Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 63



Chử Dạng bĩu môi, không để ý đến lời trêu chọc của anh. 

Cô ngồi xếp chân trên giường như bị điểm huyệt*. 

*Điểm huyệt là tác động vào huyệt đạo gây ra phản ứng tức thì trên hệ thần kinh. 

Từ Nam Diệp nhìn cô, đôi mắt anh mang theo ý cười, anh kiên nhẫn chờ cô lấy lại bình tĩnh. 

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, không ai nói câu nào. 

Chử Dạng vừa mới tỏ tình lập tức nghĩ viển vông, cũng không để ý đến đối phương ở bên cạnh. 

Có lẽ vì ánh mắt của người đàn ông khiến cô không được tự nhiên, Chử Dạng mím môi, vươn tay kéo chăn cạnh đó tới. 

Sau đó cô giơ hai tay lên, chùm chăn lên đầu. 

Chiếc chăn ôm lấy hình dáng của một người đang ngồi thiền. 

Từ Nam Diệp hơi nhướng mày, giơ tay nắm lấy góc chăn, cố kéo chăn ra. 

“Đừng kéo ra, cứ để như vậy đi.” 

Trong chăn Chử Dạng tức giận nói. 

Lại một lúc nữa, người phụ nữ trong chăn đột nhiên lên tiếng: “Đàn anh.” 

Mấy ngay nay cô toàn gọi anh bằng những cái tên khó nghe như đồ khốn, lão biến thái, đồ tồi,...

Thậm chí có những lần làm ầm ĩ nên cô còn gọi thẳng tên anh. 

Bây giờ cô lại quay vê xưng hô “đàn anh” này. 

Giọng cô thuộc loại ngọt ngào nhưng vì tính cách tương đối cởi mở cho nên bình thường đều nâng cao âm điệu nói chuyện khiến cho giọng điệu trở nên tự tin và kiêu ngạo đặc biệt là khi tranh luận. 

Giọng điệu mềm mại như vậy lại càng hiếm khi nghe được. 

Từ Nam Diệp đáp: “Hử?”

Còn tưởng cô định nói gì đó nhưng cô chỉ nhỏ giọng hỏi anh: “Vừa rồi em đánh anh, anh có đau không?” 

Từ Nam Diệp ngẩn người với câu hỏi của cô. 

Chử Dạng núp trong chăn nín thở đợi anh trả lời. 

Bạo lực gia đình không phân biệt nam nữ, những người có hành vi bạo lực gia đình đều là cặn bã, Chử Dạng cảm nhận sâu sắc được sai lầm của mình, mong Từ Nam Diệp tha thứ. 

Từ Nam Diệp cách cô một lớp chăn. 

Không nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cô càng lúc càng nhỏ xuống. 

Chử Dạng cũng không nhìn thấy biểu cảm của anh. 

Cô nghe thấy người đàn ông nói: “Đau.” 

Cái đầu trong chăn khẽ di chuyển. 

Từ Nam Diệp sát lại gần cô một chút hai cánh tay chặn hai bên của cô, trong khi cô không biết anh đối mặt về phía cô, hơi thở mát lạnh phả vào mặt chăn trên mặt cô.  

Đương nhiên, Chử Dạng bị bao phủ trong bóng tối không biết gì cả. 

Cô chỉ cảm thấy hơi thở của người đàn ông đột nhiên rất gần giống như có thể nắm lấy. 

Từ Nam Diệp hỏi cô: “Còn hơi đau, em muốn làm sao đây?” 

Chử Dạng biết có lẽ anh đang gạt mình nhưng cô là người động thủ cũng không thể chiếm lý. Vì cho dù cô có làm gì, đừng nói là đánh ngay cả trách mắng cô Từ Nam Diệp cũng không làm. 

Từ miệng Từ Bắc Dã cô biết được hồi thiếu niên của anh từng đánh nhau với người khác nếu họ động thủ với anh. 

Ngay cả khi đối mặt với ba mẹ, họ cũng chưa từng đánh anh.

Cơ thể quý giá của cậu chủ nhà họ Từ lại bị mắt kính và gối làm bị thương, cho dù không có vết thương nào trên người nhưng sợ rằng sẽ để lại tổn thương trong lòng anh. 

Chử Dạng suy nghĩ một lúc, đột nhiên vươn tay từ trong chăn ra.

Cánh tay kia lần mò trên giường, cuối cùng cũng chạm đến tay anh.

Chử Dạng nắm lấy tay anh, giọng điệu nghiêm túc: “Như này đi, anh đánh lại đi.” 

Còn chưa đợi Từ Nam Diệp kịp phản ứng, cô bổ sung thêm: “Ngoại trừ khuôn mặt, anh có thể đánh ở bất cứ chỗ khác.” 

Cô vừa dứt lời lập tức bị gõ vào đầu. 

Lực không lớn, chưa kể còn có chăn che chắn ở trên nhưng Chử Dạng vẫn hơi sửng sốt. 

“Anh thật sự đánh em?” 

Chử Dạng khách khí với anh nhưng không ngờ anh lại đánh thật. 

Cô vén chăn lên, trước mắt đột nhiên sáng, mắt Chử Dạng không kịp thích ứng nên nheo lại muốn tìm Từ Nam Diệp tính sổ. 

Gương mặt anh tuấn của anh khiến cô không kịp đề phòng. 

Ánh mắt dịu dàng của người đàn ông như được phóng đại gấp mấy lần, mặt đối mặt với cô. 

Vẻ đẹp của anh không phải kiểu cường tráng mà trông rất đẹp mắt, nước da trắng trẻo, ngũ quan tuấn tú, lông mày rậm nhưng không lộ vẻ thô kệch, đôi mắt sáng trong như hai viên thủy tinh màu nâu nhạt, viền mắt thanh mảnh, ẩn bên trong là mí mắt và chỉ khi cụp xuống sẽ thấy rõ một đường cong rõ ràng. Khi đuôi mắt anh khẽ cười, trong mắt như chứa những làn sóng mờ ảo, giống như bầu trời đêm đầy sao sáng. 

Anh giống như suối nước nóng trong núi. 

Mùa hè mát mẻ sảng khoái, mùa đông ấm áp bốc lên hơi trắng, bốn mùa đều như mùa xuân, mưa phùn nhẹ nhàng, vừa tao nhã vừa lịch sự. 

Khiêm tốn, yên tĩnh lại cao quý. 

Khi còn bé Chử Dạng đã đọc không ít ngôn tình, nhân vật nam chính trong truyện đều bá đạo, cường thế, khiến cho người khác sợ hãi nhưng lại không nhịn được rung động vì anh ta. 

Cô cũng đã từng tưởng tượng mình được một người đàn ông bá đạo như vậy ôm vào trong lòng, khi hai người ở bên nhau, người đàn ông sẽ dùng sức hôn cô, nói những lời tỏ tình xấu hổ nhưng lại khiến cô rung động. 

Chử Dạng đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh. 

Người đàn ông ôn nhu nho nhã nhưng không hiểu tại sao Chử Dạng lại nghĩ tới chuyện trên giường với anh. 

Dáng vẻ người đàn ông cường tráng lại dịu dàng, trên người đổ mồ hôi, thở hổn hển, giọng khàn khàn gọi cô: “Dạng Dạng.”

Hoàn toàn khác biệt so với bình thường, thật sự rất khó tin rằng sau khi cởi mắt kính anh lại bá đạo như vậy.

Cô chống xuống giường, nhích mông về phía sau, cố gắng kéo dài khoảng cách với anh một chút. 

Người đàn ông khẽ cười: “Tại sao em phải trốn?” 

Chử Dạng không nghe thấy giọng điệu trêu chọc của anh, cô luôn cảm thấy anh như đâm móc câu vào trong tim mình, ngay khi giọng nói trầm thấp mát lạnh kia vừa vang lên, tim cô chợt thắt lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. 

“Không, không có.” 

Cô lại đắp chăn lên mình. 

Từ Nam Diệp lại hỏi cô: “Em không nóng sao?” 

Cách chăn, anh thấy cô lắc đầu hai cái. 

Sau đó, người phụ nữ trong chăn đột nhiên nằm xuống, lấy chăn bông quấn chặt người khiến mình trở thành con tằm lớn. 

Giọng cô như bị bóp nghẹt: “Em đi ngủ đây.” 

Từ Nam Diệp nhướng mày cười nói: “Em tắm chưa?” 

“...”

Người trong chăn im lặng. 

Cô và Từ Nam Diệp đều thích sạch sẽ, trừ khi mùa động lạnh đến tê chân thì ngay cả việc thay quần áo cũng là khảo sát ý chí, nếu không mỗi ngày trước khi đi ngủ cô đều phải đi tắm. 

Chử Dạng không chỉ chưa tắm mà còn chưa tẩy trang, lúc này trên người cô còn nồng nặc mùi rượu. 

Từ Nam Diệp vỗ chăn trên người cô: “Đi tắm đi.” 

Chử Dạng tức giận lại hất chăn ra, kích động nói: “Anh cứ dục em đi tắm làm gì? Có phải anh chê em bẩn không?”  

Chử Dạng trở nên cáu kỉnh vì xấu hổ, bây giờ trông Chử Dạng giống như một nóng pháo vậy. Chỉ cần Từ Nam Diệp nói không vừa ý cô, cô có thể nô thẳng lên trời trở thành pháo hoa rực rỡ nhất trên bầu trời đêm. 

Từ Nam Diệp cũng không tức giận, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Không phải anh chê em bẩn.” 

Chửu Dạng nặng nề ậm ừ một tiếng rồi quay đầu đi không để ý đến anh. 

Anh lại nhẹ giọng nói: “Chỉ là em thích tắm trước, cho nên anh mới để em tắm trước.” 

Chửu Dạng dựa vào đầu giường, lắp bắp nói: “Anh, anh muốn làm gì?” 

Cô vừa nói xong lập tức cảm thấy hối hận, trong quá khứ cô đã từng nhận được bài học tuowng tự nên vội nghiêng người chặn miệng Từ Nam Diệp lại. 

Hai chữ kia Từ Nam Diệp còn chưa kịp nói ra. 

Người đàn ông chớp mắt nhìn cô, Chử Dạng đỏ mặt cảnh cáo anh: “Không cho anh nói!” 

Từ Nam Diệp ngoan ngoãn gật đầu. 

Thấy anh ngoan ngoãn nghe lời, cô yên tâm bỏ tay xuống. 

Kết quả một giấy sau người đàn ông lại cười nói: “Anh cũng có thể làm tình với em.” 

“...”

Chử Dạng im lặng vài giây, chỉ tay ra ngoài cửa: “Mời anh đi ra ngoài.” 

Từ Nam Diệp hơi nhướng mày, chậm rãi đứng dậy, Chử Dạng cho rằng anh định làm gì đó, phòng bị nhìn chằm chằm anh. 

“Vậy em ngủ sớm đi.” 

Người đàn ông xoay người, đi thẳng ra ngoài. 

Chử Dạng kinh ngạc nhìn bóng lưng đẹp trai của anh, chờ đến khi hoàn hồn lại, anh đã không còn trong phòng. 

Cô vừa hờn dỗi nhìn chiếc chăn, vừa thầm mắng Từ Nam Diệp trong lòng. 

Nhưng cô không có gan gọi anh về. 

Trong lòng Chử Dạng nóng nảy, cảm thấy hai người vất vả lắm mới nói ra được lời trong lòng, tại sao cô lại làm như vậy. 

Mấy phút sau, Chử Dạng vừa mắng vừa xuống giường, cô định đi tìm Từ Nam Diệp. 

Cô vừa đi được hai bước lại cảm thấy sai. 

Cũng không phải không cho anh làm gì, tại sao lại không thể nói khéo léo một chút chứ. 

Mỗi Lần Từ Nam Diệp nảy ra suy nghĩ kia trong lòng, một giây tiếp theo anh hoàn toàn có thể phá bỏ ảo tưởng về những năm tháng bình yên. 

Chử Dạng đi tới đi lui mấy chục lần. Đột nhiên, cửa phòng bị gõ. 

Tim cô đột nhiên đập nhanh theo tiếng gõ cửa. 

Chử Dạng lúng túng ra mở cửa, chặm rãi mở cửa, cô cũng không nhìn xem là ai, không nhịn được mỉm cười đắc ý, giả bộ kiêu ngạo: “Biết lỗi rồi sao?” 

“Em sai rồi, em thật sự sai rồi.” 

Nhận lầm rồi, đây không phải là giọng của Từ Nam Diệp. 

Là giọng của Từ Bắc Dã. 

Từ Bắc Dã day day trán, bất lực nói: “Chị dâu, em đã hai lăm rồi, làm phiền chị nói với anh ấy, em thật sự không cần anh ấy ru ngủ.” 

Chử Dạng hơi sững sờ, sau đó nhìn thấy Từ Nam Diệp phía sau Từ Bắc Dã. 

Cô hơi bối rối: “Có chuyện gì vậy?” 

“Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lại làm hòa. Cho dù anh ấy có khiến chị không vui, chị cũng không cần đuổi anh ấy ra ngoài ngủ.” Từ Bắc Dã thở dài, làm ra vẻ ông cụ non tới giảng hòa: “Em đã ngủ một mình nhiều năm như vậy, đột nhiên bắt em ngủ cùng anh trai đã không cùng ngủ chung tám năm, em thật sự không làm được.” 

Cậu ta vốn đang ngon giấc, đột nhiên Từ Nam Diệp gõ cửa khiến cậu ta vỡ mộng. 

“Anh bị chị dâu đuổi ra ngoài, anh em mình ngủ cùng một đêm đi.”

Từ Bắc Dã cảm thấy sợ hãi, vội vàng truy hỏi đã có chuyện gì. 

Từ Nam Diệp chỉ nhàn nhàn nói: “Chuyện riêng của vợ chồng anh, em không biết được.” 

Trong lòng Từ Bắc Dã oán thầm nhưng vẫn chứa chấp người anh này. 

So với anh cả từ nhỏ đã nghiêm túc, anh hai từ nhỏ vẫn cưng chiều cậu ta hơn. 

Cậu ta lấy một bộ chăm nệm mới từ trong tủ ra cho Từ Nam Diệp. 

Kết quả Từ Nam Diệp lại nói: “Anh quen ngủ trên giường.” 

Từ Bắc Dã nói: “Được, anh ngủ trên giường, em ngủ dưới đất.” 

Từ Nam Diệp lại nói: “Trong lòng anh cảm thấy trống trải.” 

Từ Bắc Dã không còn gì để nói: “Anh trai, vậy anh muốn như thế nào?” 

Từ Nam Diệp chỉ vào chiếc giường 1,8 mét: “Chúng ta ngủ cũng nhau đi.”

Từ Bắc Dã vô thức ôm chặt cơ thể của mình: “Em vẫn luôn xem anh là anh trai.” 

Từ Nam Diệp mimr cười: “Bớt xem mấy tiểu thuyết linh tinh đó với Dung Dung đi.” 

Ba anh em nhà họ Từ như long phượng, chỉ cần đứng thôi cũng trở thành một phong cảnh đẹp. 

Dung Dung không dám chọc tới hai anh lớn nên thường bày ra mấy chuyện linh tinh cho Từ Bắc Dã. 

Từ Nam Diệp biết nhưng anh không quan tâm, cũng không nói với Từ Đông Dã. 

Ai biết được lại thật sự khiến cho suy nghĩ của Từ Bắc Dã trở nên đen tối. 

Hai anh em cùng nhau nằm trên giường, đây là lần đầu sau hai mươi năm. Sau khi kích động một lúc, Từ Bắc Dã rất nhanh đã thấy buồn ngủ. 

Vốn cậu ta đang chuẩn bị vào giấc ngủ nhưng Từ Nam Diệp lại kể chuyện. 

“Bắc Dã, khi còn bé em không ngủ được, anh thường kể chuyện để dỗ em ngủ.” 

Từ Bắc Dã không nhịn được: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” 

Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: “Bắc Dã, cơ hội báo đáp anh đến rồi.” 

Từ Bắc Dã gầm lên trần nhà một tiếng, sau đó kéo anh trai đến cửa phòng chị dâu. 

“Chị dâu, chị trông chừng anh hai, nếu như anh ấy còn tới tìm em, em sẽ tố cáo với ba mẹ.” 

Từ Bắc Dã không thể không đưa ba mẹ ra để đổi lấy tự do. 

Cửa phòng lại bị đóng lại, Từ Nam Diệp đi một vòng trong phòng Từ Bắc Dã lại quay trở về. 

“Dạng Dạng, Bắc Dã thằng bé không chịu chứa chấp anh.” Từ Nam Diệp thở dài: “Anh không còn cách nào khác.” 

Khóe miệng Chử Dạng giật giật: “Nhà họ Từ có nhiều phòng ngủ như vậy, cần gì anh phải qua phòng em trai, anh có ý gì hả?” 

Từ Nam Diệp chớp mắt: “Không có.”

Nếu như cô lại đuổi Từ Nam Diệp ra ngoài, vậy ngày mai cả nhà sẽ biết cô là một người phụ nữ đanh đá, hơn nửa đêm không cho chồng vào phòng ngủ. 

Đây là nhà chính nhà họ Từ, là sân nhà của Từ Nam Diệp, cô cũng không dám làm như vậy, mặt mũi của thiếu phu nhân không thể không cần được. 

Chử Dạng không nhịn được: “Là anh cố ý! Anh còn làm vẻ đáng thương! Anh đúng là đồ đáng ghét!”

Cô vừa chửi mấy câu, người đàn ông đặt ngón tay lên môi cô. 

Xúc cảm ấm áp này khiến Chử Dạng sững sờ vài giây, cô quay đầu tránh ngón tay của anh: “Làm gì?” 

Từ Nam Diệp cười khẽ: “Suỵt, nhỏ giọng một chút, người nhà nghe được sẽ không hay.” 

“Cái này cũng nghe thấy được?” Chử Dạng nghi ngờ: “Hiệu quả cách âm nhà anh kém như vậy sao?” 

“Đúng vậy” Từ Nam Diệp cúi người nhìn chằm chằm cô: “Nhưng có một loại tiếng, sẽ không bị nghe thấy.” 

Chử Dạng ngơ ngác hỏi anh: “Tiếng gì?” 

Ánh mắt Từ Nam Diệp hơi nóng, anh khẽ nâng cằm cô, nhẹ nhàng cắn lên mặt cô. 

Chử Dạng bị đau, tim đập nhanh hơn. 

Người đàn ông đeo kính trông cao quý lại lịch sự. 

Giọng nói êm dịu lay động lòng người, có điều lời nói ra quá cầm thú. 

“Tiếng làm tình.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.