Cho dù mất mặt cô vẫn phải giữ lại tôn nghiêm còn sót lại nên lúc này Chử Dạng phải giả bộ nghiêm túc.
Cô cố nén tâm trạng xấu hổ, cố gắng không cười: “Có thể sạc điện đúng là quá tốt rồi.”
Từ Nam Diệp vốn chưa bàn xong chuyện công việc nên nhanh chóng muốn khởi động lại máy để tiếp túc, bởi vậy không để ý đến hành động mê hoặc của Chử Dạng. Lúc này điện thoại đã sạc điện, muốn máy khởi động lại phải mất một lúc nữa, anh nhướng mày xem xét hành động của Chử Dạng, cũng nhanh chóng hiểu ý cô.
"Sạc dự phòng nhỏ của anh" Từ Nam Diệp khẽ nhếch khóe miệng: "Sao mặt em lại đỏ như vậy?"
Chử Dạng che mặt, cố gắng che hai gò má đang nóng lên.
Từ Nam Diệp đưa mắt nhìn về vành tai đỏ bừng của cô, mỉm cười: "Tai cũng đánh phấn?"
Chử Dạng lại nhanh chóng che tai, cuối cùng phát hiện mình chỉ có một đôi tay, che được chỗ này nhưng không che được chỗ khác, bất đắc dĩ cô đành phải từ bỏ.
Ý cười trên khóe miệng của người đàn ông càng lúc càng lộ rõ, Chử Dạng biết anh nhất định đã đoán được cô vừa mới nghĩ gì.
Tay chân Chử Dạng luống cuống, cô cảm thấy xấu hổ nhưng lại không có cách nào để quay ngược thời gian cô đành phải thương lượng với anh thương lượng "Anh không thể cho rằng không có chuyện gì xảy ra sao?"
Từ Nam Diệp suy nghĩ một lúc sau đó lắc đầu: "Không thể."
Người đàn ông này thật đáng ghét.
Chử Dạng một khi tức giận rất khó tiêu xuống, cô tức giận cởi dây an toàn ra, nhìn bên ngoài kính chiếu hậu phát hiện gần đó không có xe, liền mở cửa xe nói: "Xuống xe đi bộ.”
Ở ngoại ô này muốn tìm thấy một bóng người cũng khó mà Chử Dạng cũng không muốn rời đi thật.
Hơn nữa, cô còn đang mặc một bộ lễ phục đắt tiền, cô không nỡ để loại vải quý giá này phải quệt trên đường nhựa nên chỉ có thể xách hai bên váy lên, hai cánh tay dài nhỏ cỏng lên, trông có chút buồn cười.
Cô chậm rãi bước dọc theo quốc lộ, trong lòng thầm đếm một, hai, ba.
Một ——
Anh có xuống xe đuổi theo không?
Hai ——
Tại sao không có bất kỳ động tĩnh nào?
Ba ——
Mau gọi em lại!
Cuối cùng tiếng thở dài của người đàn ông cũng truyền đến: "Dạng Dạng."
Chử Dạng quay đầu, cô kiêu ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn không có biểu cảm gì: “Làm gì?"
"Trở về."
"Anh kêu em trở về, em phải trở về? Vậy chẳng phải em sẽ rất mất mặt sao?"
Từ Nam Diệp dựa vào xe, thản nhiên nói: "Em có thể lựa chọn tự mình đi bộ về hoặc để anh ôm em về."
Chử Dạng cảnh giác lùi lại mấy bước: "Giữa ban ngày ban mặt, bắt cóc người là vi phạm pháp luật."
Từ Nam Diệp không quan tâm: "Em có thể gọi cảnh sát."
Mẹ kiếp, mươn cô gọi cảnh sát, chỉ sợ cảnh sát không coi cô là kẻ thần kinh mới lạ.
Chử Dạng nhìn thấy người đàn ông từng bước tới gần, cuối cùng vẫn giữ một khoảng cách với cô, sau đó lại hỏi: "Trở về không?"
Cô vẫn cứng miệng "Em không."
Người đàn ông nhướng mày, cúi người duỗi tay, thật sự bế cô lên.
"A!"
Chử Dạng bất ngờ không kịp đề hai chân cách xa đất, sợ anh buông ra, cô chỉ có thể ôm chặt cổ anh phòng không bị ngã xuống.
Cô sững sờ nhìn người đàn ông, tim đập liên hồi.
Từ Nam Diệp mỉm cười với cô rồi ôm cô trở về.
Chử Dạng bị anh ôm trở lại ghế phụ, cô còn chưa kịp hoàn hồn lại sau cái ôm công chúa thì đã chìm trong hơi thở ấm áp của người đàn ông.
Khuôn mặt anh đột nhiên xít lại gần, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại lên gấp mấy lần, che toàn bộ tầm nhìn của cô.
Chử Dạng căng thẳng nhắm mắt lại.
"Lạch cạch ——"
Âm thanh kim loại vang lên.
Người đàn ông trêu chọc hỏi: "Nhắm mắt lại là đang mong cái gì?"
Chử Dạng đột ngột mở mắt ra, dây an toàn trước ngực cô đã được cài lại.
Cô phát hiện trong đầu mình chỉ có mấy chuyện ngôn tình và mấy cảnh yêu đương trong phim thần tượng, mỗi ngày chỉ mang mộng công chúa như những cô gái mười mấy tuổi.
Chử Dạng đỏ mặt, rầu rĩ nói: "Em chính là một kẻ ngốc."
Người đàn ông xoa đầu cô: "Em không phải."
Chử Dạng biết anh lại đang an ủi chính mình, thấp giọng nói: "Anh không cần an ủi em nữa, em hiểu mình rất rõ."
"Sao em biết được", Từ Nam Diệp mỉm cười, dịu dàng nói: “Em thật sự rất thông minh."
Chử Dạng nhìn anh: "Ví dụ?"
Từ Nam Diệp chậm rãi nói: "Ví dụ như em đã đoán được anh muốn làm gì, vậy nên đã chuẩn bị trước."
Chử Dạng chớp mắt: "Hả?"
Lúc cô còn đang ngây người tròn mắt nhìn anh, người đàn ông mỉm cười sau đó hôn cô.
Chử Dạng thậm chí quên nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy lông mi của Từ Nam Diệp vừa dài vừa mảnh như lông vũ khẽ rung động, mỗi lần hàng mi khẽ rung lên giống như một vết cào vào lòng cô vừa ngứa lại tê dại.
Vẫn đang trên đường xe chạy, Từ Nam Diệp không hôn quá lâu liền buông cô ra.
"Đây mới gọi là sạc điện" đôi mắt nông cạn nước, giọng nói cực kỳ mềm mại: "Em biết không?"
Giống như một người thầy tốt dạy cô thế nào gọi là "Sạc điện".
Chử Dạng ngây ngốc gật đầu.
Từ Nam Diệp đóng cửa xe chỗ cô lại, vòng qua đầu xe trở về vị trí chủ lại, tiếp tục lái xe.
Điện thoại của anh đã mở lại, Từ Nam Diệp lại đeo tai nghe bluetooth vào, lại gọi cho thư ký.
"Vừa rồi điện thoại hết pin", người đàn ông nghiêm giọng nói: "Anh nói tiếp đi."
Giống như chưa có gì xảy ra.
Nhưng trong lòng Chử Dạng như nổi trống, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cô quả thật rất thích người đàn ông trước mặt này.
Cho nên biến thành trò cười trong miệng người khác.
Chử Dạng vốn định về nhà nghỉ nên vừa về đến nhà cô lập tức thay đồ ngủ sau đó leo lên phòng ngủ, bắt đầu hưởng thụ buổi chiều nhàn rỗi này.
Từ Nam Diệp còn chưa làm xong việc, vừa vào cửa còn chưa kịp thay quần áo đã đi thẳng vào phòng làm việc.
Chử Dạng nằm trên giường lớn, nhìn chằm chằm những hoa văn theo phòng cách châu Âu được chạm khắc xung quanh trần nhà, đột nhiên cảm thấy buồn chán.
Cô ngồi dậy, nhìn vào vách tường.
Sau vách tường này là phòng làm việc, Từ Nam Diệp đang ở đó.
Khó khăn lắm bọn họ mới đều ở nhà, một buổi chiều quý giá như vậy, cô lại làm cá muối trong phòng, còn anh thì làm việc, thật không ăn ý.
Chử Dạng muốn tìm anh ta, ở cùng một phòng cùng anh.
Cô không sợ phải làm việc, chỉ cần cô có thể nhìn thấy anh ấy bất cứ lúc nào cũng được.
Một khi trong lòng đã có suy nghĩ này, nó sẽ giống như một sợi chỉ rối, làm thế nào cũng không gỡ được.
Chử Dạng tự tát mình một cái.
"Rụt rè chút đi."
Cô cầm điện thoại lên lướt weibo, gần đây không có tin gì hot, phần lớn là mấy ngôi sao lớn mua hotsearch. Chử Dạng lướt một vòng cũng không còn cảm thấy hứng thú. Chỉ có một tin duy nhất liên quan đến Từ Nam Diệp đang ở hotsearch đó là buổi họp báo tuần tới của Bộ Ngoại giao.
Từ Nam Diệp thuộc Sở Quốc tế, họp báo là chuyện của Sở Thông tin nên cũng không quan trọng lắm, Chử Dạng cũng không nhấn vào.
Weibo không có gì chơi, Chử Dạng lại bấm vào wechat.
Hiếm khi thấy nhóm 01 lại náo nhiệt như vậy, lúc này có hơn 99 tin nhắn chưa đọc.
Trong nhóm chỉ có bốn người, cô, hai đàn em, một người nữa là Cố Thanh Thức.
Ban đầu Dư lão sư cũng ở nhóm họ nhưng lúc làm bảng cb lần nữa, vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của thầy cho nên lại lập một nhóm mới.
Vì Cố Thanh Thức được Dư lão sư đặc biệt nhờ giúp nên Chử Dạng cũng cho anh ta vào nhóm.
Ngoại trừ Tuệ Hạnh, Trần Ti Lam và Cố Thanh Thức đều lặn, rất ít khi nổi lên, càng không cần phải trao đổi trực tuyến vì vậy nhóm vẫn luôn vắng ngắt, tin nhắn mỗi ngày trong nhóm chỉ giới hạn ở tin nhắn "Chào buổi sáng" và "Chúc ngủ ngon" của Tuệ Hạnh, còn có một nhãn dán con thỏ hoạt hình, vô cùng đáng yêu.
Chử Dạng tò mò chuyện bọn họ đang nói nên quả quyết lướt lên trên.
Đề tài này vậy mà lại do Trầm Ti Lam khơi mào lên.
Cậu ấy gửi liên kết đến một bài báo vào wechat, tiêu đề vô cùng hấp dẫn.
[Đến rồi, đến rồi! Lại mang đến hàng tấn cơm chó cho các sinh viên Đại học Thanh!]
Mỗi trường đại học đều có những hoạt động giải trí riêng, đại học Thanh Hoa có lịch sử lâu đời nên những hoạt động như vậy nhiều không đếm xuể.
Ngoài các hoạt động chào mừng sinh viên mới được tổ chức hàng năm, còn có các hoạt động câu lạc bộ, mỗi một ngày lễ của phương Tây hay phương Đông dĩ nhiên đều được tổ chức.
Halloween sắp đến.
Sự kiện halloween một năm một lần cũng tới.
Cách đây không lâu, lễ hội trung thu do câu lạc bộ Hán phục của trường tổ chức. Vào ngày diễn ra lễ hội, có rất nhiều chị gái mặc Hán phục cầm đèn lồng cầu nguyện bên hồ, Chử dạng về nhà dự lễ nên không tham dự được. Tống Lâm Ấu và Thư Mạt đã chụp rất nhiều ảnh đẹp, còn khoe với cô rất lâu.
Lễ hội Halloween của phương Tây lần này được tổ chức bởi câu lạc bộ văn học.
Chủ đề sự kiện là hóa trang kẹo, tổ chức tại quảng trường lớn của trường.
Tại sao lại nói có hàng tấn cơm chó?
Bởi vì tất cả những ngày lễ đối với sinh viên độc thân đều là lễ tình nhân, bao gồm cả Halloween, một lễ hôik đặc trưng của phương Tây.
Trần Ti Lam gửi liên kết này lên nhóm, phản ứng của Chử Dạng cũng giống như của Tuệ Hạnh.
[?]
[Trông cũng không tệ lắm.]
Lời ngầm chính là "Tôi muốn đi", chỉ trong giây lát Chử Dạng liền hiểu ra.
Tuệ Hạnh đáp lại.
[Có vui không ovo]
Đúng rồi, Tuệ Hạnh là sinh viên năm nhất, cô ấy chưa từng tham gia hoạt động Halloween.
Trần Ti Lam chỉ trả lời: "Ừ."
[Hi hi cảm ơn học trường đã đề cử, em sẽ gọi điện cho bạn cùng phòng chờ đến ngày Halloween sẽ đến tham gia góp vui ~]
Sau đó, Trần Ti Lam không còn tin tức gì nữa.
Lại qua mười mấy phút, Cố Thanh Thức lên sân khấu.
[Có thể đi xem trước, nghe nói quảng trường đã được bố trí rất đẹp.]
[Nhưng em vừa nói với bạn cùng phòng của, chúng em nghĩ đến đúng ngày sẽ có không khí hơn QAQ.]
[Em có thể tự đi xem trước.]
[Em không muốn đi một mình.]
[Trần Ti Lam rảnh đó.]
Tin nhắn ngắn ngủi này thực sự là bước ngoặt cho cuộc trò chuyện cứng nhắc này, Chử Dạng hoài nghi Trầm Ti Lam đã đút lót cho Cố Thanh Thức.
Tuệ Hạnh có chút không tự tin.
[... Có lẽ học trường không muốn đi xem cùng em đâu.]
Trần Ti Lam gửi một đoạn chat ngắn..
[Tôi rảnh.]
[Học trưởng, anh cũng muốn xem sao?]
[Hôm nay không có việc.]
[Học trưởng, có muốn đi quảng trường trước cùng em không?]
[Được.]
Sau đó, Tuệ Hạnh vô cùng hào hứng, cô ấy bắt đầu mong đợi đến tối nay.
Cố Thanh Thức không đến, Trầm Ti Lam rảnh rỗi quay lại nhắc nhở cô ấy mình còn sống.
Chử Dạng nhếch mép, buông điện thoại ra, đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng.
Khẳng định vào ngày halloween những cặp tình nhân sẽ đi cùng nhau. Cô cũng muốn vậy, quan trọng là vỏ bọc thần tượng của Từ Nam Diệp quá nặng so với cô. Coi như anh có sẵn sàng buông bỏ vỏ bọc hình tượng của mình, cô cũng không thể đưa anh đến trường.
Nếu bị ai đó nhận ra thì phải làm sao?
Chử Dạng bắt đầu cảm thấy Từ Nam Diệp thật sự có chút phiền phức.
Đến một cuộc hẹn cũng phải lo lắng xem anh có bị người khác nhận ra hay không.
Cô sững người một lúc rồi lại ngồi dậy.
"Vậy thì hôm nay đi."
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô liền bật dậy khỏi giường, hưng phấn chạy tới cửa phòng làm việc, gõ cửa.
"Cửa không khóa."
Chử Dạng mở cửa, đi thẳng vào chủ đề: "Đàn anh, hẹn hò không?"
Từ Nam Diệp dời ánh mắt từ tài liệu lên người cô cô, khẽ cười hỏi cô: "Đi đâu?"
"Đến trường học, nghe nói quảng trường được trang trí rất đẹp vì sự kiện Halloween", Chử Dạng đi tới trước bàn, giọng điệu hưng phấn: "Muốn đi xem không?"
Từ Nam Diệp nhướng mày: "Em không sợ anh bị người ta nhìn thấy sao?"
Chử Dạng sớm đã có cách: "Không sao, chúng ta đi buổi tố, người khác không nhìn rõ anh."
Từ Nam Diệp không biết là nên buồn hay vui mừng, mím môi, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đi thôi."
Một khi đã quyết định lộ trình, thời gian chờ đợi trở nên dài đằng đẵng.
Rốt cuộc cũng qua sáu giờ, sắc trời cũng gần tối, Chử Dạng đã thay xong quần áo, lại đi gọi anh.
Từ Nam Diệp mặc rất đơn giản, một chiếc áo khoác màu be kết một chiếc áo len lông cừu sáng màu bên trong, trông không long trọng như bộ hôm nay anh mặc khi đi ăn cơm nhưng cũng rất đẹp trai.
Dù sao móc treo quần áo mặc gì cũng đẹp.
Chử Dạng vui vẻ lên xe, xuất phát đến trường học.
Khi xe đến trường, trời đã hoàn toàn tối, đèn neon trước cổng trường đều được tháp sáng, soi rõ bảng hiệu lớn.
Chử Dạng vừa xuống xe đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Ban ngày cô không đi qua quảng trường, không nghĩ tới những cột đèn sau khi được thắp sáng lại như vậy.
Xung quanh còn được cuốn những dây sáng nhỏ, nhìn thì bình thường nhưng đủ loại đèn tập hợp với nhau lại tạo thành đủ kiểu ma quái, có hình bí ngô, cũng có hình phù thủy, còn có hình đầu lâu, đủ loại hình khác nhau, không ngừng thay phiên nhau sáng lên.
Chiếu sáng cả một quảng trường,
Nhiều người đi bộ ở đây, chủ yếu là những cặp tình nhân trẻ.
Cảnh tượng này thật sự rất lãng mạn, Chử Dạng nhớ tới những bộ phim truyền hình Hàn Quốc cô từng xem
Cô ấy giật nhẹ áo của Từ Nam Diệp: "Đàn anh."
Từ Nam Diệp nghiêng đầu nhìn cô, từ thấu kính chiếu ra đủ loại ánh sáng, Chử Dạng không thể thấy rõ mắt anh.
"Anh nghe qua một cái thí nghiệm chưa?”
Từ Nam Diệp nghĩ cô sẽ nói về thí nghiệm chuyên nghiệp ở trường của nhưng một giây sao lời cô nói hoàn toàn không liên quan chút nào.
"Nhắm mắt lại, đếm ngược năm giây, sau đó mở mắt ra, người anh thấy đầu tiên chính là người anh thích.”
Từ Nam Diệp lắc đầu: "Anh chưa từng nghe qua."
“Muốn thử không?” cô tinh nghịch hỏi: “Anh nhắm mắt lại, em đi trốn, xem anh có thể thấy em đầu tiên không?”
Từ Nam Diệp cảm thấy thí nghiệm này không khả thi: "Vậy nếu em không phải là người đầu tiên anh thấy thì sao?"
Chử Dạng hừ một tiếng: "Vậy có nghĩa chân ái của anh là người khác."
Từ Nam Diệp mỉm cười nhưng không thực sự muốn hợp tác.
Nhưng cô lại vô cùng hào hứng, đưa tay che kính của anh lại: "Nhắm mắt lại, đồng thời đếm ngược năm giây."
Trước mắt Từ Nam Diệp là một mảng tối đen, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng lọt qua kẽ tay cô.
"Được rồi."
Anh nhắm mắt lại.
Từ Nam Diệp cảm thấy mình có thể đã bị ảnh hưởng bởi cô nên thực sự nhắm mắt rồi đếm ngược năm giây.
Năm - Bốn - Ba - Hai - Một.
Anh mở mắt ra, hai mắt mờ mịt, mắt anh còn chưa kịp thích nghi với anh sáng.
"Oa!"
"Wow!"
Đột nhiên một trân kinh hô vang lên.
Một tia sáng trắng xuất hiện.
Hơn một chục quả pháo hoa nổ tung, trên không trung nhanh chóng xuất hiện một dải ngân hàm tỏa ra ánh sáng lung linh, chói mắt.
Pháo hoa rơi xuống vô số tia bạc, giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, chói mắt đến mức làm người ta không thể mở mắt.
Họ muốn kiểm tra pháo hoa chuẩn bị cho Halloween trước. Toàn bộ quảng trường ngay lập tức được chiếu sáng, bầu trời đêm cũng giống như ban ngày, phản chiếu trong mắt của tất cả mọi người trên quảng trường.
Từ Nam Diệp hơi ngạc nhiên.
Chờ anh dời mắt từ pháo hoa đi liền nhìn thấy Chử Dạng cũng đang kinh ngạc nhìn pháo hoa trên quảng trường rộng hàng nghìn mét vuông.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy xinh đẹp được pháo hoa thắp sáng, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch, cùng người khác kêu lên.
Từ Nam Diệp có chút sững sờ.
Anh đi một vòng quanh quảng trường, dù anh đi như thế nào thì trong mắt anh đều là cô.
Mọi ánh nhìn đều là cô.
Chỉ có cô bị pháo hoa chiếu sáng, sáng lấp lánh như những vì sao, còn mọi người xung quanh cô đều phảng phất ảm đạm như màu xám.
Thí nghiệm quá kì diệu.
Hai người cách xa nhau, Chử Dạng không biết phải làm sao, ở xa xa đột nhiên phát hiện anh.
Cô ra sức vẫy tay với anh, sau đó chỉ tay vào pháo hoa trên bầu trời, ra hiệu cho anh mau nhìn.
Nhưng pháo hoa dường như mất màu ngay lập tức.
Trong thế giới của anh, chỉ có cô là có màu sắc.
Trái tim của Từ Nam Diệp lập tức co rút lại, anh nhắm mắt lại, chờ trận co rút này qua đi, anh mới từ từ mở mắt lần nữa.
Pháo hoa ngắn ngủi đã sớm biến mất, quảng trường khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Tại sao cách xa như vậy nhưng vẫn có thể thấy cô?
Thí nghiệm này vốn đã đảo ngược vị trí của nguyên nhân và kết quả.
Không phải vì thấy cô đầu tiên nên anh thích cô, mà vì anh thích cô nên mới thấy cô đầu tiên.
Cho dù có bao nhiêu người, cô cũng vẫn là ánh sáng duy nhất.
Khi anh nhắm mắt lại, hình bóng người đó hiện lên trong tâm trí anh.
Khi mở mắt ra, trong vô thức anh liền tìm kiếm cô.
Từ Nam Diệp mỉm cười.
Đúng là một thí nghiệm trẻ con, ngay cả phương pháp thí nghiệm cũng không được tính toán.
Nhưng anh lại trúng chiêu.
Qủa nhiên, tình cảm khiến con người ta trở nên mù lòa, ngu ngốc và chỉ nghĩ đến yêu.
Nó khiến người ta phát điên nhưng lại không thể dừng lại.