Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 8



Ngoại hình của Chử rất tốt, ngũ quan sáng sủa, khuôn mặt đầy đặn, làn da trắng nõn như phấn, đường viền mắt dài, một nét cười, một cái nhíu mày, mừng giận buồn vui đều toát ra sự xinh đẹp và tinh xảo.
Đây chính là người kiều quý* không biết đến ưu phiền của cuộc sống, cũng là người ngày ngày được che chở sống trong sự giàu có.
Cô luôn than phiền bản thân khi còn nhỏ bị cha mẹ quản lý giáo dục nghiêm khắc. Nhưng người ngoài vừa nhìn liền biết, cô gái này là con nhà quý phái, chưa bao giờ phải chịu đựng hay trải qua những khó khăn trong cuộc sống, được cha mẹ yêu thương, bạn bè chiều chuộng, sống giàu có, cuộc sống con người thông thuận.
Hiện tại, người yêu thương cô theo lý thường phải thành Từ Nam Diệp.
Sau khi kết hôn, tính cách quý phái của cô một chút cũng không mất.
Đương nhiên là bản thân cô không nhận thức được tất cả những điều này.
Sau khi cầm được thẻ tiền lương của Từ Nam Diệp, Chử Dạng cũng không rõ vì điều gì mình lại cảm thấy cao hứng.
“Cuối tuần tôi có hẹn cùng bạn cùng phòng đi dạo phố,” Chử Dạng bẻ ngón tay, bắt đầu đếm, “mua quần áo, còn có mua túi xách mới, đồ trang điểm.”
Từ Nam Diệp cũng không có tỏ ra anh có cái gì bất mãn.
Sau khi thảo luận tốt về sinh hoạt phí, hai vợ chồng cùng nằm xuống.
Chử Dạng tâm tình tốt nên nói ríu rít không ngừng. Từ Nam Diệp nhắm mắt, ở mỗi lúc cô dừng lại anh nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
Cô thử thăm dò điểm mấu chốt của Từ Nam Diệp, nhưng dù có như thế nào thì cũng không chạm đến được.
“Anh không cảm thấy phiền sao?”
“Không cảm thấy,” Từ Nam Diệp mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô “Em không ngủ được à?”
“Ừ.”
“Như vậy…..” giọng nói Từ Nam Diệp bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt trở nên tối đi “Để anh tìm cho em việc để làm.”
Thật vất vả để nhịp tim đập của Chử Dạng bình ổn lại, nhưng lại bởi vì những lời này của anh, nhanh chóng bắt đầu làm việc chăm chỉ lại.
Hơi thở của anh dần dần bao lấy cô, Từ Nam Diệp đem cô dựa vào lồng ngực mình, hô hấp của anh từ từ tăng lên: “Thả lỏng.”
Chử Dạng cũng không biết nên thả lỏng chỗ nào. Dù sao cô cảm thấy xương cốt cả người đều sắp mềm nhũn và sẽ biến thành nước nếu cô thả lòng.
Môi Từ Nam Diệp mát lạnh, có mùi hương của chanh, là hương vị kem đánh răng.
Anh luôn là như vậy, khi dùng bất cứ cái gì đều có thể làm cho hương vị hòa quyện cùng thân thể chính mình, mát lạnh ưu nhã, muốn dừng cũng không được.
Giữa môi bỗng có xúc cảm mềm mại, Chử Dạng kêu lên một tiếng, toàn bộ xoang mũi đều tràn ngập hương vị của anh.
Người đàn ông dùng thêm chút lực hôn cô, toàn bộ đầu Chử Dạng như chìm vào trong một chiếc gối lông ngỗng mềm mại, mười ngón tay trong chăn đan vào nhau, cảm giác thoải mái tê tê dại dại từ cơ thể tràn vào trong đầu.
Lúc nào anh cũng ôn nhu, cho dù người đã có một lớp mồ hôi mỏng, cũng không quên dừng lại hỏi cô có thể tiếp tục được nữa hay không.
Chử Dạng đỏ mặt, cắn môi không nói lời nào.
Từ Nam Diệp cười khàn, ngầm chấp nhận cô có thể tiếp tục.
Hai người họ trước giờ chưa bao giờ bàn bạc về sinh hoạt vợ chồng sau khi kết hôn sẽ an bài như thế nào.
Chử Dạng không phải là người dè dặt hay bảo thủ. Nếu đã kết hôn thì còn cần gì ngượng ngùng xoắn xít vấn đề thủ thân như ngọc, không thích hợp, hơn nữa cô có thể giả bộ.
Dù sao thì giữa hai người họ không có tình yêu, và họ cũng thật hưởng thụ.
Kết hôn, thoát khỏi sự quản thúc của ba mẹ, lại không cần lo lắng tiền sinh hoạt, chồng đối đãi với cô cũng rất tốt.
Tình yêu này, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Từ Nam Diệp yêu hay không yêu cô, cô đều cảm thấy rất hạnh phúc. Sau khi mọi việc kết thúc, cô nằm gối lên giữa cánh tay chỗ khuỷu tay của Từ Nam Diệp. Nhưng vì lo lắng ngày mai Từ Nam Diệp sẽ bị tê cánh tay, Chử Dạng lặng lẽ di chuyển vị trí của mình trở về nằm lại trên gối đầu của mình.
Quay lưng về hướng Từ Nam Diệp, Chử Dạng ném đi những suy nghĩ viển vông trong đầu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chử Dạng ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh.
Trên giường đã không thấy người kia.
Trên bàn cơm đã bày sẵn bữa sáng tinh tế, hẳn là Từ Nam Diệp đã chuẩn bị cho cô trước khi anh rời đi.
Chử Dạng duỗi duỗi người, xuống giường kéo mở rèm che, sau vài phút cảm nhận phong cảnh đô thị như một nghệ sĩ, cô xoay người chuẩn bị tắm rửa để quay về trường học.
Do muốn nghe nhạc trong khi đánh răng, Chử Dạng đang chọn bài hát để nghe ngày hôm nay trong danh sách nhạc của mình, cô phát hiện có mười mấy tin nhắn chưa đọc trong Wechat của mình, tất cả đều từ nhóm bạn cùng phòng trong ký túc xá.
【@ tiên nữ Dạng Dạng, cậu có ngủ ở ký túc xá đêm qua sao? 】
Trả lời tin nhắn chính là Thư Mạt.
【 Sao vậy?】
【 Trên diễn đàn của trường học có đăng bài, tớ luôn cảm thấy là nói về Chử Dạng, cậu vào xem đi 】
Tiếp theo, một liên kết đến BBS được đính kèm.
(*BBS – Bulletin Board System = hệ thống bảng thông báo)
Chử Dạng còn chưa kịp xem, Thư Mạt đã thay cô trả lời.
【 Tối qua cậu ấy ngủ cùng giường với tớ ở ngủ ký túc xá, cho nên khẳng định bài viết không phải là nói về cậu ấy. 】
【Như vậy, vậy là tốt rồi…】
Chử Dạng click mở liên kết, WeChat tự động nhảy chuyển tới app diễn đàn của trường học.
【Hoa khôi của khoa bị người bao dưỡng?】
[Ngày hôm qua, hoa khôi học viện C không biết đã dùng thủ đoạn gì. Ban đầu là giật lấy danh ngạch từ một cán bộ cùng khoa để được đi theo cựu sinh viên đến dự tiệc liên hoan tại khách sạn. Sau đó, thông đồng với một cựu sinh viên có quyền lực nào đó tại bữa tiệc, không biết xấu hổ trực tiếp hỏi anh ta thẻ phòng, cả đêm không trở về phòng ngủ, không chừng hiện tại còn đang ở trong lồng ngực của cựu sinh viên quyền lực nằm mơ giấc mơ đẹp được gả vào trong gia tộc giàu có.”
【 Tính chất ám chỉ quá mạnh mẽ, cần vài giây giải mã. 】
【 Khoa Công Nghệ? 】
【 Làm cái gì? Bạn cùng phòng của tôi rất thích cô ấy, đang định theo đuổi đấy.】
【 Lầu trên nên khuyên bạn cùng phòng của bạn. nhanh chóng từ bỏ, loại này trên cuộc đời vinh hoa phú quý đều muốn dựa vào nhân dân tệ* để tẩm bổ, cơ bản là cô ta chướng mắt người nào không có tiền.】
(nhân dân tệ = đơn vị tiền của Trung Quốc.)
【 Thật ra, cô ấy trông rất giống tiểu tam được bao dưỡng……】
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bài đăng đều là cười nhạo, *lâu chủ còn cung cấp thêm không ít thông tin chắp vá.
(*Lâu chủ = người bắt đầu, người đăng bài đầu tiên.)
【 Bạn của tôi cũng đi ăn liên hoan ngày hôm qua. Trong bữa tiệc liên hoan, hoa khôi khoa C còn đặc biệt tỏ ra quyến rũ và đáng yêu. Khi cô ta nhìn thấy đàn ông thì liền cười rạng rỡ như hoa loa kèn, còn cùng đàn anh thi đua uống rượu, đặc biệt thể hiện bộ dáng dũng cảm, làm tất cả mọi người đều chú ý đến cô ta. Thật ra, từ đầu cô ta đã không thể uống được nên sau đó đã đi WC thật lâu để nôn ra.】
【Hot nha】
【 Lâu chủ, tôi nghi người bằng hữu cậu nói chính là bản thân cậu đi. 】
【Vốn dĩ, nhìn cô ta là biết loại hay đi lấy lòng đàn ông rồi】
【Lâu chủ có chứng cứ sao?】
Lâu chủ trả lời: 【 Tự do tâm chứng *】
(*自由心证 = tự do tâm chúng = Nguyên tắc tự do chứng minh thường được gọi là chứng minh tự do trong tài liệu luật nước ngoài. Nội hàm chính của nguyên tắc tự do bằng chứng là luật không đặt ra trước các quy tắc máy móc để hướng dẫn hoặc hạn chế thẩm phán, nhưng các thẩm phán có thể tự do đánh giá chứng cứ và xác nhận sự việc theo các quy tắc kinh nghiệm, quy tắc logic và lương tâm lý trí của chính họ đối với trường hợp cụ thể.)
Người đặt câu hỏi cũng trả lời: ”Tâm chứng con mẹ cậu á, tôi đây nói cậu bị trĩ trên mặt nên mặt xấu không thể gặp người khác cho nên ghen tị, mới tung tin đồn bịa đặt chuyện. Tôi cũng không có chứng cứ, tự do tâm chứng, không hài lòng?”
Chử Dạng dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được người này là ai.
Nhưng bây giờ cô không rảnh quản chuyện này.
Cô trực tiếp vào diễn đàn chung trên WeChat, tìm được Bí thư chi đoàn của học viện Ngoại Ngữ, rất lễ phép hướng cô ta hỏi thăm xem phòng ngủ của Hứa Miên Miên ở đâu.
Ngày hôm qua Chử Dạng vừa được cho tiền sinh hoạt, lúc này cô có tiền nên trực tiếp đón taxi đi về hướng trường.
Hứa Miên Miên và bạn cùng phòng của cô ta đều không có ở trường. Thời điểm Chử Dạng đến, cô ta đang ở một mình trong phòng ngủ.
Thấy người đến là cô, Hưa Miên Miên hơi cảm thấy ngoài ý muốn. Ngay sau đó bày ra dáng vẻ tiểu bạch hoa tốt đẹp thuần khiết vô tội tươi cười nói “Sao chị lại đến đây?”
Chử Dạng nhướng mày “Tại sao tôi đến đây không lẽ trong lòng cô không rõ sao?”
“Em thật đúng là không biết,” Hứa Miên Miên xoay người ngồi trở lại chỗ ngồi của chính mình, ngửa đầu nhìn cô, ngữ khí mềm nhẹ “Một lát nữa em còn có lớp học, bây giờ em muốn đi ngay, nếu chị không có việc gì để nói có thể đi ra ngoài trước được không?”
“Có lớp? Vậy chắc chắn là cô không đến được rồi.”
Hứa Miên Miên nhíu mày, biểu tình bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Chử Dạng hai ba bước đi tới, nhấc chân, giày cao gót rõ ràng dẫm lên trên váy trắng của Hứa Miên Miên.
Hứa Miên Miên thấp giọng kêu:” Chị làm gì vậy?”
Cô cười cười, mạnh mẽ trừng mắt, lạch cạch một tiếng, Hứa Miên Miên liền từ đang ngồi vững chắc trên ghế dựa liền ngã trên mặt đất.
Chử Dạng nhìn cô ta từ trên cao xuống “Cô không thể đến lớp được đâu, bởi vì hai chúng ta không thể giải quyết được chuyện này chỉ trong vài phút.”
Biểu tình trên mặt của Hứa Miên MIên có chút đau đớn, cô ta chật vật từ bò đứng lên từ trên mặt đất sau cú ngã do bị quăng ngã một cách tàn nhẫn.
“Chử Dạng! Chị không sợ em nói với thầy giáo sao?!”
Dường như, Chử Dạng bị cô ta làm cho buồn cười “Cô tuỳ tiện bịa chuyện liên quan đến đàn anh Từ, cô không sợ bị mời đi uống trà à?”
Thân thể của Hứa MIên Miên cứng đờ.
Ngay cả khi bài đăng có rất nhiều người hỏi thăm người quyền lực này là ai, cô ta vẫn trước sau lựa chọn im lặng giả chết.
Bởi vì không thể nói cũng không được nói bài đăng là nhằm vào Chử Dạng. Nếu nói, ai biết được chính cô ta có gặp nguy hiểm hay không. Cô ta không có ngu xuẩn như vậy.
“Tại sao em phải bịa đặt?” Hứa Miên Miên ổn định tinh thần, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Ngày hôm qua, tôi rõ ràng tận mắt nhìn thấy chị hỏi đàn anh Từ thẻ phòng, anh ấy đưa cho chị.”
“Anh ta đúng là cho tôi,” Chử Dạng gật đầu thừa nhận, nhẹ nhàng cười, “Nhưng cô có chứng cứ sao?”
Hứa Miên Miên cắn răng chỉ vào cô hét to “Chị không biết xấu hổ.”
Chử Dạng hỏi lại “Nếu tôi cho cô cái cơ hội không biết xấu hổ này, cô có muốn nhận hay không?”
Hứa Miên Miên sửng sốt, không nghĩ đến cô sẽ hỏi cái này.
Cô ta sâu sắc có loại cảm nhận không khoẻ khi nội tâm bị nhìn trộm. Chính bản thân mình đăng bài, lại vô cùng hy vọng thông tin đó là giả, Chử Dạng không có khả năng thật sự hẹn hò đàn anh Từ, bọn họ không có khả năng ở bên nhau một đêm.
Đơn giản là cô ta cảm thấy rằng người đó nên là đàn em của Từ Sư huynh, như là cô ta chẳng hạn.
“Bản thân mình không có khả năng thì nên tự suy nghĩ lại, biết không?” Chử Dạng bỗng nhiên thu lại tươi cười “Tôi nói cho cô biết, lập tức xin lỗi tôi ngay. Sau đó trốn vào sâu trong núi. Nếu không, tôi đem máy tính của cô, đem cả địa chỉ IP của cô lôi ra, xem cô còn có thể giả dạng bộ dáng con cừu con đến khi nào.”
Hứa Miên Miên trợn mắt, cô ta đã quên mất Chử Dạng học về công nghệ.
Hơn nữa lúc học năm hai còn đoạt giải thưởng lập trình.
Chử Dạng rời đi trước, còn cố ý ở bên tai Hứa Miên Miên nói nhỏ: “Tôi nói cho cô biết, tôi thật sự qua đêm với anh ta.”
Cuối cùng, cô còn chớp chớp mắt, có chút thẹn thùng, lại có chút đắc ý.
Rõ ràng là gái lầu xanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.