Buổi sáng không có tiết, Thư Mạt nằm trên giường chơi điện thoại.
Đột nhiên nhận được tin nhắn của Chử đại tiểu thư.
[Tớ quay về nhưng không cầm theo thẻ vào, một lát nữa cậu xuống mở cửa cho tớ.]
Từ ngày ăn cơm đó, Chử Dạng nói phải về nhà, cô ấy cũng chưa thấy người đâu.
Hai ngày ngắn ngủi, cô ấy lại cảm thấy như cách một đời.
Thư Mạt kiềm chế lại nhớ nhung với người chị em này của mình, cô nhét điện thoại dưới gối, coi như không nhìn thấy gì.
Trời lạnh như này bảo cô ấy xuống giường mở cửa, cho dù mẹ cô ây có bảo xuống tầng cô ấy cũng phải cân nhắc.
Cách tốt nhất là vờ như không thấy.
Điện thoại dưới gối không hiểu chuyện rung lên mấy cái.
Thư Mạt phiền não ngồi dậy móc điện thoại ra.
[Nhanh lên.]
[Tớ biết cậu chưa ngủ, tớ vừa nhìn thấy tài khoản ở vương giả* của cậu đang online.]
*Game Vương giả vinh diệu của Trung Quốc.
[Có rảnh xuống đón bạn cùng phòng không?]
[Tình chị em plastic.]
[Gánh đại đao bốn mươi thước trên vai. Jgp]
Trước mặt người ngoài Chử Dạng chỉ để lộ vẻ điềm tĩnh nhưng với người quen là một bà cô đanh đá.
Có điều gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, diễn đàn trường cũng nhận ra Chử Dạng không giống như trong tưởng tượng của bọn họ.
Đặc biết là chuyện ở phòng thí nghiệm, chuyện này đã được lan truyền trên khắp diễn đàn, hầu hết các bài viết đều ca ngợi cô là “Chị gái ngầu quá” hoặc là “Mắng quá hay”.
So với hình tượng dịu dàng xinh đẹp trước kia của cô thì bây giờ hình tượng này lại được mọi người chào đón hơn.
Cô vốn là con mèo đẹp nhất hệ mặt trời, bên trong vừa yêu mị vừa quyến rũ, càng hư lại càng đẹp.
Cô cầm cái kịch bản nhan sắc, xinh đẹp liền được yêu thích.
Thư Mạt không phục bò xuống giường, động tác không không chế lại, đánh thức Tống Lâm Ấu và Trần Tiểu ở đối diện.
Tống Lâm Ấu mơ mơ màng màng hỏi một câu: “Sáng nay không có tiết, sao cậu dậy sớm vậy?”
Thư Mạt âm dương quái khí nói: “Chử nương nương hồi cung, làm nô tỳ không phải nên xuống nghênh giá sao?”
“Cậu ấy lại không mang theo thẻ sao?”
Thư Mạt căm giận nói: “Mỗi cuối tuần về nhà đều không mang thẻ, tớ nghi ngờ là cậu ấy cố tình, cậu ấy muốn hưởng thụ cảm giác được tớ phục vụ.”
Tống Lâm Ấu qua loa lấy lệ trả lời một câu rồi lại nhắm mắt lại: “Tiểu Mạt Tử cậu đi đi, nhỏ tiếng một chút.”
Mẹ kiếp.
Thư Mạt đi tới dưới giường Tống Lâm Ấu, gõ vào giường cô ấy: “Cậu đi cùng tờ đi, trời lạnh như này sao lại để một mình tớ xuống lầu chứ?”
Tống Lâm Ấu quấn chặt chăn: “Không, cậu gọi Trần Tiểu đi cùng cậu đi.”
Thư Mạt nhìn về phía Trần Tiểu.
Trần Tiểu vốn định giả chết, đột nhiên đồng hồ báo thức của cô ta đúng lúc vang lên.
Thư Mạt đi tới giúp cô ta tắt đi.
Đồng hồ báp thức chú thích là “Thư viện”.
Cho tới bây giờ chưa từng kính nể đối tình cảm của Trần Tiểu đối với học tập như bây giờ.
Trần Tiểu dậy sớm đơn giản vì phải tới thư viện tự học, dù vậy nhưng Thư Mạt vẫn vui vẻ, bởi vì có người cùng cô đánh răng rửa mặt, rời khỏi sự ấm áp xuống lầu hóng gió.
Trên ban công Thư Mạt vừa đánh răng vừa lướt weibo.
Tin nhắn của Chử Dạng lại tới, ban đầu cô ấy còn cho là tin nhắn “Thúc giục”, kết quả Chử Dạng lại nhắn tin bảo cô ấy tạm thời đừng xuống lầu.
[Cậu đừng xuống lầu sớm.]
[Cậu làm gì vậy? Muốn lừa gạt tình cảm của mình? Lão nương cũng đã đánh răng rồi.]
[Mình không giải thích được, tóm lại cậu đừng xuống lầu trước.]
Bây giờ trong miệng Thư Mạt còn đang ngậm bọt, nói chung là rất bối rối.
Cô ấy bỏ bàn chải đánh răng xuống, ngón tay không ngừng lướt trên màn hình.
[Cậu mà không giải thích rõ ràng, tình hữu nghị giữa hai ta chính thức chấm dứt. Sau này cậu chết ở dưới ký túc xá tớ cũng không xuống mở cửa cho cậu.]
Bên kia gửi tới một icon khóc thầm.
Thư Mạt bất động.
Lời sau đó trực tiếp khiến cho thần hồn cô ấy bay loạn.
[Đàn anh đang ở cùng tớ, anh ấy nói muốn mời các cậu ăn cơm.]
Trong nháy mắt trong đầu Thư Mạt thoáng qua vô số ý niệm, ngón tay không ngừng đánh hỏi cô: [Đàn anh nào? Là người tớ nghĩ đó sao?]
[Cậu nghĩ là ai?]
[Mẹ nó còn có thể là ai chứ, ngoài vị thần đồng kiệt xuất của học viện ngoại ngữ chứ.]
Sau mấy giây yên lặng, Chử Dạng mới cho cô ấy một câu trả lời cụ thể.
[Ừ.]
Thư Mạt ở trên ban công hô lên: “Mẹ nó!”
Cô thề là tốc độ đánh chữ của cô ấy chưa bao giờ nhanh như vậy, một chuỗi vẫn đề vèo vèo gửi tới.
[Hai người đã xác định quan hệ?]
[Không phải trước kia cậu nói không coi là thật sao?]
[Mẹ nó từ giả thành thật rồi à?]
[Mẹ nó bao giờ cậu mở lớp học? Tiết chuyên dạy chọc ghẹo đàn ông, tớ sẽ ghi danh trước.]
[Đời này tớ không nghĩ tới sẽ được bạn trai của bạn cùng phòng mời ăn cơm, lại còn có thể được ăn cơm của đàn anh Từ.]
[Haha, Chử Dạng cậu quá đỉnh.]
Trong phòng ngủ, hai người bị Thư Mạt làm giật mình.
Tống Lâm Ấu khó chịu: “Thư Mạt, con quỷ ngu ngốc nhà cậu gào cái gì vậy? Cậu có tin bây giờ tớ có thể xuống giường đập vỡ đầu cậu không?”
Thư Mạt vọt vào trong phòng ngủ, còn thuận tay đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu sau đó nói với hai người trong phòng ngủ: “Tớ có tin này, các cậu đừng có khiếp sợ.”
“Có gì nói mau!”
Trần Tiểu cũng không nhịn được xen vào: “Cậu không nói tớ đến thư viện.”
Thư Mạt bình tĩnh nói: “Chử Dạng có bạn trai, bạn trai cậu ấy muốn mời chúng ta ăn cơm.”
Biểu cảm của Tống Lâm Ấu có chút quái dị: “Đàn anh Cố?”
Thư Mạt quơ quơ ngón trỏ.
“Không phải đàn anh Cố còn có thể là ai?” Tống Lâm Ấu nói như vậy nhưng trong lòng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cũng mất hứng thú muốn đoán mò: “Chử Dạng có bạn trai cũng không lạ, từ năm nhất đến giờ cậu ấy vẫn một mình mới gọi là lạ.]
Thư Mạt hưng phấn nói: “Các cậu đoán xem là ai.”
Tống Lâm Ấu không có hứng thú: “Tại sao phải đoán, tớ đâu nhất định phải biết chứ.”
“Các cậu quen, chúng ta đều bết, không chỉ chúng ta đều biết”, Thư Mạt so với một vòng lớn hơn: “Cả trường chúng ta đều biết.”
Đó là nhân vật quan trọng, Tống Lâm Ấu đoán ra toàn bộ nhân vật ở các viện các ngành mấy năm nay trong trường.
Đáng tiếc đều sai.
“Chẳng lẽ đã tốt nghiệp?” Tống Lâm Ấu cau mày: “Phạm vi này cũng rộng quá rồi, trường chúng ta hàng năm đều có nhiều có người về thăm trường.”
“Tớ gợi ý nhé, chúng ta đều đã đi dự tọa đàm của anh ấy”, Thư Mạt cho gợi ý cuối cùng: “Lúc ấy để lấy được chỗ ngồi chúng ta phải đi sớm một tiếng mới chiếm được.”
Tống Lâm Ấu cau mày suy nghĩ một lúc.
Dường như Trần Tiểu đã đoán ra, sắc mặt giống như không thể tin được.
Thư Mạt nhận ra được sự thay đổi của cô ta nên giơ tay làm động tác “xuỵt”.
Tròng mắt Trần Tiểu và hai tay rũ xuống không tự chủ siết chặt.
Cuối cùng Tống Lấm Ấu cũng đoán ra: “Mẹ nó? Là đàn anh Từ Nam Diệp sao?”
Thư Mạt vỗ tay: “Bingo.”
Sau đó trong phòng ngủ là một loạt tiếng “mẹ nó” của Tống Lâm Ấu.
Tống Lâm Ấu kinh hãi ước chứng hai phút vẫn chưa hoàn hồn lại, lầm bẩm trong miệng: “Mẹ nó, hai người đó tại sao, tại sao lại ở chung với nhau? Tại sao tớ lại không nghĩ tới chứ, a, hai người bọn họ tại sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy chứ?”
Thư Mạt đã bình tĩnh trước: “Tỉnh táo một chút.”
Hai người dần từ khiếp sợ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó từ từ tiếp nhận sự thật này.
Duy chỉ có Trần Tiểu vẫn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh, lặp lại một câu: “Không thể nào, đàn anh Từ không thể nào thích cô ta.”
Thư Mạt biết chuyện Trần Tiểu với Chử Dạng, cũng biết Trần Tiểu ngoài sáng trong tối đều gây trở ngại cho Chử Dạng.
Dáng vẻ bây giờ của cô ta cũng không kỳ lạ.
Thư Mạt khoanh tay trước ngực, hỏi cô ta: “Nam chưa cưới nữ chưa gả thì tại sao không thể?”
“Đàn anh Từ đã…” Trần Tiểu đột nhiên bác bỏ, nói được một nửa lại ngừng: “Tóm lại bọn họ không thể ở chung một chỗ.”
Thư Mạt không hiểu cho lắm: “Đã cái gì? Cậu mau nói rõ xem nào.”
Trần Tiểu suy nghĩ một lúc, đột nhiên mỉm cười.
Sau đó cô ta khẳng định nói: “Nhất định là Chử Dạng mang thai, dùng đứa bé ép đàn anh ở cùng cô ta.”
Tống Lâm Ấu và Thư Mạt bốn mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao Trần Tiểu lại tử bổ não ra loại chuyện này.
“Năm ngoái tớ thấy cô ta lén ra ngoài mua que thử thai, khi đó cô ta và đàn anh Từ đã quen biết.” Trần Tiểu cắn môi, không ngừng kể: “Lúc trước cô ấy nghĩ dùng đứa trẻ để bám lấy anh Từ nhưng không thành công. Bây giờ xem ra đã có thai nên bám anh Từ không thả cho nên anh Từ mới không thể không chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Đàn anh Từ và Sùng Chính Nhã không giống nhau.
Sùng Chính Nhã quần là áo lụa, vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược. Cho dù cô ta có mang thai con của anh ta, anh ta cũng không vì đứa trẻ này mà sẽ định tương lai cùng cô ta.
Nhưng đàn anh Từ lại khác, anh ấy không nhẫn tâm như vậy.
Đột nhiên Trần Tiểu cảm thấy vô cùng căm hận Chử Dạng.
Nếu như Chử Dạng tính kế Sùng Chính Nhã, vậy kết quả của cô ta sẽ không tốt hơn chút nào.
Nhưng nếu cô ta tính kế đàn anh Từ.
Đổi lại là cô, đàn anh Từ cũng sẽ quan tâm, đối xử dịu dàng với cô.
Dựa vào đâu Chử Dạng có thể gặp được người đàn ông chịu trách nghiệm như vậy chứ.
Cảm xúc ghen ghét này một khi nảy sinh, lập tức giống như cỏ dại không ngừng sinh trưởng trong tim, hận không thể dùng những lời độc ác cay độc nhất để công kích đối phương.
Tống Lâm Ấu và Thư Mạt đều không tin nhưng biểu cảm của Trần Tiểu lại vô cùng chân thật.
Thư Mạt không muốn nghe Trần Tiểu nói xấu Chử Dạng nên phản bác: “Cậu nói vậy thì phải có chứng cứ chứ, cái gì mà dùng đứa bé đề đeo bám anh Từ chứ, cậu cho rằng là kẻ thứ ba thượng vị sao?”
Trần Tiểu mở miệng nhưng không nói lên lời.
Cô ta nhớ tới lời cảnh cáo của Sùng Chính Nhã.
Tôi nói cho cô biết Từ Nam Diệp đã kết hôn, tốt nhất là cô nên thu hồi cá tâm tư kia lại đi. Nếu như cô nói ra, dù sao tôi còn có một lão ba ở trên đầu, nhà họ Từ làm gì cô tôi sẽ không quan tâm. Cô ở cùng tôi lâu như vậy, những bí mật có thể nói, những bí mật không thể nói trong vòng này, chắc hẳn cô cũng biết rõ rồi chứ.
Trần Tiểu không đắc tội nổi nhà họ Từ.
Tiền tính là gì chứ, nhà họ Từ không thiếu quyến thế đương nhiên sẽ không thiếu tiền.
Mấy năm này đi theo Sùng Chính Nhãm, cô ta đã từ từ xem hết những bí mật dơ bẩn và hôi thối trong cái vòng này.
Thư Mạt còn định tranh luận với cô ta một lúc, đột nhiên Chử Dạng gửi tin nhắn wechat tới.
Nói sẽ chờ các cô ở quán ăn Kim Thúy Lệ cách trường học không xa.
Thư Mạt trực tiếp hỏi cô ta: “Cậu có dám đến trước mặt Chử Dạng và đàn anh nói không?”
Trần Tiểu để sách xuống: “Được.”
Chử Dạng chống cằm ngẩn người ngồi trong phòng bao.
Bây giờ vẫn chưa đến chín giờ nên có không ít người tới đây ăn sáng.
Chử Dạng vốn đã ăn sáng ở nhà chính, chỉ tiếc bị câu nói kia của Từ Nam Diệp làm cho không có khẩu vị, lúc này dạ dày đang trống rỗng nên cô có chút đói.
Từ Nam Diệp đưa thực đơn cho cô: “Gọi đi.”
Bị nhìn thấu tâm từ, Chử Dạng hơi ngượng ngùng: “Sáng em ăn rồi.”
Từ Nam Diệp cau mày: “Em chỉ ăn một ít.”
Chử Dạng hơi kinh ngạc, khi ăn sáng rõ ràng anh luôn nói chuyện cùng anh cả, làm sao có thể thấy cô ăn không được bao nhiêu.
Thật ra thì đối diện trường học có một quán rượu, anh căn bản không cần cố ý lái xe tới Kim Thúy Lệ.
Lúc ấy, Từ Nam Diệp nói: “Quán ăn mở sớm, có thể tới ngồi chờ bạn cùng phòng”, bây giờ nghĩ lại cũng không hẳn là vì tiện, buổi sáng các cô đều không có tiết, hai người đi đâu cũng có thể giết thời gian, cô cũng có thể chờ bạn cùng phòng đến trưa.
Từ Nam Diệp chọn quán ăn là vì muốn cô ăn thêm bữa nữa.
Nghĩ tới đây Chử Dạng không khỏi cười ngây ngô, dùng thực đơn che nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm Từ Nam Diệp.
“Trên mặt ăn có đồ ăn sao?”
Người đàn ông mỉm cười nhìn cô, giọng điệu lười biếng.
Chử Dạng thu lại ánh mắt: “Không có.”
Cô giơ thực đơn lên che mặt.
Nhưng lại bị người đàn ông lấy đi.
Từ Nam Dệp đặt thực đơn xuống mặt bàn, cánh tay khoác trên ghế dựa sau lưng cô, anh nghiêng đầu lại gần cô: “Muốn nhìn thì nhìn, quang minh chính đại mà nhìn.”
Khuông mặt dễ nhìn lại thẳng tắp quay sang, khiến trái tim nhỏ của Chử Dạng có chút không chịu nổi.
Chử Dạng quay đầu: “Em nhìn anh làm gì?”
Từ Nam Diệp nhướng mày, hỏi: “Em không muốn nhìn anh, vậy em muốn nhìn ai?”
Chử Dạng bĩu môi: “Được được được, anh là đẹp nhất, ai cũng muốn nhìn anh.”
“Vậy không được” Từ Nam Diệp thấp giọng nói: “Cho dù anh có dễ nhìn đi nữa, cũng chỉ để cho em nhìn.”
Chử Dạng nghiêng đầu vốn định trừng anh nhưng lại thấy người đàn ông bên cạnh nở một nụ cười ranh mãnh.
Tim cô đập nhanh hơn, cô vội quay đầu gọi về phía cửa: “Phục vụ! Tôi muốn gọi đồ ăn.”
Ở cửa giữa một nhân viên phục vụ tiến vào.
Từ Nam Diệp mìm cười rồi ngồi thẳng người, không tiếp tục trêu cô nữa.
Trong đầu Chử Dạng chỉ toàn mấy câu nói kia của Từ Nam Diệp, cũng không để ý mình ăn bao nhiêu, dường như chỉ cần nhìn thấy gì trên thực đơn là gọi.
Nhân viên phục vụ viết một dãy dài món ăn, không khỏi nghĩ dáng người của hai người đều rất thon thả, vậy mà lại ăn nhiều như vậy sao.
Dĩ nhiên cô ấy cũng không dám nói trước mặt, trong lòng nghĩ chỉ cần khách có tiền muốn ăn cả thực đơn cũng được.
Bữa sáng trên thực đơn căn bản cũng đơn giản, thức ăn Trung Tây đều có, không có rườm rà như buổi trưa, vì vậy thức ăn lên rất nhanh.
Chử Dạng nhìn một bàn thức ăn không khỏi trầm mặc.
Hình như cô gọi hơi nhiều.
Mà giá cả ở Kim Thúy Lệ cũng không rẻ, không ăn thì lãng phí.
Cô quyết định mời Từ Nam Diệp: “Đàn anh, buổi sáng ăn no chưa? Hay là chúng ta cùng nhau ăn?”
Từ Nam Diệp mỉm cười: “Không được, đây đều là em chọn, anh làm sao ăn được.”
Nhìn một bàn đầy đồ ăn sáng tinh xảo, Chử Dạng quyết định giảm cân từ ngày mai.
Ăn trước nói sau, ăn không hết thì bỏ túi đem về.
Cô ăn cái nãy một chút, cái kia một chút, ăn hết một vòng dạ dày cũng có chút không chịu nổi.
Cô không muốn lãng phĩ thức ăn, vì vậy ăn hết một vòng nữa.
Lần này thật sự no rồi, Chử Dạng ôm bụng than thở.
Có thể vì ăn quá nhiều, đột nhiên có một loại sức mạnh vô hình xuất hiện thúc giục cô đi đến nhà vệ sinh.
Thật ra vì ăn quá no nên cô muốn ợ một cái nhưng Từ Nam Diệp ngồi bên cạnh cô làm như vậy khó tránh có chút không thục nữ.
Từ trước đến giờ Chử Dạng chưa từng nghĩ đến việc sẽ giữ gìn hình tượng thục nữ trước mặt Từ Nam Diệp, nhưng bây giờ là người cô thích nên cũng bắt đầu làm ra vẻ thục nữ.
Cô vịn bàn đứng dậy.
Từ Nam Diệp dở khóc dở cười, đứng dậy đỡ một bên cánh tay cô: “Đi đâu? Anh đỡ em đi.”
Chử Dạng cảm thấy mình giống như một người tàn tật.
“Đi vệ sinh.”
Từ Nam Diệp mím môi, ở khóe mắt còn đọng lại ý cười: “Anh đỡ em đi.”
Hai người vừa mới đi ra khỏi phòng liền đụng phải ba người bạn cùng phòng.
Hôm nay Chử Dạng mặc váy dài, vóc người cô rất đẹp,
Hôm nay cái bụng nhỏ lại nhô ra một ít.
Ba người bạn cùng phòng nhìn cô ôm bụng, bước chân không vững, sắc mặt đỏ hồng nhưng vẻ mặt lại có chút đau khổ, nhìn miệng cô phồng lên giống như muốn nôn.
Lại nhìn đàn anh Từ phong thái ưu nhã, dịu dàng quan tâm đỡ cô, còn khoác tay lên lưng cô giống như đang giúp cô thuận khí.
Nhất thời mấy cô ấy cũng không để ý đến bát cơm chó này, mà ngược lại hít một hơi sâu.
Thư Mạt khiếp sợ, mẹ nó mới gặp ngày thứ bảy, chỉ hai ngày mà đã lớn như vậy.
Đàn anh Từ thật trâu bò.
Cô ấy vội vàng đi tới, lên tiếng chào đàn anh Từ, ánh mắt phức tạp quay sang nhìn Chử Dạng: “Tại sao cậu lại gạt tớ?”
Chử Dạng không hiểu chuyện gì: “Hả?”
Thư Mạt chỉ vào bụng của cô: “Nam hay nữ?”
Nhất thời Chử Dạng và Từ Nam Diệp đều ngơ ngác.
Chử Dạng sửng sốt mấy giây, sắc mặt lúng túng, thành thật trả lời: “Ăn nhiều.”