Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 74



Bữa cơm này còn chưa bắt đầu ăn, đã ăn không vô.

Động tác lùi về sau của Sùng Chính Nhã thoạt nhìn càng nghiệm túc, sắc mặt của Từ Nam Diệp cũng càng ngày càng đen lại.

Chử Dạng cảm thấy nếu mình không nhận lỗi thì bữa cơm này thật sự sẽ kết thúc.

Cô tiến lên một bước, chủ động nhận tội. 

Sắc mặt của Sùng Chính Nhã vặn vẹo mất mấy giây, sau đó nhìn chằm chằm Từ Nam Diệp, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng mình thật sự bị một người đàn ông nhớ thương..."

Gân xanh ở hai huyệt thái dương của Từ Nam Diệp giật giật, anh cười lạnh: "Tôi thấy đầu óc cậu thật sự không tỉnh táo lắm."

Dạy dỗ là tốt rồi, mắng như vậy là vẫn còn lịch sự. 

Sùng Chính Nhã biết Từ Nam Diẹp không thích người ba hoa nhưng hết lần này đến lần khác anh ta lại là vua ba hoa.

"Đừng nói như vậy, khi chúng ta còn học cấp ba, ngày nào anh cũng đi cùng tôi. Thư tình của các nữ sinh gửi tới anh còn chưa nhìn đã ném, được tặng sô cô la kèm  anh không thích cũng ném hết cho tôi giải quyết, cho nên nếu anh thật sự có suy nghĩ với tôi, thật ra cũng không phải quá kỳ quái.”

Từ Nam Diệp cũng lười nhìn anh ta, lập tức ngồi xuống.

Nhưng Chử Dạng lại thấy có chút hứng thú với mấy chuyện này, trước đây cô có nghe Từ Bắc Dã nói qua nhưng so với nhân chứng ở cạnh nhân vật chính kể thì không đặc sắc bằng.

Cô hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Khi đó, đăng bài viết rất được phổ biến vậy nên có rất nhiều cô gái đăng bài viết không ít phiên bản đồng nhân* giữa tôi và Từ Nam Diệp", Sùng Chính Nhã nhếch miệng cười, trông có chút đáng khinh: “Lúc ấy tôi đọc, văn phong lại còn không tệ.”

*Đồng nhân: một loại truyện lấy bối cảnh từ phim ảnh, truyện tranh, phim hoạt hình hay một câu chuyện đã có sẵn từ trước. nhân vật chính trong truyện có thể là một người đến từ thế giới thực hoặc được xây dựng hoàn toàn hư cấu. Đồng nhân là truyện ngôn tình mà tác giả đã mượn lại cốt truyện và thiết lập nhân vạt trong truyện có sẵn để phát triển truyện mới theo ý muốn của mình (Nguồn: https://vn24h.info/dong-nhan-la-gi/)

Chử Dạng gật đầu, hai người họ đứng cùng nhau quả thực rất đã mắt, lúc đó hai người là bạn thân nên có người có suy nghĩ khác cũng không quá kỳ lạ. 

Cô chọc vào cánh tay Từ Nam Diệp: "Anh có xem chưa?"

Sắc mặt Từ Nam Diệp không chút thay đổi "Không xem."

Chử Dạng cảm thấy khó tin: "Tại sao anh không xem, anh là nhân vật chính cơ mà."

“Bởi vì anh là nhân vật chính nên mới không xem.” Từ Nam Diệp uống một ngụm trà nhuận tràng, chầm chậm nói.

Giọng điệu của anh nghe có vẻ bình thường nhưng từ lời nói của anh ta, Chử Dạng có thể thấy anh đang phản kháng như thế nào.

Sùng Chính Nhã lại bổ sung thêm một câu: "Lúc đó tôi muốn cho cậu ta xem, nhưng cậu ta còn không thèm liếc mắt nhìn. Cậu ta còn nói nếu tôi còn cho cậu ta nhìn thấy nữa sẽ tuyệt giao."

Bùi Tư Vi cũng có chút hứng thú: "Em cũng muốn xem, bài viết đó còn không?"

"Đã nhiều năm như vậy, tôi nào biết ở đâu, nếu không bị chủ trang xóa đi thì vẫn còn ở đó" Sùng Chính Nhã lười biếng nhún vai: "Đừng hỏi nữa, không thấy sắc mặt của quan ngoại giao lớn đang ngày càng đen sao? "

Bùi Tư Vi dứt khoát im lặng, nhưng cô ấy cũng không chịu ngồi yên, im lặng một lúc lại bắt đầu tìm chủ đề nói. 

"Cô Từ mặc bộ này trông thật xinh đẹp", khi Chử Dạng vừa tiến vào cô ấy liền quan sát cô, bây giờ cuối cùng cũng tìm được lời nói: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy cô sẽ rất thích hợp với loại trang phục này."

Chử Dạng chớp chớp mắt, giọng điệu khiêm tốn: "Là do cô có mắt tinh tường. Tôi còn chưa cảm ơn món quà của cô."

“Chỉ là một chút tấm lòng thôi, chờ lần sau nhãn hiệu này ra kiểu mới, tôi sẽ giúp cô xem xem có kiểu nào phù hợp với cô”, Bùi Tư Vi không thèm để ý xua tay: “Ở trường không được ăn mặc như thế này nhưng dù sao cuối tùng cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp, có điều dáng người cô đẹp như vậy cho dù mặc cái gì cũng đều đẹp.”

Đến đây, chiêu thức tâng bốc nổi da gà, chiến thuật nịnh hót. 

Đương nhiên, Chử Dạng không thể tụt lại phía sau: "Nói gì vậy chứ, cô Sùng mới thật sự xinh đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, bạn học của tôi đều rất kinh ngạc."

Cơ sở để xây dừng một tình hữu nghị thành công giữa những người phụ nữ đó chính là tâng bốc.

Lời khen kiểu này hai người đàn ông đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, đôi khi trong những trường hợp đặc biệt bọn họ còn có thể nói khoa trương hơn thế này cho nên hai người đàn ông ngồi bên cạnh chỉ chuyên tâm vào thức ăn. 

Không có hàu nhưng hương vị của món sashimi cá ngừ không tồi.

Thấy Chử Dạng không lạnh nhạt với mình, Bùi Tư Vi cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính, áy náy cười với cô: "Ai, đều tại tôi ngu ngốc, sao có thể xem nhầm tiên sinh nhà cô thành... Còn suýt nữa nhận nhầm cô, cũng may ông xã tôi đến kịp nếu không tôi thực sự không biết làm thế nào để xin lỗi cô."

Cô ấy nói rất nhẹ nhàng, lời nói trôi chảy nhưng cô ấy nói xong mấy người vẫn chưa kịp phản ứng.

Chân tướng cứ như vậy bị bại lộ. 

Chử Dạng bất lực, nhìn Sùng Chính Nhã bằng ánh mắt "Muốn giúp mà không làm gì được".

Sùng Chính Nhã sắp bị người vợ này hố chết, anh ta còn cho rằng không nói với Bùi Tư Vi thì cô cũng nhận được lợi hại trong đó.

Cuối cùng, cô ngu ngốc đến mức thừa nhận với Từ Nam Diệp rằng cô đã nhần nhầm vợ Từ Nam Diệp thành tiểu tam.

Ba vợ anh vậy mà lại cưng chiều đứa con gái duy nhất của nhà họ Bùi thành một đứa thiểu năng. 

Bùi Tư Vi không hiểu sao bầu không khí trong bàn ăn đột nhiên im lặng, còn ngây thơ hỏi một câu: "Tại sao mọi người đều nhìn tôi mà không nói lời nào?"

Từ Nam Diệp mỉm cười: "Không sao, cô nói tiếp đi, tôi nghe."

Bùi Tư Vi cảm thấy mặc dù Từ Nam Diệp đang cười nhưng anh lại rất đáng sợ.

"Còn nói cái rắm, cô thông minh như vậy cũng không đoán được sao? Nếu không tại sao vợ anh lại muốn mời chúng ăn cơm", Sùng Chính Nhã phá vỡ bầu không khí, ôm đầu vầy tay: "Được rồi, bữa cơm này không cần anh mời tôi đã trả tiền, coi như chúng tôi bồi tội với vợ anh."

Dưới bàn, Bùi Tư Vi vươn tay ra kéo áo sơ mi anh ta một cái.

Sùng Chính Nhã liếc xéo cô còn dùng miệng làm khẩu hình "ngu ngốc".

Mặt cô tối sầm lại, sau đó lại nhìn thấy dáng vẻ sống không còn luyến tiếc của anh ta, đột nhiên như nhận ra điều gì đó.

Cô Từ không tức giận không có nghĩa là anh Từ sẽ không tức giận.

Có người đàn ông nào chịu được chuyện vợ mình bị nhận nhầm thành tình nhân của người khác?

Chứ đừng nói là Từ Nam Diệp, người có gia thế tốt hơn nhà bọn họ.

Trán Bùi Tư Vi bắt đầu đổ mồ hôi, lúc này cô ấy chỉ có thể cố hết sức để cứu vãn: "Anh Từ, tuy chúng ta có rất nhiều hiểu lầm nhưng anh và Sùng Chính Nhã là bạn của nhau nhiều năm như vậy, tôi nghĩ anh sẽ tha thứ cho chúng tôi đúng không?"

Sùng Chính Nhã sắp chết đến nơi cũng không quên kiêu ngạo nói:

"Ai là bạn của anh ta, tôi đã tuyệt giao với anh ta từ tám trăm năm trước rồi!” 

Bùi Tư Vi lẩm bẩm nói: "Tuyệt giao tám trăm năm tan vỡ sao?"

"Từ khi ra nước ngoài tôi liền tuyệt giao, cũng đã trôi qua bao nhiêu năm, cô vẫn mong anh ta sẽ nghĩ đến tình bạn kia?"

Sùng Chính Nhã nói xong câu này thì liếc mắt nhìn Từ Nam Diệp sau đó hừ lạnh một cái.

Có chết cũng phải chết giống như một người đàn ông.

Bùi Tư Vi nghiêng đầu, lại cảm thấy không đúng: "Không phải, mấy năm trước anh còn cố ý đến Gambia một chuyến sao? Em nghe bố nói anh cố ý đến gặp anh Từ."

Bàn tay đang cầm đũa của Từ Nam Diệp đột nhiên dừng lại giữa không trung, giọng điều thản nhiên lười biếng: "Ồ? Thật sao?"

Sắc mặt Sùng Chính Nhã đột nhiên đỏ trắng xen kẽ, anh ta đột ngột quay đầu ghé vào tai tai Bùi Tư Vi, hàm răng run lẩy bẩy hỏi cô: "Làm sao mà em biết được?"

"Là ba anh đã nói với em", Bùi Tư Vi thành thật thừa nhận: "Ông ấy còn nói lúc đi anh vô cùng vội vàng. Rõ ràng, Bộ ngoại giao đã đưa ra thông báo đề nghị khách du lịch không nên đến Gambia nhưng anh vẫn đi. "

Sùng Chính Nhã đau đớn nhắm mắt lại: "Làm sao ba tôi biết được?"

"Lúc đó anh đã mua vé máy bay."

Sùng Chính Nhã sụp đổ.

Lúc đó anhta đang du học ở Úc, thẻ ngân hàng anh ta dùng là của ba mẹ cho, chỉ cần anh ta quẹt thẻ, ba anh nhất định sẽ nhận được tin tức.

Không thể tin được, anh ta còn nghĩ rằng không ai biết chuyện mình đến Gambia!

Quá sơ suất.

Chẳng trách khi Từ Nam Diệp trở về Trung Quốc, ba anh ta còn thúc giục anh ta liên lạc với Từ Nam Diệp.

Anh ta đã nói cả trăm lần rằng họ đã tuyệt giao từ rất lâu rồi nhưng ba anh ta vẫn không tin.

Ông già này thật là, vợ không phải do anh ta chọn, bây giờ ngay cả việc kết bạn cũng bị ông ấy sắp xếp.

Bên kia, Sùng Chính Nhã và vợ đang kề tai nói nhỏ với nhau, Chử dạng ngơ ngác không biết họ đang nói gì.

Cô quay đầu nhìn Từ Nam Diệp, thấy anh có vẻ không quan tâm, vẫn ưu nhã ăn đồ ăn.

Bên kia, Sùng Chính Nhã mất mặt nên ăn cái gì cũng không ngon.

Anh ta đã tuyệt giao nhưng khi người ta xảy ra chuyện ở nước ngoài anh ta còn chạy tới xem người ta, đúng là đáng khinh.

Sùng Chính Nhã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Từ Nam Diệp, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ Nam Diệp, anh cười đến chết trong lòng đi."

“Ừm?” Từ Nam Diệp ngẩng đầu cười nhẹ: “Sao cậu biết?”

Sùng Chính Nhã vỗ ngực, tức gần chết.

Bây giờ anh ta cần thuốc chữa đau tim.

Mất thể diện tới cực điểm, không còn mặt mũi nữa. 

"Cho tới bây giờ anh chưa từng coi tôi là bạn. Ngay cả khi còn học cấp 3, anh cho rằng tôi khác với những đứa con ngoan chỉ biết đọc sách kia nên mới di cùng lão tử. Con mẹ nó tôi đã nhìn lầm anh!” 

Từ Nam Diệp hơi nhíu mày, vừa định mở miệng, Chử Dạng đột nhiên mở miệng thay anh giải thích. 

"Anh Sùng, lời này của anh tôi không đồng ý", Chử dạng ngốc nghếch, nghiêm túc nói: “Lúc trước, khi anh ta nước ngoài học, đàn anh còn ngồi ở nhà anh cả ngày để xác định anh đã đi thật chưa hay vì giận anh ấy nên anh mới trốn tránh, làm sao anh ấy có thể không coi anh là bạn bè!” 

Sùng Chính Nhã thực sự không biết chuyện này, còn có chút không tin được, lời nói cũng có chút lắp bắp: “Phải, phải vậy không?"

Chử Dạng mạnh mẽ gật đầu: "Đúng vậy!"

"..."

Từ Nam Diệp mím môi thở dài.

Sùng Chính Nhã bối rối nhìn Từ Nam Diệp, giống như muốn người trong cuộc chính miệng thừa nhận: "Lúc ấy anh thật sự tới nhà tìm tôi?"

Từ Nam Diệp cụp mắt xuống, ánh mắt kia không biết đang nhìn về đâu.

Một lúc lâu sau, anh gật đầu, giọng nói rất nhẹ: “Lúc đó, tôi muốn nói xin lỗi anh nhưng chưa kịp."

Sùng Chính Nhã bĩu môi: “Lúc đó, ba mẹ cậu yêu cầu cậu tuyệt giao với tôi, cậu không đồng ý sao?”

"Tôi chưa bao giờ đồng ý."

"... Vậy thì những gì ba mẹ anh nói với tôi đều là giả?"

"Họ đã nói gì với cậu?"

Sùng Chính Nhã hơi ngừng lại, rồi lắc đầu: "Cũng lâu như vậy tôi cũng không còn nhớ."

Chử dạng không biết tại sao bầu không khí đột nhiên trầm xuống, Bùi Tư Vi ở  đối diện cũng thấy bối rối.

Các cô cũng không biết năm đó giữa họ đã xảy ra chuyện gì. 

"Tôi muốn ra ngoài hút một điếu thuốc", Sùng Chính Nhã lấy ra một bao thuốc từ trong túi quần, hất cằm với Từ Nam Diệp một cái: "Cùng hút không?"

Từ Nam Diệp nhếch miệng: "Được."

Hai người lần lượt bước ra ngoài.

Bùi Tư Vi có chút kỳ quái: "Anh Từ cũng hút thuốc sao?"

Chử Dạng lắc đầu: "Anh ấy không hút thuốc."

Nhưng có lẽ hôm nay đã học được.

Chử dạng mỉm cười, đột nhiên cảm thấy mình đã làm một chuyện vô cùng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.