thiên vị học sinh trong lòng vẫn còn tức giận nên bây giờ ông lạnh nhạt không nói gì thêm. 

Sau khi các tổ nộp xong thành quả, Dư lão sư dặn dò vài câu rồi cầm đồ rời khỏi phòng thí nghiệm. 

Hứa Triết không còn mặt mũi ở lại phòng thí nghiệm nên đã sớm rời đi. 

Lộ Nhâm Gia vừa rồi còn cùng Hứa Triết cãi to nhất bây giờ lại ngẩn người ra. 

“Lộ Nhâm Gia.” 

Chử Dạng đột nhiên gọi cô ta.

Lộ Nhâm Gia không cử động, không biết là điếc thật hay giả bộ không nghe thấy. 

“Có thời gian rảnh rỗi hoài nghi người khác, còn không bằng dành thời gian đó làm cho xong chuyện của mình.” Chử Dạng mỉm cười có chút châm chọc: “Có điều tôi không nghĩ cậu sẽ tham gia trò trẻ con này, cho dù tổ chúng tôi bị hủy bỏ tư cách thi đấu thì chưa chắc các cậu đã giành được giải, huống chi bây giờ tổ chúng tôi không bị hủy bỏ tư cách thi đấu như cậu mong muốn. Vì để cho cậu khó chịu chút nữa nên tôi nhất định sẽ cố gắng hơn, đến lúc đó cho cậu ở dưới đài nhìn chúng tôi nhận giải thưởng.” 

Lộ Nhâm Gia cắn răng không nói một câu phản bác nào. 

Cô ta đứng ở phòng thí nghiệm một lúc lâu, cuối cùng cũng thấp giọng khóc. 

Không phải vì ủy khuất mà bị những lời của Chử Dạng làm cho bật khóc. 

Chử Dạng nào biết cô ta khó chịu ở đâu, cho nên mỗi câu cô nói từng chữ từng chữ đều đâm vào tim cô ta, khiến người ta khó chịu đến ngạt thở. 

“Được rồi, đừng khóc.” Trần Tiểu đi tới an ủi cô ta: “Tính cách cô ấy chính là như vậy, lát nữa là quên thôi.” 

Lộ Nhâm Gia hất bả vai một cái, ngay cả nói cũng lười nói với Trần Tiểu, một mình sải bước bước ra khỏi phòng thí nghiệm. 

Trần Tiểu lạnh mặt nhìn theo bóng lưng của cô ta, lúc sau lại cười chế nhạo một tiếng. 

Sau đó lại nhìn sang các thành viên khác của tổ Chử Dạng đang cười cười nói nói với nhau, sắc mặt cô ta càng trở nên u ám. 

Chử Dạng dường như cảm thấy ánh mắt của cô ta nên quay đầu nhìn.

Trần Tiểu điều chỉnh tâm trạng một chút rồi đi về phía cô. 

“Được đàn anh Từ giúp đỡ thật là tốt.” Trần Tiểu ôn nhpu nói, một lúc sau lại do dự hỏi cô: “Chử Dạng, cậu và anh Từ quen nhau sao?” 

Chử Dạng nhướng mày, âm dương quái khi nói: “Không phải cô cũng quen Sùng tiên sinh sao?” 

Trong nháy mắt sắc mặt của Trần Tiểu liền thay đổi, giọng nói cũng không còn bình thường: “Tớ không hiểu cậu đang nói gì.” 

“Không hiểu cũng được.” Chử Dạng nhún vai: “Bớt lắc lư trước mặt tôi đi, đừng tưởng tôi không biết tại sao Hứa Triết lại ăn trộm bảng của tổ tôi ở phòng thí nghiệm. Còn có Lộ Nhâm Gia tại sao lại đột nhiên nhắm vào tôi.”  

Trong đoạn ghi hình giám sát, lúc Hứa Triết ăn trộm bảng PCB của bọn họ, trước đó đã từng trò chuyện với Trần Tiểu, sau đó Trần Tiểu là người thứ hai rời khỏi phòng thí nghiệm, còn Hứa Triết là người cuối cùng rời đi. 

Nếu là trước kia, Chử Dạng sẽ không hoài nghi Trần Tiểu nhưng bây giờ thì khác. 

Cô phát hiện những chuyện Trần Tiểu làm đều là âm thầm sau lưng, rất khó lấy được bằng chứng thực tế nào. 

Trần Tiểu vẫn giả bộ không biết: “Cậu nói gì vậy?” 

“Nói để cho cô đàng hoàng một chút.” Chử Dạng ngẩng đầu, mỉm cười: “Không phải cô cũng muốn bị ghi vào sổ chứ? Đến lúc đó Sùng tiên sinh cũng mất, cô cảm thấy ai còn có thể giúp cô?” 

Sắc mặt Trần Tiểu trở nên tái nhợt, cắn môi rời đi. 

Sau khi cô ta rời đi, Tuệ Hạnh mới hỏi cô: “Đàn chị, Sùng tiên sinh là ai?” 

“Bạn của anh Từ.” Chử Dạng nhàn nhạt nói: “Người cho chúng ta mượn xưởng điện tử.” 

Tuệ Hạnh bừng tỉnh: “Hóa ra đàn chị cũng biết anh ta.” 

Chử Dạng chỉ cười. 

Lại hàn huyên một lúc, Tuệ Hạnh đã sớm quên mất chuyện lúc nãy, vui vẻ hỏi cô: “Đàn chị, khi nào chúng ta mời anh Từ ăn cơm nhé?” 

Nghe được hai chữ anh Từ, Chử Dạng hơi nheo mắt lại. 

Tuệ Hạnh cho rằng cô không muốn mời đàn anh ăn cơm. 

“Đàn chị, không mời sao?” 

“Mời, phải mời.” Chử Dạng cắn răng: “Phải mời anh ấy qua, chị còn có chuyện muốn nói với anh ấy.” 

Tuệ Hạnh rụt cổ lại. 

Cô cảm thấy đàn chị không giống như muốn mời anh Từ ăn cơm mà giống như muốn ăn tươi nuốt sống đàn anh Từ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.