Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 92



Chử Dạng khóc đến nỗi bản thân được Chử Úy đưa về nhà ba mẹ đẻ từ lúc nào cũng không nhớ. 

Chỉ nhớ càng ngày càng gần đến ngày đi Tây An, cuối cùng cô cũng bước ra khỏi phòng, cùng ba mẹ thu dọn hành lý.

Ba mẹ có chút lo lắng về cô nên liên tục nói cô không cần giúp đỡ.

“Con chưa đến mức ngay cả quần áo cũng không gấp được”, Chử Dạng nhàn nhạt nói: “Hai người yên tâm đi, con sẽ thi đấu thật tốt.”

Chử Quốc Hoa do dự muốn nói nhưng nửa ngày cũng không nói được mấy chữ. 

“Chờ con từ Tây An trở về, hai người có thể nói cho con biết anh ấy đã đi đâu”, Chử Dạng cúi đầu gấp quần áo, cũng không ngẩng đầu lên: “Nếu hai người không nói vậy con sẽ đến nhà họ Từ hỏi.” 

Cô không phải kẻ ngốc, ngồi ở nhà vài ngày như vậy cũng nghĩ thông suốt một số chuyện.

Đàn anh, anh ấy không thành công. 

Anh vẫn bị đưa đến nơi khác. 

Có lẽ ba anh đã dùng gì đó để uy hiếp anh, khiến anh tình nguyện lặng lẽ rời đi, cũng quyết gạt cô đến cùng. 

Chử Quốc Hoa nghiêm nghị: “Không cho phép đi! Ta nói con không được đến nơi đó!” 

Chử Dạng khẽ nói: “Con thích anh ấy.” 

Chử Quốc Hoa và vợ đều ngây người. 

“Cho đến bây giờ con chưa từng thích một người nhiều như vậy”, gấp được một nửa cô đột nhiên nắm thật chặt tay, giống như có thứ gì đó sắp biến mất: “Anh ấy không nói với con, con không trách anh ấy, bởi vì cho tới bây giờ con chưa từng cho anh ấy bất kỳ cảm giác an toàn nào, con vô cùng tự do, phóng khoáng. Mỗi lần anh ấy nói muốn phạt con, nói giận con nhưng thực ra chỉ nói ngoài miệng mà thôi.” 

Nói đến đây, Chử Dạng bật cười.

“Anh ấy không có lừa cưới”, Chử Dạng lau nước mắt sắp rơi khỏi khóe mắt: “Là do con cho rằng mình đã mang thai, muốn tìm anh ấy cùng đi phá thai, anh ấy mới nói muốn kết hôn với con. Kết quả náo nửa ngày lại phát hiện ra là hiểu lầm, cho nên cứ như vậy tiếp diễn hiểu lầm này.” 

Chử Quốc Hoa mở to mắt, ngay cả một câu trách cứ cũng không nói. 

Cuối cùng chỉ thở dài một cái. 

Mẹ Chử lẩm bẩm nói: “Vậy tại sao Nam Diệp lại nói với chúng ta là thằng bé lừa cưới…” 

“Có lẽ là muốn cắt đứt với con.” 

Thật ra anh có thể nói rõ lý do kết hôn của bọn họ nhưng đến ngày hôm trước anh vẫn kiên định nói mình lừa cưới.

Như vậy, cô chính là nạn nhân của cuộc hôn nhân này, cho dù Chử Quốc Hoa có trách cô cũng không đánh lòng chỉ trích cô quá nhiều, ngược lại sẽ khuyên cô đừng ở bên anh. 

Chỉ cần là lúc cô hèn yếu, sẽ ngầm thừa nhận lời giải thích của anh, khiến ba mẹ hiểu lầm anh thành người như vậy. 

Nghĩ đến đây, Chử Dạng không khỏi không cảm thấy có chút tức giận. 

Anh quá coi thường cô rồi. 

“Nói cho con biết đi”, Chử Dạng lại hỏi: “Đàn anh đã đi đâu?” 

Chử Quốc Ho aim lặng, không muốn nói cho cô. 

Chử Dạng cười một tiếng: “Zambia?” 

Ba mẹ đều ngẩn người, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô. 

“Mấy năm nay hai người không cho phép con ra nước ngoài, vì năm đó con bị tai nạn ở Zambia, đúng không?”

Chử Quốc Hoa có chút nghẹn ngào: “Con nhớ ra rồi?”

Chử Dạng đột nhiên lẩm bẩm: “Làm sao con có thể quên được chứ?”

“Cho dù như thế nào, tóm lại ta không cho phép con đi”, Chử Quốc Hoa không hỏi thêm, ông nguyện để Chử Dạng không bao giờ nhớ đến nên đơn phương kết thúc đề tài này: “Ba mẹ nuôi con lớn như vậy, không phải để cho con tự tổn thương bản thân.” 

“Con không tổn thương bản thân, con chỉ muốn đi tìm thứ con đã đánh mất.” 

Chử Dạng dừng một chút, như đã hạ quyết tâm điều gì đó, ánh mắt kiên định, giọng nói nhẹ tựa lông hồng: “Con phải tìm lại kí ức giữa con và đàn anh về.” 

“Con từng gặp đàn anh ở Zambia.” 

“Đoạn kí ức thuộc về hai người chúng con, dựa  vào đâu chỉ có mỗi anh ấy nhớ.” 

“Con cũng phải nhớ, tuyệt đối không thể quên mất.” 

Cô thu dọn hành lý đến Tây An, tạm biệt ba mẹ cô ngồi lên máy bay nội địa bay đến Tây An. 

Máy bay để lại một vết trắng nhạt trên bầu trời. 

Chử Quốc Hoa và vợ đưa con gái đi, đều không nói một lời. 

Cuối cùng, ông nhìn về phía Chử Úy đang đeo kính râm, đang cố che giấu thân phận ở phía sau. 

“Là con kể với em phải không?” 

Chử Úy cắn môi, gật đầu một cái. 

“Con nói cho con bé biết làm gì?” Chử Quốc Hoa đã không đếm được số lần mình thở dài trong mấy ngày nay: “Đối với con bé mà nói, đây không phải chuyện tốt.”

Chử Uý mím môi, hỏi ngược lại ba: “Lúc đó con không ở bên cạnh con bé, ba mẹ cũng không, tại sao hai người lại chắc chắn chuyện con bé đã quên là chuyện không tốt chứ?” 

Chử Quốc Hoa cau mày, nhất thời ông cũng không biết phải đáp lại thế nào.

“Khi bọn con hỏi con bé, nó nói không nhớ nhưng cũng không phải vì gặp chuyện không tốt nên mới quên mà là bị vật nặng đè lên mới quên, không phải sao? Có lẽ sự kiện kia cũng không hẳn là không tốt” Chử Úy nhớ đến khuôn mặt vội vàng muốn nhớ lại chuyện năm đó của em gái, cô ấy khẽ cười: “Có thể đối với con bé mà nói kí ức đó rất tốt đẹp, cho nên nó mới liều mạng muốn nhớ lại như vậy.”

Chử Quốc Hoa im lặng, mẹ Chử lau khóe mắt cũng không nói gì.

Ba người lên xe rời khỏi sân bay.

Chử Úy vẫn muốn thuyết phục ba đồng ý cho Chử Dạng đến Zambia sau khi kết thúc cuộc thi. 

Chử Quốc Hoa vẫn án binh bất động. 

“Ta đã nói không thể là không thể, ta sẽ không để con bé đến nơi nguy hiểm đó lần nữa”, ông rất cố chấp, giọng điệu rất kiên quyết: “Ta đã cất hộ chiếu của con bé đi rồi, nó sẽ không thể ra nước ngoài.” 

Chử Úy bất lực.

Không có hộ chiếu Chử Dạng không thể ra nước ngoài, trừ khi cô trốn sang. 

Mẹ Chử ngồi bên cạnh Chử Úy, mím môi do dự hồi lâu mới lặng lẽ nói với Chử Úy: “Ba con không giấu, hộ chiếu vẫn cất ở tủ quần áo trong phòng em gái con.” 

Chử Úy hơi sửng sốt. 

Sau đó mới kịp phản ứng lại, nhìn người ba mái tóc đã bạc trắng, chop mũi đột nhiên có chút cay cay. 

Ba các cô. 

Ông luôn bày ra vẻ mặt thối này, không cho phép chị em các cô làm cái này cái kia. 

Nhưng đồng chí Chử Quốc Hoa lại là người ba tốt nhất.

Ông chưa bao giờ can thiệp vào cuộc đời của con gái, lúc cô ấy muốn đi học diễn xuất, mặc dù mỗi năm ông đều nhắc cô ở trên ti vi ăn mặc quá ít nhưng mỗi năm ông luôn bí mật xem phim của cô, Mỗi lần cô ra phim mới, ông luôn lén đặt rất nhiều vé xem phim, ông sẽ tặng cho bạn bè ở tiểu khu, còn lại ông giấu trong ngăn kéo phòng làm việc, không nói cho cô ấy biết. 

Giống như lúc Dạng Dạng nói muốn học máy tính, ông vô cùng thất vọng nói mình không có người nối nghiệp, kiên quyết ép cô đổi nguyện vọng. Con bé ngốc Dạng Dạng kia còn tưởng rằng ba không muốn để cô học thứ mình thích.

Cô nào biết thật ra ba đã vô số lần đăng nhập vào hệ thống xem nguyện vọng của cô, nhìn phần nguyện vọng cô điền bao nhiều lần không có một cái nào là ông chọn cho cô, ông đã thở dài nhìn máy tính rất nhiều. 

Sau đó ba nói chuyện với mẹ, những lời đó cũng không biết vì an ủi mình, hay cố gắng cứu vớt tự tôn. 

“Mặc kệ con bé, dù sao nó ở Thanh Hoa, tôi vẫn có thể quản lí nó.”

Sau khi ba đưa mẹ về nhà, Chử Úy bảo tài xế đưa mình về nhà. 

Trên đường về cô ấy nhận được điện thoại của Cao Tự Án. 

Cô cho rằng người đàn ông muốn nói mấy câu ngọt ngào, vốn đang nhăn nhó nên một hồi lâu sau cô ấy mới nhận điện thoại, không ngờ vừa nghe máy người đàn ông này liền hỏi thăm em gái cô ấy. 

“Được người khác nhờ”, Cao Tự Án không biết phải làm sao: “Có mang hộ chiếu của em gái cô không?” 

Mùa đông ở Tây An, cả thành phố đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng manh. 

Tây An có thể coi là thành phố phía bắc Trường Giang, mùa đông tương đối ôn hòa nhưng vẫn phải đề phòng sương muối nên không thể thiếu một món đồ làm ấm nào. 

Sinh viên cao đẳng và đại học trên cả nước đều tới Tây An tham gia thi đấu, vừa mới đến một ngày liền tham quan một chuyến vô cùng náo nhiệt ở Tây An. 

Chử Dạng đến báo cáo trước, trước khi tiến vào khóa huấn luyện khép kín cô và Tuệ Hạnh sẽ đi ra ngoài tham quan. 

Thành phố lịch sử này mang đậm nét cổ kính, nhiều kiến trúc vẫn giữ nguyên hương vị ban đầu. Chử Dạng từng đến thăm nơi đây vào chuyến du xuân khi cô còn học trung học, Có điều khi đó, cô phải đi theo đội ngũ của trường nên mới chỉ đến tham quan tượng đất binh linh vô cùng nổi danh.

Người tới tấp nập, người tới xem tượng đất binh linh sau còn nhiều hơn người đến xem trước, phía trên còn còn đông hơn phía dưới. 

Lúc này Chử Dạng không vội đi, cô ngồi trên ghế đá ở quảng trường phía bắc tháp Đại Nhạn, trong tay cầm một ly trà sữa ấm.

Tuệ Hạnh đã chạy đến. 

Trầm Ti Lam đi theo sau lưng cô ấy, giọng điệu có chút không biết phải làm sao: “Em chọn được chỗ tốt chưa?” 

“Học trường, anh nhất định phải chụp ảnh ca tháp Đại Nhạn!”

Trầm Ti Lam bấm máy ảnh, chụp lại ảnh Tuệ Hạnh ở Tây An. 

Tuệ Hạnh chạy lại xem Trầm Ti Lam chụp như thế nào, thấy anh chụp mình thành một hạt mè lớn, cho nên cô ấy vô cùng không hài lòng. 

Cô chê bai nhìn Trầm Ti Lam. 

Trầm Ti Lam tức gần chết, ném lại máy ảnh cho cô ấy. 

Tuệ Hạnh đành phải đến tìm đàn chị nhờ giúp đỡ/ 

Kết quả đàn chị ngồi trên ghế đá cũng hóa thành đá, cầm ly trà sữa ngẩn người. 

Dưới bầu trời tuyết dày đặc, mềm mịn, sáu cánh hoa tuyết rơi trên hàng mi dài của đàn chị, giống như một tấm chăn tinh xảo màu trắng. 

Đàn chị chớp mắt, bông tuyết rơi xuống. 

Biến thành giọt nước nhỏ trượt dài trên gò má đàn chị, cuối cùng rơi xuống nắp ly trà sữa. 

Âm thanh nhỏ gần như không nghe được nhưng dường như cô ấy lại có thể nghe thấy tiếng tách. 

Tuệ Hạnh không biết đàn chị có chuyện gì. 

Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi bắt đầu tập huấn, mọi người đều gấp rút đi thăm quan thành phố, hận không thể đi hết Tây An trong một ngày, duy chỉ có đàn chị ngồi trên ghế đá như muốn ngồi từ ngày đến đêm. 

Hỏi đàn chị, chị cũng chỉ lắc đầu không nói. 

Trầm Ti Lam bảo cô áy đừng hỏi. 

Tuệ Hạnh không hiểu, rõ ràng đàn chị không vui, tại sao cô ấy không thể tới quan tâm. 

“Em không thể khiến chị ấy hết buồn”, Trầm Ti Lam nhàn nhạt nói: “Em đi cũng vô ích, trừ khi là người kia.” 

Tuệ Hạnh chớp mắt: “Ai?” 

Trầm Ti Lam nhướng mày: “Dù sao cũng không phải em.” 

Đến ngày huấn luyện, điện thoại của bọn họ đều bị thu, tình trạng của đàn chị ngược lại lại tốt lên. 

Giống như đã tìm thấy mục tiêu, Chử Dạng đặt toàn bộ chú ý vào cuộc thi. 

Dư lão sư làm việc cùng học sinh, mỗi ngày đều thức đến rạng sáng. 

Chử Dạng nhìn chằm chằm vào máy phân tích quang phổ, những tia sóng màu xanh xuất hiện bất quy tắc trên màn hình, nếu nhìn lâu sẽ đau mắt, cô xoa hai mắt rồi nhỏ một ít thuốc, sau đó tiếp tục trông chừng cho đến khi các tia sóng biểu hiện bình thường mới dừng lại. 

Dư lão sư vô vãi cô: “Ra cửa sổ nhìn phòng cảnh một chút cho mắt nghỉ ngơi.” 

Chử Dạng gật đầu, nhìn qua lớp kính thủy tinh ra ngoài cửa sổ. 

Mấy cây mận trên quảng trường khu nhà dạy phía nam đều đã tàn, quảng trường trống trải được tô điểm bằng lá vàng và bông tuyết. 

Sinh viên tụm năm tụm ba đi chung với nhau. 

Đột nhiên có một làn gió không phù hợp với cảnh tượng sông vào sân trường. 

Một chiếc Lincoln nhỏ lái vào sân trường. 

Qua lớp kính vẫn có thể nghe thấy tiếng kinh hô của sinh viên xung quanh xe.

Một người bước xuống xe, khoảng cách quá xa không thể thấy rõ mặt nhưng có thể thấy người này chân dài eo nhỏ, mặc một chiếc áo choàng dài, phong tao đứng giữa sân trường.  

“…”

Chử Dạng đột nhiên có dự cảm chẳng lành. 

Qủa nhiên mấy chục phút sau, Dư lão sư đến nói có người tìm cô. 

Vẻ mặt Dư lão sư vô cùng phức tạp.

“Nói nhanh một chút, hết lời lập tức đi vào”, Dư lão sư nghiêm giọng nói: “Bớt chơi cùng loại công tử chơi bời, không đứng đắn này.” 

Chử Dạng bước ra khỏi phòng thí nghiệm. 

Người đàn ông ông vừa rồi còn ở trên quốc trường đảo mắt đã đứng trước mặt cô. 

Chử Dạng không nói lên lời: “… Anh đến Tây An kiểu gì vậy?” 

“Tôi ngồi máy bay tới”, Sùng Chính Nhã đắc ý nhướng mày: “À, đúng rồi, tôi tới để cổ vũ cô cố lên, cô thi đấu vui vẻ, chuyện gì cũng đừng nghĩ, chờ sau khi thi đấu xong thì đi cùng tôi.” 

Chử Dạng lùi về sau hai bước: “Đi đâu?” 

Sùng Chính Nhã nhìn bộ dạng này của cô mà buồn bực nói: “Zambia, có đi hay không?” 

Chử Dạng mờ mịt nhìn anh ta: “Anh đi Zambia?” 

“Đúng vậy”, Sùng Chính Nhã ho khan một tiếng rồi nghiêm giọng nói: “Có chút việc phải xử lí, cho nên đến hỏi xem cô có muốn đi cùng hay không?” 

Trong lòng Chử Dạng không khỏi vui vẻ. 

Nhưng cô lại bắt đầu như đưa đám: “Hộ chiếu tôi để ở nhà.” 

Sùng Chính Nhã thần bí nhướng mày, sau đó giống như có ma thuật lấy ra một quyển hộ chiếu.

Bên trên viết to mấy chữ “Hộ chiếu nhân dân cộng hoà Trung Hoa”, có in quốc huy, biểu tượng của nhân dân Trung Quốc. 

Anh ta ném hộ chiếu cho cô. 

“Tốn thời gian lắm mới xin được cho cô đấy, giữ lấy.” 

Chử Dạng mở hộ chiếu ra, bên trong là tên và hình của cô. 

Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi anh ta: “Anh qua nhà tôi trộm đồ?” 

“… Trộm”, Sùng Chính Nhã chỉ vào đầu mình: “Lão tử dùng trí tuệ của mình, hiểu không? Suy nghĩ một chút là có thể lấy được, cần phải trộm sao?” 

Chử Dạng đương nhiên biết anh ta không thể trộm được, cô bĩu môi trong đầu nghĩ anh ta đúng là không biết đùa. 

Sùng Chính Nhã nhìn cô bĩu môi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nghe nói có người đưa cô đi Zambia, vui vẻ sao?”

Chử Dạng lại vội vàng che mặt không nói. 

“Được rồi, đừng giả bộ, tôi đến đây để đưa hộ chiếu cho cô, chính là để cô thi đấu thật tốt”, Sùng Chính Nhã ôm ngực giống như ông chủ dạy dỗ cô: “Cô phải thi đấu thật tốt, nếu không công sức của ông đây đều uổng công, biết không?” 

Chử Dạng cầm hộ chiếu, dùng sức gật đầu một cái. 

Sùng Chính Nhã xoay người muốn rời đi: “Vậy tôi đi trước.” 

“Này, khoan đã”, Chử Dạng mím môi, hỏi ra nghi ngờ cuối cùng: “Xe này là anh lái từ nhà đến sao?” 

Sùng Chính Nhã nhìn cô như một con ngốc: “Tôi không thừa tiền xăng lái xe tới, đây là xe tôi thuê.”

“Anh thuê xe làm gì?”

Còn thuê một chiếc như thế này, khiến mọi người đều nghĩ anh là tên nhà giàu mới nổi.

Sùng Chính Nhã khịt mũi: “Nói nhảm, cơ thể tôi quý giá như vậy, có thể đi mấy xe rẻ tiền kia sao?” 

Có thuê cũng phải thuê Lincoln, đúng là lắm tiền rảnh rỗi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.