Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 87



Tài khoản weibo chính thức không thể tùy ý bình luận, hơn nữa mỗi một câu của người phát ngôn đều liên quan đến chính trị, vì vậy dưới phần bình luận đều mang theo tính chính xác về chính trị. 

Chử Dạng không muốn xem cái này, cô muốn xem là tại sao Từ Nam Diệp lại được tìm kiếm nhiều trên mạng.

Lướt xuống cái bài viết hot, một số ít trong đó là những đoạn video nhỏ được cắt ra. 

Chử Dạng chọn một cái bất kỳ. 

Vài phút sau, người phát ngôn đã đứng trên bục. 

Đúng theo quy trình, người đàn ông lên tiếng: “Bây giờ phóng viên có thể đặt câu hỏi.” 

Người phát ngôn trẻ tuổi này vừa chuyển công tác đến đây không lâu, đảm nhiệm vị trí phó bộ trưởng bộ thông tin và truyền thông, phóng viên dưới đài không biết anh là người như nào, thậm chí cũng không hiểu rõ tính cách của anh. 

Mỗi vị quan ngoại giao đều có tính cách khác nhau, người nghiêm túc, cương nghị nhưng sẽ có người dễ gần, ông hòa. Đây cũng là việc phóng viên cần phải chuẩn bị trước. 

Mỗi quan ngoại giao có một cách trả lời khác nhau. Ở một số vấn đề, nếu như chạm đến ranh giới cuối cùng của quan ngoại giao thì tư chất luôn giữ gìn mấy năm nay, khả năng tự kiềm chế của quan ngoại giao có thể sẽ thay đổi, công khai châm biếm hoặc dùng ngôn ngữ ngoại giao đáp trả lại. 

Mấy năm gần đây hình tượng của Bộ ngoại giao rất được hoan nghênh, nguyên nhân chính là vì những dịp như này. Người phát ngôn thành thạo, thân thiện và ôn hòa nhưng nếu đụng chạm đến nguyên tắc tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, vì vậy rất được dân chúng tin yêu, tin tưởng. 

Mà người phát ngôn này chính là hình mẫu điển hình. 

Anh có không cần phải nói về bản thân, có điều về phương diện tính cách các phóng viên cũng không biết nhiều. 

Vừa bắt đầu đã rất đúng mực hỏi đến các vấn đề, giọng của người phát ngôn mát lạnh, trên khóe miệng luôn giữ một nụ cười nhạt, nhìn qua trông rất dễ gần. 

Khi anh bị hỏi cảm thấy thế nào về chính phủ Zambia và việc Bùi La Kiệt đăng một bài báo trên tạp chí tài chính quốc gia, chủ yếu nói về việc Zambia sử dụng chính sách “thuyết đe dọa” để chi phối chính sách Trung Quốc, đẩy quan hệ hai bên vào bế tắc, khiến chính phủ Zambia không xử lý các về đề của Trung Quốc. Cuối cùng người phát ngôn cũng khẽ cau mày, giọng điệu cũng không còn ôn hòa như trước nữa. 

“Tôi hi vọng chính phủ Zambia sẽ có một cái nhìn đúng đắn về quan hệ hai nước, đồng thời cũng hi vọng chính phủ Zambia có thể lắng nghe tiếng nói của nhân dân, quan ngoại giao không phải mấu chốt trong chính trị, quan ngoại giao cũng không thể nắm trong tay mối quan hệ giữa hai quốc gia.” 

Ẩn ý chính là lời của Bùi La Kiệt đều là cái rắm. 

Phóng viên dưới khán đài lại giơ tay đặt câu hỏi: “Vậy các anh đánh giá như thế nào về “Thuyết đe dọa” của Bùi La Kiệt?” 

Từ Nam Diệp cười một tiếng, anh nói: “Không có việc gì làm nên tự cho mình là đúng. Dân số Trung Quốc chiếm một phần năm dân số thế giới, tù khi kinh tế phát triển đến nay cũng chưa có uy hiếp gì đến các quốc gia khác, cũng không phải loại nói suông.  Cái gọi là “Thuyết đe dọa” được sử dụng để đánh gia mộ tcường quốc. Lục lượng hòa bình của chúng ta đã đóng quân ở Zambia nhiều năm, chưa bao giờ có hành động nào phá hoại hòa bình của hai nước. Nội tình Zambia hai năm nay đã ổn định, tôi hi vọng Zambia sẽ giải quyết xong vấn đề nội bộ trước, ổn định thiên hạ.” 

Bài phát biểu này rất hay, vừa mềm vừa cứng lại rất có văn hoa. 

Chỉ một đoạn video ngắn như vậy, được rất nhiều tài khoản tiếp thí đăng đi đăng lại nhiều lần, cuối cùng còn được xuất hiện trên phần tìm kiếm phổ biến. 

[Tôi đã xem đoạn phát biểu này cả trăm lần rồi aaaa, phát ngôn viên thật là đẹp trai aaaaaa, Bộ ngoại giao tốt quá! Người đàn ông đẹp trai như vậy trở thành bộ mặt của quốc gia!]

[Mẹ, đột nhiên thay đổi người trong họp báo, tôi còn nghĩ là ai mới lên chức, bây giờ thật quá tuyệt.]

[Xin hỏi Bộ ngoại giao có phải muốn mở thêm một khâu tuyển chọn người đẹp không?]

[Đây là! Bảo bối gì vậy! Tại sao hôm nay tôi mới biết Bộ ngoại giao có người đàn ông đẹp trai như vậy!]

[Chết tôi rồi, từ nay vễ sau mỗi ngày tôi đều sẽ xem họp báo.]

[Lại là một từ điển sống hahaha.]

[Từ diển này đẹp trai quá.]

[Ô ô ô phát ngôn viên mới giỏi quá.]

[Bộ ngoại giao- bộ mặt thép của quốc gia.]

[Đeo mắt kính! Tôi quá giỏi!]

[Giọng nói quyến rũ chết người.]

[Bộ ngoại giao! Tôi yêu Bộ ngoại giao!]

Một blogger trực tiếp biến đoạn video ngắn vài giây thành một túi biểu cảm động. 

“Bình tĩnh, không thể bình tĩnh nổi, đời này cũng không thể bình tĩnh, chỉ có thể liếm màn hình mới miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Đêm ba mươi Tết năm nay tôi sẽ không về, ở lại weibo liếm màn hình, cảm giác liếm màn hình weibo còn thoải mái hơn nằm giường nhiều! Bộ ngoại giao là cái ngành thần tiên gì vậy, nam nữ đều là thần tiên biết nói chuyện! Vừa dịu dàng vừa tài giỏi! Vị phát ngôn viên này vừa có một biểu tình, hahaha tôi liền cảm thấy rất đáng yêu, tôi sắp đắm chìm trong sắc đẹp của vị phát ngôn viên kia mất.” 

Blogger này chụp mặt hình lúc vẻ mặt Từ Nam Diệp thay đổi khi nói về Zambia. 

Chân mày anh luôn nằm yên, ngay sau đó lại khẽ nhếch lên. Đôi mắt đen nhanh bị tròng kính che chắn nhưng vẫn có thể nhìn thấy con ngươi sâu hút, khóe môi khẽ nâng lên, có điều độ cong không còn thân thiện như vừa rồi, chỉ cong một bên lộ ra vẻ châm chọc nhàn nhạt. 

Sau đó đôi mắt khẽ rũ xuống, lúc mở mắt nghiêng đầu nhìn phía bên kia. 

Vừa ưu nhã lại có chút ngạo mạn mà rất nghiêm túc. 

Không biết blogger này đã tua chậm bao nhiêu lần, từ đầu đến lúc kết thúc, phát ngôn viên tuấn tú nhưng lại có khí chất cao quý không giống người thường, kết hợp với ánh mắt lơ đãng đó, lịch sự cấm dục đến cực điểm.

Blogger còn kết hợp với phụ đề. 

“A a.” 

[Hahaha, cảm ơn blogger, tôi xin phép ôm ảnh đi.] 

[Đây không phải túi biểu tượng cảm xúc! Làm gì có túi biểu tượng nào lại đẹp trai như vậy!]

[Hahaha, tôi thích bức ảnh này, phải lưu vào.]

[Tôi vừa gửi cho mẹ tôi. Mẹ hỏi có phải bạn trai tôi không, tôi nói đó là do*.]

[Bình luận số bốn gọi vài món đến.]

[Bình luận số bốn, bạn gọi đĩa đậu phụng đến nhắm cùng rượu, bạn sẽ không uống nhiều như vậy.]

[Phát ngôn viên trông trẻ quá, đã kết hôn chưa vậy?]

[Một phút, tôi muốn có tất cả thông tin của anh ấy.]

[Nếu muốn biết thì vào trang web chính thức của Bộ ngoại giao. Người phát ngôn này trước đây ở sở Quốc tế, trang web vẫn còn chưa cập nhật, đừng có tìm sai.]

[Tôi vừa đi tìm! Không có thông tin tình trạng hôn nhân QWQ.]

Trong cả chủ đề, bình luận khen nhiều nhất không phải bài đăng chính thức trên weibo, cùng không phải video được xem nhiều lần, mà là weibo của blogger kia. 

Từ Nam Diệp cũng không ngờ được, anh lại dựa vào một túi biểu tượng cảm xúc mà nổi tiếng.  

Bởi vì đề tài này quá phổ biến, lại có phản ứng xã hội rất tốt, người dùng weibo phản ứng rất tích cực về chủ đề này, tin tức quốc gia liên quan cũng trở thành đề tài nóng, phía chính phủ cũng nhân cơ hội đổ dầu vào lửa.

Gói biểu tượng cảm xúc này hoàn toàn nổi tiếng.

Chử Dạng ngoại mặt im lặng, trên thực tế đã lén lưu lại túi biểu tượng này. 

Diễn đàn trường luôn cập nhật tin tức nóng, lúc này gói biểu tượng cảm xúc của Từ Nam Diệp đã được lan truyền khắp mọi ngóc ngách trên internet. 

Nhóm học của Chử Dạng cũng bắt đầu náo nhiệt:

[Chử Dạng mau nhìn xem người đàn ông nhà cậu.]

[Đàn chị, nhanh chụp một gói biểu tượng cảm xúc, em muốn cùng bạn gái làm một hình tình nhân.]

[Chử Dạng, tôi có hình full HD ở đây, cậu mau gửi cho đàn anh Từ, nói chúc mừng!]

[Đàn chị, thành tích đứa trẻ của chị và đàn anh sau này chắc chắn rất tốt.] 

[Hahaha, thành tích môn quốc ngữ chắc chắn rất tốt.]

[Văn lý song toàn được không? Đàn chị khoa lý, đàn anh khoa văn.]

[Vô lý.]

[Có lý.]

[Chuyện này là đương nhiên.] 

[Khi ngọn núi không có góc và cạnh ~]

Bản thân cô cũng muốn gửi cho Từ Nam Diệp xem nhưng lại sợ làm chậm trễ công việc của anh. 

Chử Dạng thưởng thức nhìn chồng mình trong video, càng xem lại càng thích. 

Người đàn ông này chỉ thuộc về cô. 

Ha ha. 

Sau khi xem video này mấy chục lần, máy cô cũng sắp nóng lên, Chử Dạng mới nghiêm túc nghe lời anh nói.

Anh nhắc đến Zambia. 

Không biết tại sao Chử Dạng lại cảm thấy mình không có hảo cảm gì với quốc gia này. 

Nghĩ đến đây, Chử Dạng lại nhớ ra hôm nay muốn đi hỏi ba chuyện trước kia. 

Sauk hi tan học, cô không đi chơi cùng bạn cùng phòng, nguyên nhân cũng vì không muốn bị mọi người nhìn chằm chằm như khỉ trong vườn thú. 

Nếu không vị lão sư luôn nghiêm túc khi lên lớp, từng phút từng giây đều phải duy trì kỉ luật nếu không cô cũng sớm tiêu đời. 

May mắn vừa hết tiết, cô đã nhanh chóng trốn về kí túc xá. 

Chử Dạng nghĩ, nếu đến học viện ngoại ngữ tìm ba, đoán chừng cũng bị ánh mắt của mấy em gái đâm thành xác khô.  

Hay là hỏi chị đi.

Gần đây chị đang nghỉ dài hạn ở nhà nên lúc này đoán không chừng đang làm cá muối trên giường. 

Chử Dạng nói được là làm được, cũng không lập tức gọi điện cho Chử Úy, trực tiếp đeo khăn đội mũ, cẩn thận quấn chặt cả người chuẩn bị ra ngoài. 

Đạp xe cả đường, người khác muốn cản cô cũng không thể cản được.  

Nửa đường thì chuyển sang ngồi tàu điện ngầm, vòng vo mấy chuyện mới đến được nhà chị gái. 

Ngôi sao bọn họ đều thích ở loại biệt thự đắt tiền lại thực dục này. 

Chử Dạng có chìa khóa dự phòng nhà chị, cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa đi vào. 

Vừa bước vào phòng khách liền nghe thấy âm thanh không quá hài hòa. 

Là tiếng của chị cô và đàn ông. 

Mặt Chử Dạng đỏ lên, dồn khí hét to về phía tầng trên: “Chị!”

Âm thanh kia đột ngột dừng lại. 

Chử Úy vội vàng khoác áo ngủ đi ra, nhìn thấy vẻ mặt hiếm khi lộ vẻ ngượng ngùng của cô. 

“Sao em tới đây?”

“Em có chuyện muốn hỏi chị”, Chử Dạng chỉ vào cuối cầu thang: “Chị có bạn trai?” 

“Ừ, cũng không hẳn là bạn trai, quan hệ này khá phức tạp”, Chử Úy chột dạ giải thích: “Em còn nhỏ, không hiểu, giữa nam và nữ không phải chỉ có quan hệ bạn bè trai gái như vậy.” 

“Quan hệ giường chiếu là như nào? Chị nói một chút xem.” 

Đến cuối cầu thang Chử Dạng nhìn thấy một người đàn ông mặc áo ngủ đột nhiên đi ra. 

Cô kiễng chân nhìn xem, phát hiện gương mặt đó có chút quen thuộc. 

Chờ người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô, Chử Dạng có chút sững sờ. 

Gương mặt này quả thật quá quen. 

Chử Úy muốn cười lấy lệ, nhưng người đàn ông trên tầng vừa nhìn thấy Chử Dạng liền mỉm cười: “Bà Từ? Đã lâu không gặp.” 

Chử Dạng nhớ ra rồi. 

Mấy tháng trước cô đến hội sở tìm Từ Nam Diệp, thấy anh đang uống rượu cùng một người đàn ông. 

Sau đó nghe Từ Nam Diệp nói đó là trò chơi của bọn họ. 

Chử Úy bối rối: “Anh biết em gái tôi?” 

“Chỉ gặp mà thôi, tôi biết chồng cô ấy.” 

Chử Úy hiểu ra: “Từ Nam Diệp, đúng vậy, nhà họ Cố các anh có liên hệ với nhà họ Từ” nói xong cô ấy đi xuống trước mặt Chử Dạng, giọng nói có chút trách cứ: “Tại sao tới không báo trước?”

“Em biết chị ở nhà nên không báo trước”, Chử Dạng có chút ngượng ngùng: “Em nào biết chị còn giấu đàn ông trong phòng.” 

Chử Úy liếc cô: “Chị cũng lớn rồi, có đàn ông là chuyện lạ sao?” 

Người đàn ông bị giấu cau mày, dường như không hài lòng với lời này của cô ấy. 

Chử Úy vẫy tay đuổi người: “Tôi và em gái nói chuyện một lúc, anh lên tầng trước đi.”

Cao Tự Án nhếch môi: “Chuyện riêng tư của chị em gái? Tôi không thể nghe sao?” 

“A, cũng không phải” Chử Dạng không biết nên xưng hô như thế nào, đành gọi một tiếng khá gần gũi: “Anh rể, anh ở lại đi, không phiền.” 

Chử Úy trợn tròn mặt: “Anh rể cái gì, gọi bậy bạ gì vậy! Chị em còn chưa cưới đâu.” 

Cao Tự Án mỉm cười hài lòng với xưng hô này. 

Chử Úy không được tự nhiên ho khan một cái, sau đó quay đầu hỏi cô: “Em muốn hỏi gì? Nói đi.” 

Chử Dạng cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Chị, khi còn bé có phải em từng tới Zambia không?” 

Chử Uý mới vừa rồi còn bình thường, mặt đột nhiên đổi sắc, cô ấy đột nhiên tiến lên một bước vươn tay ôm lấy bả vai Chử Dạng: “Em nhớ ra rồi?” 

Bả vai Chử Dạng bị cô ấy ôm có chút đau, theo bản năng cô muốn vùng ra: “Nhớ cái gì?” 

Ánh mắt Chử Úy có chút không xác định. 

Cô ấy cẩn thận quan sát Chử Dạng, phát hiện cô hoàn toàn không nhớ gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. 

Sao đột nhiên em hỏi chị chuyện này?” 

Chử Dạng không dám nói thẳng là ngày đó Từ Nam Diệp uống say nói cho cô nên cô đành qua loa lấy lệ: “Chỉ là muốn hỏi một chút.” 

Chử Úy nghi ngờ nhìn cô: “Em nhớ ra gì rồi?” 

Chử Dạng biết nếu cô nói không nhớ ra gì rồi, chỉ sợ Chử Úy sẽ không nói cho cô. 

Cô nói dối, do dự gật đầu: “Thật ra thì cũng nhớ được một chút.” 

“Thật không?”

“Thật”, Chử Dạng dùng thông tin lấy được từ Từ Nam Diệp gạt cô ấy: “Em đến lúc mười mấy tuổi, đúng không?” 

Chử Úy nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Xem ra từ từ nhớ ra rồi. Hóa ra thật sự không cần dùng thuốc, thời gian lâu dần sẽ nhớ ra.” 

Chử Dạng chột dạ rũ mắt xuống, không nói gì. 

Cô đang đợi chị nói tiếp nhưng không nghĩ tới chị đột nhiên cẩn thận nắm tay cô.  

“Dạng Dạng, xin lỗi” Chử Úy cắn môi, vẻ mặt vô cùng áy náy: “Khi đó chị không nên đưa em đi.”

“Là chị đưa em đến Zambia?” Chử Dạng cau mày, dường như đang tự lẩm bẩm: “Hóa ra em thật sự đến đó sao?” 

“Lúc đó, chị đi quay phim, bối cảnh ở Zambia. Lúc đó chị cần một tác phẩm, biết rõ bên kia không an toàn nhưng vẫn đi theo đoàn phim, lúc ấy đoàn phim cũng nhấn mạnh, bọn họ chỉ chụp ở biên giới, hơn nữa bên kia còn có bộ đội nên chị rất yên tâm. Khi đó em được nghỉ hè nên ba mẹ nói sẽ cho em ra nước ngoài chơi nhưng vì có công việc nên tạm thời bị hoãn, nếu không phải em muốn đi cùng, chị cũng không ép em được nên chị không thể làm gì khác hơn gạt ba mẹ, giúp em xin nghỉ với nhà trường, đưa em đi Zambia cùng.” 

Chử Úy nói đến đây, sắc mặt có chút trắng bệch, dường như vẫn còn sợ hãi với tình cảnh lúc ấy. 

Cô ấy run rẩy xoa sau gáy Chử Dạng, có chút áy náy lại có chút đau lòng.

“Ở đây của em, còn có sẹo, lúc chị tìm được em, cả mặt em đều là máu, em cứ ngã như vậy trong phế tích, một chút ý thức cũng không có.” 

Chử Dạng cũng sờ sau gáy mình một cái. 

Ở đó thật sự có nhô ra một vết sẹo nhưng một chút cô cũng không có ấn tượng, sau này khi sò vào ba mẹ cũng chỉ nói đó là vết sẹo do khi mới sinh. 

“Lúc ấy em trốn trong một nhà dân, mái nhà bị pháo bắn, toàn bộ mái nhà đều sập xuống.” 

“Nghe nói, em vì muốn cứu người.” 

“Em ôm chặt người kia trong lòng cho nên mới bị đập thành như vậy.” 

“Lúc ấy quá loạn, đội cứu hộ cũng thúc giục chị nhanh chóng rời đi. Có rất nhiều người bị thương, chị ôm chặt em, muốn chờ sau khi em tỉnh lại sẽ kể cho chị.” 

“Nhưng sau khi em tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ.” 

“Chúng ta nghĩ em quá sợ cho nên đã lựa chọn quên đi, vì vậy mọi người vẫn luôn không nói cho em.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.