Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 90



“Yêu một người rốt cuộc có gì tốt?” 

Đầu bên kia điện thoại Sùng Chính Nhã không hiểu, suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Nếu như chỉ còn một mình anh, anh còn sợ lão gia tử cái gì?”

Sùng Chính Nhã không thích Từ Nam Diệp dễ bị kiểm soát, từ năm mười mấy tuổi đến giờ, đã vô số lần anh ta phải than thở vì lão ba của Từ Nam Diệp. 

Nếu thật sự coi Từ Nam Diệp là đồ sứ được điêu khắc tinh tế, muốn để màu gì thì thành màu đó, đặt ở đâu cũng được. 

Đồ sứ bị bẩn thì nhanh chóng lau, có tới thì lấy đồ sứ này ra khoe có bao nhiêu hoàn hảo. 

Một khi đồ sứ bể, sẽ không còn giá trị nào nữa. 

“Giống như tôi thì tốt biết bào”, Sùng Chính Nhã có chút đắc ý: “Nếu lão ba dám đem Bùi Tư Vi ra làm con tin uy hiếp tôi, để ông ấy giết con tin cũng được, cũng không liên quan đến tôi.” 

Từ Nam Diệp nhàn nhạt nói: “Vậy cậu cưới cô ấy làm gì?” 

“Đơn giản chỉ là lấp đầy vị trí của người vợ, cưới ai cũng giống nhau, không có Bùi Tư Vi còn có Vương Tư Vi, Lý Tư Vi” Sùng Chính Nhã dừng một chút, nửa nói đùa: “Anh nhìn xem, ai cũng không thương, ngay cả khi phiền nào cũng không có ai.” 

Từ Nam Diệp không nói gì. 

Sùng Chính Nhã cho rằng anh đã dao động, kết quả lại nghe thấy giọng trầm thấp của người đàn ông đầu bên kia. 

“Kí ức cô ấy đã quên, lại chính là ký ức duy nhất về tôi trong cuộc đời cô ấy, lúc đầu tôi có chút tức giận, thậm chí là phiền não, không biết phải làm gì”, người đàn ông thong thả, bĩnh tĩnh nói: “Cũng may là tôi vẫn chưa quên mất đoạn ký ức này.” 

Sùng Chính NHã nặng nề thở dài: “Trên đời này chỉ có một người phụ nữ như vậy sao? Đáng để anh nhớ nhiều năm như vậy sao?” 

“Khi tôi tìm được cô ấy lần nữa, đối với tôi mà nói thế giới này của tôi chỉ có cô ấy mới đáng giá.” 

Từ Nam Diệp khẽ thở dài, nhìn khung cảnh bên ngoài ban công. 

Hôm nay trời lành lạnh, bầu trời xám xịt, cây cối trông cũng trơ trụi, còn chưa đến lập động nhưng bên ngoài đã có dáng vẻ của mùa đông rồi. 

“Cô ấy quên, anh nói cho cô ấy biết”, Sùng Chính Nhã siết chặt răng: “Nếu cô ấy không đủ yêu anh thì anh phải nghĩ cách để cô ấy yêu anh hơn một chút.” 

Từ Nam Diệp đột nhiên nhắm mắt, một lúc lâu cũng không lên tiếng. 

Rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Cậu giúp tôi một chuyện.” 

“Con mẹ nó, tôi uống với anh” Sùng Chính Nhã sắp sụp đổ: “Lão tử sắp bị sự thâm tình của anh làm cho cảm động rồi đây, vậy là anh gọi cho tôi vì có việc cần tôi giúp?” 

“Vậy cậu khóc đi, chờ cậu khóc xong rồi tôi nói.” 

“Cút đi, lão tử chưa từng khóc vì người phụ nữ của mình, tại sao phải khóc vì anh?” 

Từ Nam Diệp khẽ cười: “Cảm ơn.” 

Sùng Chính Nhã trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đầu bên kia cũng truyền tới tiếng mắng: “Tên nhóc bốn mắt chết tiệt, anh đừng có làm trò này với tôi nữa.” 

“Nói xong rồi?” 

Chử Dạng nhìn thấy anh đẩy cửa đi vào phòng khách. 

Một chiếc bánh lớn như vậy, muốn ăn hết vẫn hơi khó. 

Từ Nam Diệp đi tới bên cạnh cô, cúi người lau sạch kem trên miệng cô: “Cất bánh vào trong tủ lạnh đi.” 

Chử Dạng chớp mắt mấy cái: “Em còn chưa ăn no.” 

“Anh đưa em về nhà ba ăn cơm” Từ Nam Diệp bổ sung: “Nhà ba em.” 

“Hôm nay không phải cuối tuần mà? Tại sao muốn về nhà ba?” 

“Em phải đi Tây An, đến tạm biệt trước.” 

Chử Dạng xua tay: “Tuần sau em mới đi, bây giờ không cần vội.” 

“Anh đi cùng em” Tử Nam Diệp khẽ cười: “Chỉ trong hôm nay.” 

Chử Dạng không biết tại sao anh phải gấp như vậy nhưng dường như anh đã hạ quyết tâm, dù trong lòng có nghi ngờ nhưng cô vẫn đứng dậy ngoan ngoãn vào phòng lấy quần áo thay, chuẩn bị cùng anh về nhà ba ăn cơm. 

Về nhà, đừng nói phong thái gì đó. 

Chử Dạng nghiêm chỉnh quấn bản thân thật kĩ, sợ sau khi về nhà sẽ bị ba nói lần nữa. 

Hai người xuống gara dưới hầm, Chử Dạng lấy chìa khóa trong tay anh, vội vàng mở cửa, chạy một mạch vào trong xe, quả quyết bật điều hòa không khí bên cạnh. 

“Dạng Dạng” Từ Nam Diệp chỉ vào ghế lái: “Hôm nay em lái xe đi.” 

Chử Dạng có chút bối rối, vội vàng lắc đầu: “Với kỹ năng lái xe của em, quên đi.” 

“Lái đi” Từ Nam Diệp vẫn kiên định: “Chẳng lẽ sau này em cũng không định lái xe sao?” 

Chử Dạng vẫn còn do dự: “Vậy em cũng không dám lái chiếc này, nếu bị xước anh sẽ mắng em.” 

Từ Nam Diệp không nói rõ anh thích chiếc xe nào nhưng chiếc Bentley này là chiếc anh thường lái nhất, có thể thấy anh thích chiếc này nhất. 

Xe của đàn ông tương đương với đồ trang điểm của phụ nữ, cô không dám mạo hiểm. 

“Sẽ không mắng em” Từ Nam Diệp đảm bảo với cô: “Chỉ muốn cho em rèn kỹ năng lái xe tốt mốt chút, nếu không để anh thuê tài xê cho em?” 

Bây giờ giao thông bên trong thành phố rất thuận lợi, đi xa một chút có tàu điện ngầm, gần hơn thì có xe đạp. 

Bình thường Chử Dạng chỉ đi từ nhà đến trường, cũng không phải đi xã giao khắp nơi như Từ Nam Diệp nên cô cũng không cần xe hơi. Nếu thuê tài xê vậy chẳng khác nào ném tiền vào lửa. 

Cho nên cô lựa chọn ngồi vào ghế lái. 

Kỹ năng lái xe của Chử Dạng cũng không tệ như lời cô nói, chỉ có điều bị mấy chiếc xe vượt qua khiến trong lòng khó chịu nhưng cô lại không dám vượt lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm đuôi mấy chiếc xe đó, hận không thể đâm lõm cái mông kia. 

Cô tự thôi miên mình: “Xe mình lái còn đắt hơn, rất đắt, rất đắt tiền.”

Từ Nam Diệp rất bình tĩnh ngồi bên cạnh nhìn cô lái xe, miệng không ngừng lẩm bẩm, sắc mặt cũng âm trầm. 

Hóa ra đây là dáng vẻ khi lái xe của cô.

Cuối cùng Chử Dạng cũng thuận lợi về đến nhà. 

Cô nghĩ lái xe cũng không quá khó, sau này có thể tự lái xe đưa bạn ra ngoài hóng gió. 

Bởi vì không báo trước nên Chử Quốc Hoa cũng hơi kinh ngạc vì hôm nay bọn họ đến ăn cơm. 

“Để ba bảo mẹ xào thêm hai món nữa”, Chử Quốc Hoa mở tủ lạnh ra xem, có chút chê: “Sao có chút thức ăn như vậy? Tôi đi ra siêu thị mua ít thức ăn rồi quay lại, mấy đứa ăn nhẹ gì đó trước đã.” 

Chử Dạng xua tay: “Không cần phải bày vẽ như vậy đâu.” 

Chử Quốc Hoa liếc cô một cái: “Không phải con thích ăn sườn sào chua ngọt nhất sao? Trước kia mỗi lần về đều la hét muốn mẹ làm cho con, bây giờ nhà không có sườn, ba đi mua một ít rồi quay về, con và Từ Nam Diệp ở nhà chờ ba.” 

“Ai, ba người không cần đi” Chử Dạng từ ghế sô pha đứng lên: “Bọn con ăn để con đi mua.” 

Chử Quốc Hoa không tin tưởng nhìn cô: “Con biết chọn sườn sao?” 

Chử Dạng nhất thời cứng họng, cô chỉ biết ăn chứ không biết chọn. 

Chử Quốc Hoa khẽ giật khóe miệng: “Để ba đi, các con chờ ở đây.”

“Ba, để con đi với người” Từ Nam Diệp đứng lên, cầm áo khoác vừa cởi ra: “Đúng lúc con có chuyện này muốn nói với ba.” 

Chử Quốc Hoa đáp: “Được, đi thôi.” 

Trong đầu Chử Dạng nghĩ đến dáng vẻ Từ Nam Diệp đi chợ mua thức ăn, dáng vẻ này nhất định rất hiếm cho nên cũng muốn tham gia náo nhiệt. 

Ba vợ con rể hiếm khi ăn ý để cô ở nhà đợi. 

Cô bĩu môi, xuống bếp tìm mẹ nói chuyện. 

Vừa mở cửa phòng bếp ra, mùi thơm từ trong phòng bếp liền bay ra, mẹ Chử vội vàng bảo Chử Dạng đóng cửa lại, tránh cho toàn bộ phòng khách đều là mùi thức ăn. 

Mùi thức ăn tuy rằng có chút nồng nhưng Từ Nam Diệp cũng hiếm khi ngửi thấy. 

Cho dù là ở đâu. 

Những năm trước lớn lên ở nhà họ Từ, sau đó trưởng thành ra ở riêng hay là sau khi kết hôn. 

Chỉ có một lần duy nhất anh bị sốt, Chử Dạng quên đóng phòng bếp, rốt cuộc anh ngửi thấy mùi cháo thoang thoảng. 

Đơn giản ấm áp, khiến lòng người cảm thấy ấm áp.

Chử Quốc Hoa đưa Từ Nam Diệp đi vòng quanh tiểu khu hai vòng. 

Từ Nam Diệp cảm thấy đây không phải là đường đi ra thẳng tiểu khu, ngược lại còn vòng đường xa không ít. 

Anh cảm thấy ba vợ như đang tìm gì đó. 

“Ba, người tìm ai vậy?” 

Chử Quốc Hoa quay đầu: “Không có, không có tìm ai.” 

“Bây giờ cũng là giờ cơm tối rồi” Từ Nam Diệp cũng không vạch trần ông, anh uyển chuyển nói: “Chờ sau giờ cơm hẳn sẽ có nhiều người đi ra tản bộ.” 

“Đúng vậy, bây giờ đã là giờ cơm”, Chử Quốc Hoa thở dài: “Được rồi, đi thôi.” 

Lúc đi tới trước cửa tiểu khu, đột nhiên vang lên tiếng của một ông lão: “Ơ, kia không phải lão Chử sao! Giờ cơm không ở nhà mà còn ra đây tản bộ?”

Vẻ mặt chán nản của Chử Quốc Hoa ngay lập tức rạng rỡ.

“Lão Trương, sao ông còn chưa về nhà?” 

“Lão bà nhà tôi hồ đồ, không còn gạo cũng không biết, tôi vừa ra siêu thị mua ít gạo.” 

Ông lão gọi là lão Trương này chợt thấy người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi đứng bên cạnh Chử Quốc Hoa.

“Đây là?” 

Từ Nam Diệp vừa muốn mở miệng giới thiệu, sau lưng đột nhiên bị vỗ một cái. 

Trong lời nói Chử Quốc Hoa vô cùng khoe khoang: “Đây là bạn trai con gái tôi!” 

Từ Nam Diệp ngẩn người, gọi lão Trương là “chú”.

“Ai, thật không ngờ, bạn trai của con gái anh đẹp trai như vậy sao?” lão Trương vừa kinh ngạc, vừa ghen tị: “Anh giấu kĩ quá, trước giờ tôi chưa được nghe anh kể qua.” 

Chử Quốc Hoa cảm thấy có chút kỳ lạ: “Gần đây anh không xem thời sự sao? Anh không biết thằng bé à?” 

“Tôi đã không xem thời sự từ lâu, nhìn một lúc là đau cả đầu, mấy ngày nay mỗi ngày đều đánh cờ ở bên ngoài” lão Trương chớp mắt: “Làm sao vậy? Bạn trai con gái anh sao lại lên thời sự? Tin dân sự hay là hình sự?” 

“…” Chử Quốc Hoa xua tay: “Được rồi, anh mau về đi.” 

Sau khi tạm biệt lão Trương, sắc mặt Chử Quốc Hoa quả thật không tốt. 

Từ Nam Diệp có chút dở khóc dở cười. 

Trước khi con gái kết hôn, Chử Quốc Hoa đã được người nhà họ Từ dặn không được nói chuyện này cho ai biết, bây giờ vất vả lắm cũng có thể giới thiệu nhưng ông lão này lại không xem thời sự. 

Đúng là đấm một quyền vào bông, không thể trách đâu được. 

Hôm nay Chử Quốc Hoa cũng rất vui. 

Bình thường ông bị đồng nghiệp trong văn phòng liên tục bàn tán, sau đó lên lớp lại bị học sinh bàn tán, bây giờ gỡ được khúc mắc, cũng là lần đầu tiên Chử lão sư cảm thấy thoải mái như vậy.

Mọi người đều nói, lão Chử ông thật có phúc, có con gái xinh đẹp như vậy, lại có được con rể tương lai tốt như vậy. 

Bọn họ đều nói, chờ hai người tu thành chính quả, ông sẽ được thăng cấp thành ba vợ Từ Nam Diệp.

Trong lòng Chử Quốc Hoa thầm nói ông đã sớm trở thành ba vợ, là ba vợ của con rể! 

Nhưng ông lại không thể nói.

“Cuối năm, con đưa Dạng Dạng đi họp tất niên”, Chử Quốc Hoa tính toán: “Các con không phải giấu giếm chuyện kết hôn, sau này con đi đâu cũng có thể đưa theo con bé, có chuyện gì thì dạy nó một chút, đến lúc đó ta sẽ bàn bạc với ba mẹ con, tổ chức cho hai đứa một hôn lễ.” 

Bọn họ kết hôn, sính lễ của nhà họ Từ, hồi môn của nhà họ Chử đều cho không ít nhưng chỉ thiếu một buổi hôn lễ. 

Trong mắt người thế hệ trước như ông, giấy đăng ký kết hôn chưa phải bằng chứng xác thực nhất chứng minh hai người đã kết hôn. 

Mà phải là tiệc lớn mời khách, nói cho tất cả mọi người, đôi trai gái này đã chính thức kết thành vợ chồng. 

Đây mới là kết hôn. 

Siêu thị ngay bên cạnh tiểu khu, lúc này hai người đã đi tới cửa siêu thị. 

Từ Nam Diệp đi theo sau Chử Quốc Hoa. 

Chử Quốc Hoa vẫn đang lải nhải về hôn lễ của bọn họ.

“Con thích kiểu Trung Hoa hay phương Tây?” Chử Quốc Hoa vuốt cằm suy nghĩ: “Năm ngoái, anh cả con kết hôn ta nhớ theo kiểu phương Tây nhưng mẹ vợ con thích kiểu truyền thông hơn, con thấy được không? Dạng Dạng thích kiểu nào, chờ lát nửa ta sẽ về hỏi con bé chút.”

Từ Nam Diệp đột nhiên gọi ông lại: “Ba.” 

Chử Quốc Hoa quay đầu hỏi: “Sao vậy?” 

Ánh mắt Từ Nam Diệp ảm đạm: “Có thể con sẽ bị điều ra nước ngoài.”

Chử Quốc Hoa đang cầm miếng sườn heo trong tay, nghe vậy thì siết chặt túi ni lông, giọng điệu đột nhiên trầm xuống: “Đi bao lâu?” 

“Không có kỳ hạn cụ thể.” 

Sắc mặt Chử Quốc Hoa càng thêm âm trầm: “Đi đâu?” 

“Zambia.” 

Vừa nghe cái tên này, bầu không khí vừa rồi hoàn toàn biến mất. 

Trong siêu thị người đến kẻ đi, nhân viên bán hàng vẫn đang bóp kèn nhắc nhở khách hàng, nguyên liệu tươi sống hôm nay có hạn. 

Một vài người trẻ tuổi tan làm muộn vẫn đang quấn quít xem thịt heo hôm nay vẫn đắt, có nên mua thịt trâu không. 

Người không biết nấu cơm đang chọn set shushi trong quầy bảo quản đồ tươi sống. 

Ánh đàn sáng tỏ, vô cùng náo nhiệt. 

Mỗi người một cung bậc cảm xúc khác nhau, có người vui kẻ buồn. 

Chử Quốc Hoa hỏi anh: “Dạng Dạng biết không?” 

Từ Nam Diệp lắc đầu: “Còn chưa biết.” 

“Nam Diệp, ta biết nói như vậy sẽ không công bằng với con”, Chử Quốc Hoa cau mày, thấp giọng nói: “Nhưng Dạng Dạng không thể đi.” 

Từ Nam Diệp khẽ cười: “Con biết, con nói với ba trước, chính là hy vọng ba có thể giúp con chuyện này.”

Chử Quốc Hoa thấy anh không hề tỏ ra thất vọng, tâm trạng cũng trở nên phức tạp một chút. 

“Ta chưa từng kể với con, con bé từng bị thương rất nặng ở Zambia, khi đó ta và mẹ con bé nhìn nó nằm trên giường hôn mê bất tỉnh chỉ hận không thể thay nó nằm đó, thay nó lên bàn mổ, dù chết thay nó cũng được” Chử Quốc Hoa thở dài, ánh mắt có chút hoảng hốt: “Con bé là bảo bối của chúng ta, chúng ta đã lớn tuổi, thật sự không thể chịu đả kích thêm lần thứ hai.” 

“Thật xin lỗi, Từ Nam Diệp.” 

Chử Quốc Hoa áy náy nói: “Coi như là ba ích kỷ nhưng ta thật sự không muốn để con bé đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.