Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 96



Chử Dạng cũng bị tiếng chất vấn của công nhân làm sợ hết hồn, mặt cô đều là nước mắt, lại không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của mình nên cô chỉ có thể xoay người đi, trốn ở dưới tầng. 

Không có chỗ nào để trốn, Chử Dạng chỉ có thể trốn dưới cầu thang. 

Cô nghe thấy tiếng bước chân của mấy người, dẫm lên đầu cô đang đi lên tầng.

Ở nơi tối tăm này, Chử Dạng bị coi là ma nữ, cả người mặc bộ váy trắng, bây giờ cô mà nhảy ra nói mình không phải là ma nhưng giải thích bằng tiếng Trung cũng có thể khiến những người đó cầm đồ đánh về phía cô. 

Mấy công nhân run rẩy trao đổi với nhau, phát hiện không có người lại quay lại đi lên lầu. 

Có lẽ bọn họ cảm thấy đã nghe nhầm. 

Chử Dạng trốn dưới cầu thang che miệng thầm khóc, sau khi khóc xong cô đưa tay lau sạch nước mắt, sửa lại tóc một chút rồi mới định lên tầng tìm Từ Nam Diệp. 

Dù vào lúc này, tính thích đẹp của phụ nữ vẫn không thay đổi. 

Người bên trên lại nói những lời cô nghe không hiểu. 

Cũng không biết họ nói những gì, trên đầu Chử Dạng đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai. 

Đầu tiên là tiếng máy khoan tương, sau đó là tiếng búa đập vào tường. 

Chử Dạng đang ngẩn người, bên chôn đột niên bị ném xuống một bao xi măng. 

Cô giật mình kêu lên, nhảy sang một bên. 

Sau đó lại có một bao xi măng bị ném xuống. 

Chử Dạng không có cách nào khác chỉ có thể trốn trong góc. 

Cô muốn chạy lên tầng hai nhưng sợ còn chưa chạy lên đã bị đập chết trước. 

Sàn nhà tầng hai vẫn chưa hoàn thành, phế liệu vẫn còn ném vương vãi xuống tầng một. 

Lúc nãy các công nhân thấy một nửa mặt tường tầng hai có chút không đúng, cẩn thận kiểm tra lại thấy đúng thật là không đúng cho nên phải đập tường xây lại lần nữa. 

Từ Nam Diệp đứng ở tầng hai, cuối cùng cũng cảm thấy có gì không ổn. 

Anh không làm gián đoạn công việc của công nhân mà xoay người nhìn xuống cầu thang. 

Anh vừa xuất thần nên âm thành vừa rồi là gì vẫn chưa nghe thấy nhưng đám công nhân này lại cầm thêm một cái búa trong tay, sợ ma cũng là chuyện bình thường, Từ Nam Diệp cũng không để ý. 

Đương nhiên sau đó cái gì cũng không thấy. 

Âm thanh thi công rất lớn nhưng anh thật sự nghe thấy có âm thanh lạ ở dưới tầng. 

Từ Nam Diệp đi xuống cầu thang. 

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, Từ Nam Diệp mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ tầng một. 

Anh dùng tiếng Tây Ban Nha hỏi có ai ở dưới đó không.

Đột nhiên vang lên một tiếng yếu ớt như động vật nhỏ vậy, nghe rất đáng thương. 

“Đàn anh, là em.” 

Trong đầu Từ Nam Diệp vang lên một tiếng, trong phút chốc cả người như bị ngàn mũi kim đâm qua. 

Anh không quan tâm đến bất kỳ thứ gì, vội vàng chạy tới, thần kinh căng thẳng, trái tim như rơi xuống biển sâu, chứa đầy chì, khiến người ta không thể thở nổi. 

Dưới ánh trăng, anh miễn cưỡng nhìn thấy dáng người nhỏ bé đang ngồi bên tưởng. 

Người đàn ông dùng giọng nói không thể tin được hỏi: “Dạng Dạng?” 

Chử Dạng ngẩng đầu, mắt ngấn nước nhìn anh, nức nở gọi anh: “Đàn anh…” 

Cô có chút chật vật, trên mặt đều là nước mắt, tóc trên trán ướt đẫm mồ hỗi, hiển nhiên đã bị dọa sợ. 

Trông vừa đáng thương lại vừa ủy khuất. 

Từ Nam Diệp chạy tới, ngồi xuống trước mặt cô, đầu ngón tay run rẩy lau mặt cô. 

Giọng nói bình tĩnh trước nay của người đàn ông giờ lại tràn đây luống cuống và đau lòng. 

“Em có bị thương không? Có rơi chúng em không?” Từ Nam Diệp không ngừng hỏi cô, giọng điệu hốt hoảng gần như điên cuồng: “Có đau ở đây không?” 

Khuôn mặt nhỏ của Chử Dạng bị anh giữ chặt, khiến cô có chút khó lắc đầu. 

Cô lại khóc. 

Vừa khóc xong, cô lại thấy đàn anh khóc. 

“Không có trúng em”, Chử Dạng vừa khóc vừa cười nói: “Cũng may là em trốn anh.” 

Từ Nam Diệp thở phào một hơi, thay cô vén những sợi tóc dính trên trán ra. 

Lại thấy trên đầu cô không đội gì, anh có chút tức giận nhìn cô. 

Sắc mặt Từ Nam Diệp dần trở nên lạnh lùng, dùng giọng điệu trầm thấp chất vấn cô: “Tại sao ngay cả mũ an toàn em cũng không đội?” 

“A”, Chử Dạng chột dạ mím môi: “Em quên mất, anh Sùng cũng không có nhắc em…” 

Sùng Chính Nhã vô tội đang tìm đồ ăn ở cách xa mấy trăm thước đột nhiên hắt xì một cái. 

Từ Nam Diệp than thở, lấy mũ an toàn trên đầu mình xuống rồi đội cho cô, sau đó lại buộc chặt dây đeo cằm cho cô để tránh rơi xuống. 

Chử Dạng đang định mở miệng nói còn anh làm thế nào thì trên lầu lại vang lên một tiếng vang lớn. 

Cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị người đàn ông ôm chặt trong lòng. 

Chử Dạng nghe rõ tiếng rên khàn khàn của anh. 

Trước mắt là một mảng trắng xóa màu xám, một bao xi măng rơi xuống đất, bụi bốc lên làm Chử Dạng bị ngạt đến chảy cả nước mắt, trên vai đột nhiên nóng lên.

Chất lỏng đặc sệt, ấm áp chảy xuống vai cô. 

Đồng tử Chử Dạng đột nhiên phóng to, sắc mặt cô liền thay đổi, giọng điệu kinh hoảng: “Đàn anh?” 

Từ Nam Diệp siết chặt vòng tay ôm cô, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ…” 

Chử Dạng mở miệng, run rẩy muốn ngẩng đầu nhìn anh. 

Nhưng lại bị anh đưa tay che mắt lại. 

Người đàn ông nói với cô: “Đừng nhìn…”

Nói xong, anh giơ cánh tay còn lại lên ném bao xi măng trên người xuống. 

Người đàn ông cảm thấy đầu như sắp nứt, tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ nhưng trong lòng vẫn ôm cô, anh chỉ có thể miễn cưỡng giơ cánh tay gần như tê liệt lên lau đi vết bẩn trên tròng kính. 

Đầu ngón tay lau trên tròng kính cũng không có tác dụng, Từ Nam Diệp đành phải tháo mắt kính xuống. 

Nhớp nhúa, chẳng trách lau không sạch. 

Anh dứt khoát ném kính sang một bên. 

Chất lỏng màu đỏ dần theo trán chảy dọc xuống lông mày tuấn tú của anh, nhỏ giọt xuống chiếc sơ mi sạch sẽ. 

Từ Nam Diệp hướng lên tầng nói gì đó. 

Trên tầng lập tức vang lên tiếng hốt hoảng của các công nhân, Từ Nam Diệp nhịn đau trấn an mấy câu, sau đó lại bảo bọn họ gọi xe cứu thương tới. 

“Dạng Dạng đừng sợ”, Từ Nam Diệp vỗ lưng cô như giỗ một đứa trẻ: “Không sao đâu.” 

Chử Dạng như mất đi khả năng suy nghĩ, cả người mất sức mặc cho anh ôm an ủi, trong mắc ngập nước, há miệng hít một hơi lớn. 

Cảnh tượng này đột nhiên trùng khớp với cảnh tượng của nhiều năm trước, giống như một đoạn phim, thời gian bắt đầu giao nhau, ngày đêm đảo lộn, Chử Dạng rơi vào hoảng hốt, cô mở mắt ra nhưng không thấy gì. 

Không phân biệt được khi đó là ngày hay đêm, tiếng súng nổ vang bầu trời, pháo đạn khiến chân trời nhuộm đỏ như màu trái quất. 

Đoàn phim của chị gái dừng chân ở bờ sông Mozambique, lúc ấy đoàn phim đang quay một cảnh quan trọng nên ai cũng không rảnh trông cô. 

Chính lúc đó cô đi tới thị trấn nhỏ ở biên giới này. 

Mặc dù bên ngoài không yên bình nhưng thị trấn này lại gần biên giới, lại có quân đội đóng quân, cảnh tượng yên bình đến lạ thường. 

Một giây trước đúng là như vậy.l 

Nhưng một giây sau, tiếng súng kịch liệt vang lên, xung quanh là tiếng thét chói tai không có quy luật nào vang lên khắp nơi. 

Thủ đổ gặp phải phản quân tập kích, Zambia nhỏ nên lực lượng quân sự không mạnh, phần lớn đều đã chạy tới thủ đô. 

Trong lúc hốt hoảng, cô trốn vào nhà của một người dân. 

Chủ nhân của ngôi nhà này đã sớm chạy đi, trước khi rời đi ngay cả cửa cũng không kịp khóa, Chử Dạng trốn dưới gầm bàn, co ro người cầu nguyên Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ cho cô.

Cô nhắm mắt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. 

Trước kia đi chùa cô chưa từng thành tâm như vậy, hôm nay nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, ngược lại cô lại vô cùng tập trung hướng Phật. 

Quan Thế Âm Bồ Tát, người mau tới cứu con đi. 

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Chử Dạng giật mình, sợ là người xấu cầm súng tới. 

Cô ôm đầu gối, rúc thành một hình tròn. 

Ngoài cửa có một người dùng tiếng Trung Quốc hỏi một câu, có người Trung Quốc bên trong đó không? 

Chử Dạng bật khóc, Quan Thế Âm Bồ Tát hiển linh rồi! 

Cô bò ra khỏi bàn, khiến những người ở ngoài cửa sợ hết hồn. 

Chử Dạng vừa khóc nức nở vừa nói, tôi là người Trung Quốc. 

Người đàn ông ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô, em gái đừng sợ, không sao đâu. 

Chử Dạng mơ hồ không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông, chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp dễ nghe của anh, cô cảm thấy người đàn ông này rất trẻ. 

Cô dùng sức dụi mắt một cái, cuối cùng cũng thấy rõ người trước mặt. 

Một người đàn ông rất trẻ, đeo kính, dáng vẻ lịch sự tuấn tú. 

Ngũ quan tuấn tú, đôi mắt sáng. 

Chử Dạng lắc đầu. 

Ở căn phòng này, chính là nơi cô đã gặp đàn anh. 

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt không phải buổi tọa giảng năm ngoái, cũng không phải năm cô lớp mười hai học bài ở phòng làm việc của giáo sư. 

Mà là nhiều năm trước, trên đất nước xa lạ này. 

Chử Dạng nắm lấy tay áo của người đàn ông không nhịn được bật khóc. 

Khiến Từ Nam Diệp sửng sốt. 

Anh cũng không biết cô vì đau lòng cho mình hay là vì anh không bảo vệ tốt khiến cô bị thương, anh kiên nhẫn dịu dàng an ủi cô. 

Từ Nam Diệp nghe cô khóc đáng thương như vậy thì khẽ nhướng mày, cảm thấy cả trái tim của mình cũng sắp vỡ. 

“Có bị thương ở đâu không? Đau ở đâu sao?” 

Chử Dạng dùng sức lắc đầu, sau đó siết chặt áo sơ mi của anh, khóc lóc gọi anh một tiếng. 

“Anh…” 

Đồng tử của Từ Nam Diệp đột nhiên giãn ra, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, như mất tiếng, cứ chết lặng như vậy không nói ra được thậm chí ngay cả sức lực đáp lại cô cùng hoàn toàn biến mất. 

Anh dùng sức nhắm mắt, khi anh mở mắt lần nữa con ngươi thâm trầm như vực sâu vạn trượng, trong mắt đều là tìm được thứ đã mất, vui mừng như điên lại ngây ngốc. 

Người đàn ông chậm rãi thở ra một hơi, dù cho cánh tay đau gần như mất đi cảm giác nhưng anh vẫn cố hết sức ôm chặt người trong lòng. 

“Anh ở đây”, Từ Nam Diệp tựa đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn, đáp lại cô: “Lần này sẽ là anh bảo vệ em.” 

Đôi với anh mà nói, dù lúc này có chết cũng rất đáng giá. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.