Anh nhìn điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm vào wechat.
[Chiểu có tiết không?]
Đoán cũng biết cô đang chơi điện thoại nên trả lời rất nhanh.
[Không có, nhớ em sao? /Cười đểu/]
Từ Nam Diệp mỉm cười.
[Ừ, về nhà một chuyến đi.]
[Yes sir! Lập tức bay về ngay!]
Từ Nam Diệp cất điện thoại, dựa vào đệm ôm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế không biết cậu hai có chuyện gì nên không dám tùy tiện mở miệng, chỉ đánh phải im lặng chuyên tâm lái xe.
Một đường không nói, đường về nhà hình như càng dài hơn.
Từ Nam Diệp nhờ tài xế đưa tới cửa, anh xuống xe rời đi.
Bảo vệ ở cửa chào hỏi anh: “Anh Từ hôm nay về sớm vậy.”
Từ Nam Diệp đáp: “Ừ.”
“Anh Từ, tôi có xem buổi họp báo kia”, bảo vệ mấy chục tuổi có chút ngượng ngùng, sờ mũi dò hỏi anh: “Con gái tôi biết tôi có thể gặp anh nên muốn tôi xin chữ ký anh, anh xem…”
“Ký tên?” Từ Nam Diệp có chút khó hiểu: “Tại sao?”
Chuyện này không dễ giải thích.
Ông lại không thể nói bậy bạ về tình trạng hôn nhân của Từ Nam Diệp nhưng hết lần này đến lần khác cô con gái vẫn chưa từ bỏ ý định.
Bảo vệ sửng sốt, nhất thời cũng không nghĩ ra lí do gì khác, ông không hiểu tâm tư cô gái nhỏ, Từ Nam Diệp cũng chưa chắc có thể hiểu được.
Từ Nam Diệp cũng không hỏi lại mà đưa tay về phía ông: “Có giấy bút không?”
“À, có có có”, bảo vệ vội vàng lấy một tờ giấy nhỏ ra cùng với một cái bút bi đưa cho anh.
Từ Nam Diệp nhấn bút, ký tên mình lên giấy.
Bảo vệ đã hoàn thành nhiệm vụ con gái giao, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, bất giác nói.
“Tôi vừa thấy vợ anh chuyển một thùng lớn đồ về, tôi nói để tôi giúp khiêng nên nhưng cô ấy lại không cần tôi giúp đỡ, nói là một mình bê được” người bảo vệ cười: “Mợ chủ thật khỏe.”
Từ Nam Diệp dở khóc dở cười: “Tôi thay cô ấy cảm ơn lời khen của ông.”
Anh chào tạm biệt với bảo vệ rồi đi thẳng lên thang may, trên đường nghĩ cô mua một thùng lớn mỹ phẩm dưỡng da hay đồ trang điểm.
Cô từng nói, mua mĩ phẩm phải mua một lần một thùng lớn, nói là tích trữ hàng nếu không cước phí bưu điện sẽ rất lớn.
Mỗi lần nghe cô nói như vậy, Từ Nam Diệp cũng không biết nên đánh giá cô tiết kiệm hay lãng phí.
Anh vừa về nhà, đúng lúc gặp dì giúp việc đi vứt rác.
Dì thấy anh như thấy quỷ, há miệng một lúc lâu chưa nói ra một câu.
Anh gọi một tiếng: “Dì?”
Trong giọng nói có vẻ khó tin: “Ngài, ngài sao trở về sớm như vậy?”
“Không có sao” Từ Nam Diệp nhìn chiếc hộp rỗng trong tay bà: “Đây là cái gì?”
Dì lại vội giấu cái hộp ra sau lưng, che giấu nói: “Không có gì, không có gì.”
Từ Nam Diệp cảm thấy biểu tình của dì có gì đó không đúng thì một giọng nói quen thuộc từ trong nhà truyền ra.
“Dì? Sao dì còn ở bên ngoài vậy? Nhanh lên, đàn anh sắp trở về rồi.”
Đột nhiên cô từ trong cửa bước ra.
Vân là khuôn mặt quen thuộc, có điều trên đầu cô đeo một cái vòng, trên vòng có một đôi cánh nhỏ.
Mái tóc màu hạt dẻ được tết thành hai bím nhỏ.
Cô mặc váy màu trắng, sau lừng còn đeo một đôi cánh.
Nhất thời, cả ba đều im lặng.
Dì nhanh chóng phản ứng, cầm cái hộp chạy về phía thang máy.
“Cái đó, mợ hai, việc còn lại cô giải quyết nốt, tôi đi trước!”
Đúng lúc Từ Nam Diệp vừa đi lên, tháng máy vẫn đang dừng ở tầng này, nên chỉ mất mười giây dì ôm hập giấy lập tức biến mất khỏi tầng này.
Chử Dạng đỏ mặt hỏi, chỉ anh, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao anh nhanh như vậy? Sao lại nhanh như vậy?”
“Nhớ em, cho nên bảo tài xế lái nhanh một chút”, Từ Nam Diệp nhìn cô, lại đưa tay sờ cánh nhỏ trên đầu cô: “Em đang làm gì vậy?”
Chử Dạng lùi về sau một bước, lấy tay che lại cánh nhỏ: “Đừng đụng lung tung, cái này rất dễ rơi.”
Từ Nam Diệp cũng không sờ nữa nhưng anh lại sờ cánh của cô: “Cái này để làm gì?”
“…” Chử Dạng đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh mù sao? Muốn chúc mừng anh, anh không thấy sao?”
Từ Nam Diệp đúng là không nhìn ra.
“Chúc mừng cái gì?”
“Chúc mừng anh không phải ra nước ngoài”, Chử Dạng vui vẻ kéo cánh tay anh: “Em biết tại sao anh lại chuyển đến sở thông tin, em rất thông minh đúng không?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt viết “Mau khen em”.
Từ Nam Diệp ngẩn người, sau đó thuận theo ý cô, khen cô: “Em rất thông minh.”
“Em còn mua bánh ngọt”, Chử Dạng kéo anh vào nhà: “Còn trang trí nhà một chút.”
Từ Nam Diệp nhìn phòng khách không giống với trước kia, cô thật sự đã trang trí nhưng trang trí như vậy trên sàn nhà vẫn có không ít đồ trang trsi vừa bừa ở bên cạnh.
Trên ti vi đang chiếu một biểu ngữ.
“Conggratulation!”
“Vì khá vội nên bánh không thể làm theo yêu cầu, em đành phải mua một cái ngẫu nhiên” Chử Dạng có chút ngượng ngùng: “Anh đừng có chê.”
Từ Nam Diệp đột nhiên giơ tay lên che mắt.
Chử Dạng cho rằng anh thấy cay mắt cho nên không muốn nhìn thấy, nhất thời trong lòng cô có chút bức bội, trong lời nói cũng có chút mất mát: “Anh không thích sao?”
Yết hầu Từ Nam Diệp khẽ di động, hít sâu một hơi, sau đó vuốt ve khuôn mặt cô: “Làm sao biết, anh rất thích.”
Hai mắt Chử Dạng đều sáng lên: “Có thật không?”
Anh gật đầu: “Thật.”
“Vậy anh mau ngồi xuống ăn bánh ngọt đi”, Chử Dạng kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, mình đứng trước bàn cắt bánh cho anh: “Anh không thích ngọt, cho nên anh ăn một miếng nhỏ là được, còn dư lại đều để em xử lí.”
Từ Nam Diệp nghe vậy nhướng mày: “Em mua bánh rốt cuộc cho anh hay cho em?”
Chử Dạng quay đầu cười với anh: “Vì cả hai chúng ta mà.”
Cô biết anh không thích kem nên cạo sạch lớp kem kia, thay vào đó lấy cho anh rất nhiều trái cây ngon miệng.
Một loạt động tác nhỏ, thậm chí cô còn không ý thức được mình đang làm gì.
Nhưng Từ Nam Diệp nhìn dáng vẻ cẩn thận cạo kem của cô.
Cô nhớ khẩu vị của anh.
Chử Dạng đưa cho anh đĩa bánh nhỏ: “Anh ăn đi.”
Người đàn ông không có cần lấy đĩa ngay mà kéo tay cô qua, để cho cô ngồi lên đùi mình.
Chử Dạng bất ngờ không kịp đề phòng, trong tay còn cầm đĩa bánh, rất sợ bánh bên trong rơi ra.
Cô cho rằng anh còn muốn làm gì nữa, nhịp tim không tự chủ đập hơi nhanh.
Kết quả Từ Nam Diệp chỉ ôm eo cô, vùi đầu vào xương quai xanh, sau đó không nói gì nữa.
Chử Dạng vẫn còn giơ tay, tư thế có chút lúng túng.
Cô nhỏ giọng gọi anh: “Anh?”
Người đàn ông mơ hồ trả lời cô: “Ừ.”
“Anh sao vậy?”
Từ Nam Diệp không nhúc nhích, chỉ vùi mặt vào cổ cô, dùng sức hít mùi hương của cô.
Người đàn ông đột nhiên gọi cô: “Dạng Dạng.”
“Ừ, sao vậy?”
“Em yêu anh không?”
Chử Dạng không biết tại sao anh đột nhiên hỏi vậy nhưng vẫn trả lời: “Yêu.”
“Yêu bao nhiêu?”
Cô cảm thấy anh rất lạ, giống như một người phụ nữ thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng mỗi lần anh đều kiên nhẫn dỗ cô nên Chử Dạng cũng quyết định làm anh vui vẻ một chút.
“Rất rất yêu.”
Từ Nam Diệp dừng lại, sau đó hỏi cô: “Vậy nếu để em từ bỏ mọi thứ bây giờ vì anh, em có đồng ý không?”
Chử Dạng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Đàn anh, rốt cuộc đã có chuyện gì”, cô đẩy anh, muốn nhìn mặt anh: “Tại sao anh đột nhiên hỏi em mấy thứ này?”
Từ Nam Diệp bị cô đẩy ra, sắc mặt nhàn nhạt cũng không nhìn a có gì không đúng.
Anh lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn hỏi chút, khi nào em đi Tây An?”
“A, sớm thôi, có lẽ tuần sau sẽ đi ngay”, Chử Dạng ngồi trên đùi anh, ánh mắt có chút kích động: “Đàn anh, anh nhất định phải chúc em đoạt giải nhất.”
“Không cần anh chúc em, anh tin em sẽ cầm giải nhất.”
Chử Dạng thấy anh có lòng tin với mình như vậy, trên mặt không khỏi có chút đắc ý: “Dư lão sư nói, nếu lần này em có thể đoạt giải nhất, cộng với giải thưởng năm ngoái, năm thứ tư đại học xin làm nghiên cứu sinh nhất định có thể thông qua.”
Từ Nam Diệp mỉm cười.
Cô nói về dự định tương lai, Từ Nam Diệp cứ như vậy kiên nhẫn lắng nghe.
“Đàn anh, anh phải đợi em trở nên ưu tú hơn” Chử Dạng có chút xấu hổ nhưng vẫn muốn nói với anh: “Chờ ngày em có thể sánh vai đứng cùng anh.”
Từ Nam Diệp ngẩn người: “Tại sao? Bây giờ em cũng rất ưu tú.”
Chử Dạng lắc đầu: “Không đủ, so với anh còn chưa đủ.”
“Em không nghĩ sẽ sống phụ thuộc vào anh, cũng không muốn phụ thuộc vào nhà họ Từ, em hy vọng sau này người khác nhắc đến em với cái tên Chử Dạng, không phải là bà Từ. Từ phu nhân hay vợ của cậu hai nhà họ Từ.”
“Em muốn trở nên ưu tú hơn, vậy mới có thể xứng với người tốt như anh.”
Từ Nam Diệp mím môi, sau đó gật đầu.
“Được.”
Nhìn dáng vẻ không ngừng cố gắng vì mục tiêu của cô, Từ Nam Diệp không thể nói ra miệng.
“Anh ra ban công gọi điện.”
Chử Dạng ngoài miệng toàn kem, nói chuyện cũng không rõ: “Vâng, anh đi đi.”
Cô bận bịu giải quyết cả chiếc bánh ngọt lớn, căn bản không có thời gian hỏi anh gọi điện cho ai.
Từ Nam Diệp đóng cửa ban công, ngăn cách với bên trong phòng.
Thời tiết rất lạnh, gió rát như băng rơi trên mặt, Từ Nam Diệp cũng không để ý, anh bấm điện thoại.
“Ồ, không chặn tôi, lại còn chủ động gọi điện cho tôi, lạ đấy.”
Bên kia Sùng Chính Nhã không rõ là ngạc nhiên hay mừng rỡ.
“Cao thủ tình trường” Từ Nam Diệp lãnh đạm nói: “Có một vấn đề muốn hỏi anh.”
Sùng Chính Nhã thụ sủng nhược kinh*: “Mẹ nó, anh vừa mới nói cái gì? Nói lại lần nữa tôi nghe xem nào?”
*Được yêu mà sợ.
“…”
Đợi nửa ngày không có tiếng vang lên, Sùng Chính Nhã cắt ngang: “Không bình thường! Có chuyện gì, nói đi.”
Giọng điệu của Từ Nam Diệp không lạnh không nhạt, như tiếng nước róc rách chạy, bình bĩnh giống như đang nói chuyện của người khác.
Sùng Chính Nhã im lặng một lúc, đột nhiên nói với anh: “Cho dù anh nói cho cô ấy biết, cô ấy chưa chắc đã đồng ý từ bỏ việc học để đi theo anh, huống chi anh căn bản không định để cô ấy đi cùng anh.”
Từ Nam Diệp ừ một tiếng.
“Có lẽ cô ấy yêu anh hoặc có thể rất yêu anh”, Sùng Chính Nhã do dự một lúc nhưng vẫn mở miệng nói: “Nhưng không bằng một phần mười anh yêu cô ấy.”
Giọng điệu của anh ta giống như xúc động, lại giống như cười trên nỗi đau của người khác: “Từ Nam Diệp, anh đủ hèn mòn rồi.”