Từ Nam Diệp xuất ngoại yên lặng không một tiếng động, khi về nước lại oanh oanh liệt liệt.
Sau khi xuống máy bay, có rất nhiều người mong ngóng.
Ba Từ bình thường cứng rắn, lạnh lùng mang lại cho người khác một cảm giác quá mức mạnh liệt, hôm nay mắt lại đỏ lên hiếm lạ.
Đối với người con trai này, ông thật sự không có cách nào.
Chỉ cần anh có thể sống thật tốt là được, cái khác không cần bắt buộc.
Từ Nam Diệp cười nói với ba: “Ba, để người lo lắng rồi.”
Ba Từ thu mắt lại, trong giọng nói xen lẫn vẻ run rẩy: “Về nhà là tốt rồi.”
Chử Dạng ở bên cạnh đỡ Từ Nam Diệp, tâm trạng có chút phức tạp.
Ấn tượng ba chồng hiếm khi gặp mặt tạo cho cô vẫn là nói năng cẩn thận, cho dù là con trai mình ông cũng hiếm khi biểu lộ tình cảm.
Ông ở vị trí cao, cho đến bây giờ chỉ có người khác đến chào hỏi mà hôm nay ông lại tự mình đến sân bay đón họ, Chử Dạng có chút thụ sủng nhược kinh*.
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu mà sợ.
Ba Từ đã sắp xếp xe đến đón bọn họ về nhà họ Từ.
“Hôm nay ông bà thông gia phải tham gia hội thảo nghiên cứu nên không thể tới được, ta đã cho người thông báo với bọn họ”, ba Từ quay đầu nói với Chử Dạng: “Sau khi xong bọn họ sẽ tới.”
Chử Dạng sững sờ gật đầu: “Cảm ơn ba.”
Ba Từ nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
“Dạng Dạng”, ba Từ thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Cô không nghĩ ba chồng sẽ nói xin lỗi với mình, mở miệng hồi lâu vẫn chưa nói ra lời.
Cuối cùng đờ đẫn bị Từ Nam Diệp kéo lên xe.
Trong xe còn có ngươi khác, cô cũng không tiện nói chuyện với Từ Nam Diệp, chỉ đành nhìn ba Từ đang ngồi ở kế ghế lái.
Sau khi về nhà, tất cả người của nhà họ Từ đều ở đây.
Bây giờ đang trong giờ hành chính, Tức Bắc Dã ở đây cũng không lạ nhưng Từ Đông Dã và chị dâu cuồng công việc cũng ở đây.
“Thanh Từ cùng các em trò chuyện dưới lầu”, ba Từ dặn dò xong ông vẫy tay về phía ba người con trai của mình: “Các con lên thư phòng của ta.”
Từ Bắc Dã không tình nguyện nói: “Hả, con cũng phải đi sao.”
Ba Từ nhìn cậu ta: “Hai anh của con đều không nói gì, còn có gì không thể?”
Từ Bắc Dã đành phải ngoan ngoãn đi theo.
Vừa vào thư phòng, Từ Bắc Dã tiến vào cuối cùng còn chưa kịp đóng cửa, tiếng lạnh lùng của ba Từ đã vang lên.
“Đều lớn rồi, đều biết cách lừa gạt ta có phải không?”
Từ Bắc Dã là người nhỏ tuổi nhất nên không được ổn định, ba Từ vừa nói xong cậu liền chột dạ run lên.
Từ Đông Dã và Từ Nam Diệp đương nhiên trầm ổn hơn nhiều.
Ba Từ cười mấy tiếng, lại từ từ nói: “Một người âm thầm ra nước ngoài, một người lấy trộm hộ chiếu, còn một người mua chuộc người của ta, anh em đồng tâm như vậy đúng là bất ngờ.
Từ Đông Dã không nhanh không chậm giải thích: “Nam Diệp là người của Bộ ngoại giao, hộ chiếu vốn phải trong tay em ấy, con cũng chỉ là lấy lại từ chỗ ba trở về thôi.”
Từ Bắc Dã nhìn anh cả gan lớn như vậy cũng dứt khoát khai báo: “Con là thông cảm các chú đã theo ba làm việc nhiều năm vất vả nên mời họ một ít rượu mà thôi.”
“Hoang đường!” ba Từ chợt vỗ bàn, vẻ mặt âm trầm: “Tự ý ra nước ngoài là chuyện lớn! Mấy đứa hời hợt như vậy muốn qua mặt ta sao!”
Từ Nam Diệp cười nhạt, bình tĩnh nói: “Con vốn là người của sở quốc tế, gần đây đại sứ Zambia ở Trung Quốc có ý đồ khích bác quan hệ hai bên, con vốn sẽ đến đó nhậm chức mấy năm, lần này xuất ngoại là thuộc về công việc, không tính là tự ý.”
Ngực ba Từ kịch liệt phập phồng, mở miệng hồi lâu cũng không nói lên lời.
Các con ông học được một thân bản lĩnh của ông, làm việc đến một giọt nước cũng không lọt, một chút sai sót cũng không bắt được.
Ưu điểm này vốn là rất tốt, ít nhất là không bị dùng để tính kế.
Nhưng cũng không ổn, đó chính là ông muốn dạy dỗ con trai cũng không có lý do.
“Ba đừng phí tâm nữa”, Từ Đông Dã thấy hồi lầu ba vẫn chưa lên tiếng nên mở miệng nói tiếp: “Nam Diệp thích hợp ở lại Bộ ngoại giao.”
Ba Từ trầm tư chốc lát, đột nhiên cười lạnh: “Ngay cả ba mình cũng có thể tính toán, ai có thể thích hợp hơn nó? Mấy năm này ở nước ngoài cũng không biết nó đã học được cái gì.”
Từ Nam Diệp khẽ nói: “Cái này còn phải cảm ơn ba năm đó đã để con thi vào Bộ ngoại giao.”
Ba Từ nhắm mắt, dựa vào ghế không nói thêm gì nữa.
Đồng hồ kiểu cũ treo trên tường thư phòng khẽ chuyển động, tiếng tích tắc ám chỉ sự chuyển động của thời gian trong thư phòng này.
“Bộ ngoại giao thì Bộ ngoại giao”, ba Từ cuối cùng cũng mở mắt: “Nhà họ Từ chúng ta thật sự có nhiều hậu cần rồi, cũng cần có một người đứng ra hỗ trợ.”
Làm “hậu cần”, trợ lí thị trưởng Từ Đông Dã đột nhiên cau mày.
Thực ra nhà họ Từ bọn họ đã đi đến gần như cường thịnh, nếu đi lên nữa cũng không thể tiến xa hơn.
Bọn họ cũng không phải gia tộc phong kiến, cũng không có tham mưu gì với ngôi vị hoàng đế.
Xã hội chủ nghĩa phát triển, mọi người đều bình đẳng, bối cảnh gia tộc cũng chỉ là quấn thêm một lớp gấm.
Mấy đời quân huân và dinh dự kéo dài đến tận bây giờ đã đủ rồi.
Huống chỉ những năm này nhà họ Từ cũng không còn để mắt đến chính trị nhiều, con em xuất thân nhà chính trị thật ra càng biết hốt bạc hơn nhiều gia đình giàu có.
Cũng biết thế nào là kinh doanh số.
Nghe được lời này của ba Từ, Từ Nam Diệp cũng không ngạc nhiên.
Đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi, có điều ba anh sẽ không thỏa hiệp vì thể diện, anh cho ông thời gian để suy nghĩ kỹ càng.
“Con ở nhà dưỡng bệnh cho khỏe đi, đừng để lại sẹo trên mặt”, ba Từ nhìn chằm chằm vết thương nhỏ xíu trên mặt Từ Nam Diệp: “Đừng làm xấu tướng mạo ta và mẹ con cho.”
Ông trước giờ vẫn là một người ba nghiêm khắc, cho tới bây giờ chưa từng để ý con trai xấu hay đẹp, dù sao đối với ông mà nói bên trong quan trọng hơn vẻ ngoài nhiều.
Cho nên lúc ông nói ra lời này, người nhỏ nhất là Từ Bắc Dã cũng không nhịn được cắm đầu cười.
Ông vẫn luôn không có cái gọi là mắt thẩm mỹ, thấy ai cũng đều có hai con mắt và một cái miệng, khi còn bé mấy người bọn họ được họ hàng khen đẹp, ba cũng chỉ nói con trai đẹp có ích gì chứ, lớn lên sẽ thành bình hoa mất.
Không ngờ ông vẫn biết con trai mình có dáng vẻ như thế nào.
Hơn nữa còn để ý đến khuôn mặt của anh hai.
Ba Từ không nhịn được, trầm giọng mắng cậu: “Con cười cái gì? Sau này anh hai con còn phải lên báo, mặt mũi này tất cả mọi người đều nhìn!”
“Dạ, con sai rồi, ba dạy rất đúng”, Từ Bắc Dã nói xong cũng thấy có chút thương cảm, cậu vỗ vai anh hai: “Không nghĩ đến cuối cùng người dựa vào mặt để kiếm cơm lại là anh hai.”
Công bằng mà nói, anh hai thật sự rất đẹp mắt.
Khác hoàn toàn so với Từ Đông Dã nghiêm nghị, lạnh lùng, cũng không giống với Từ Bắc Dã phóng khoáng, phong lưu mà là trầm tính ôn hòa, tuấn tú ưu nhã.
Anh gặp người khác ba phần là cười, sẽ tâng bốc, sẽ tính toán, chính là kiểu tiếu lý tàng đao*.
(*) Tiếu lý tàng đao: trong nụ cười giấu dao, ý không phải nụ cười tốt, sau nụ cười đó là âm mưu, tính toán.
So với bọn họ anh thích hợp đứng trước ống kính hơn, ổn định, ưu nhã lại thành thảo, không vấn đề xảo quyệt gì có thể làm khó được vị quan ngoại giao đã từng trải này, đừng nói là làm vẻ vang nhà họ Từ, nói là mang vẻ vang về cho đất nước cũng có thể.
Từ Nam Diệp đỡ mắt kính, ánh mắt bình tĩnh: “Vinh hạnh rồi.”
Ba Từ nghẹn họng, cảm thấy ranh giới cuối cùng của mình càng ngày càng thấp.
Ông hết lòng dạy dỗ con trai, đối với bốn chữ “kiếm tiền bằng mặt” trong lòng cũng không hề có chút kháng cự nào.
Thật sự là ỷ vào vẻ ngoài đẹp mắt của mình, ngay cả cái đuôi cũng vểnh lên trời.
“Mấy đứa ra ngoài đi”, ba Từ vẫy tay đuổi bọn họ rời đi: “Ta và mẹ mấy đứa cúng lễ xong sẽ đi, khoảng thời gian này đừng làm phiền ta.”
Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng gần gũi với ba.
Mỗi lần đều là ba gọi bọn họ đến thư phòng.
Trong lòng ba an hem oán thầm nhưng cũng không dám nói rõ, chỉ có thể nghe theo lời ba lần lượt rời khỏi thư phòng.
Vừa ra khỏi phòng, Từ Bắc Dã liền thở phào nhẹ nhõm, Từ Đông Dã lại lên tiếng.
Có điều lần này không phải nhằm vào cậu ta mà là anh hai.
Từ Đông Dã nhìn Từ Nam Diệp, bình tĩnh nói: “Bị thương nặng như vậy, đã lấy được kết quả mong muốn chưa?”
Từ Nam Diệp gật đầu: “Đã được.”
“Em từng nói phải trả ơn cô gái đã cứu em năm đó”, hiếm khi thấy Từ Đông Dã tò mò chuyện riêng của em trai, hỏi một câu: “Trả ơn xong chưa?”
Từ Nam Diệp lắc đầu.
Vậy không phải vẫn chưa xong sao? Còn phải lừa ba một lần nữa sao?
Từ Đông Dã không vui cau mày: “Anh chỉ giúp em lần này, lần sau em tự nghĩ cách.”
“Không làm phiền anh”, Từ Nam Diệp đặt ngón tay lên tay vịn cầu thang, dịu dàng nói: “Không thể trả hết ân tình, em sẽ dùng cả đời này trả.”
Từ Đông Dã khẽ nhướng mày, trầm mặc mấy giây liền hiểu.
Sau đó liền mím môi cười.
Từ Bắc Dã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, cùi chỏ chống lên tay vịn cầu tham, chống cằm nhìn chị dâu hai đang bị chị dâu cả kéo đi hỏi chuyện trong phòng khách.
Cô gái nhỏ anh hai nhớ thương nhiều năm như vậy chính là chị dâu hai.
Hóa ra số mệnh đã sớm được định trước.
Khi vợ chồng họ Chử chạy đến nhà họ Từ, trời cũng đã gần tối.
Nhà họ Từ dứt khoát mời bọn họ ở lại cùng nhau ăn tối.
Đây cũng có thể là lần đầu tiên hai bên gia đình ngồi cùng một bàn ăn trừ ngày Tết.
Chử Quốc Hoa thấy Chử Dạng không sao thì cũng yên lòng.
Sau khi nghe Chử Úy nói, có nhớ những chuyện trước kia hay không không quan trọng, chỉ cần cô không sao, tất cả chuyện khác đều là thứ yếu.
Trên bàn cơm, trừ ba Từ và Chử Quốc Hoa bối phận lớn nhất nói chuyện vài câu còn những người khác đều ăn ý cúi đầu ăn cơm.
Hay là ba Từ đột nhiên nói: “Tiệc rượu cuối năm nay tôi vốn định để Nam Diệp đưa vợ nó đi cùng nhưng vì vết thương còn chưa khỏi hẳn nên tôi nói cũng không cần vội, để sang năm đi cũng không sao.”
Chử Quốc Hoa chỉ mong Chử Dạng có nhiều thời gian để học hơn là cùng con rể đi tiệc rượu, đương nhiên ông không có ý kiến gì.
Ba Từ gật đầu, hỏi lại hai người trong cuộc.
Chử Dạng không có ý kiến gì: “Con như nào cũng được.”
“Năm sau đi”, Từ Nam Diệp chủ động lùi thêm một năm: “Chờ sau khi Dạng Dạng tốt nghiệp đã.”
Người lớn cũng không có ý kiến gì nhưng không hiểu tại sao lại lùi lại như vậy.
Từ Nam Diệp giải thích: “Làm hôn lễ trước.”
Mọi người đều bừng tỉnh.
Suýt chút nữa đã quên, bọn họ còn chưa làm hôn lễ công khai.
Những người biết Từ Nam Diệp kết hôn chỉ có họ hàng thân thích và các anh em trong Bộ ngoại giao của anh, bên Chử Dạng lại càng phải giấu giếm.
Không phải nhà họ Từ và nhà họ Chử không có tiền, không muốn cho con công khai chuyện kết hôn mà là khi đó Chử Dạng vẫn còn đi học, Từ Nam Diệp vừa mới về nước, sợ sau khi công khai sẽ mang lại phiền phức không đáng có cho việc học và công việc của hai người, huống chi cả hai đều đồng ý giấu tin kết hôn đi, hôn lễ cứ như vậy bị gác lại một năm.
Nói đến đây Chử Quốc Hoa coi như có lời muốn nói.
Dù sao ông và vợ cũng đã bàn rất nhiều lần.
Ông và vợ thích kiểu hôn lễ truyền thống của Trung Hoa nhưng để vừa ý của nhà họ Từ, đúng lúc hôm nay mọi người đều ở đây nên dứt khoát nói quyết định này ra.
Ba Từ cũng không nghĩ nhiều, cũng không phải ông kết hôn, ông bỏ tiền ra là được.
Ngược lại là mẹ Từ rất để ý chuyện này, trước đây không lâu mới lo liệu hôn lễ của con trai lớn, lần này lại đến lượt con trai thứ hai.
Các trưởng bối cũng không thể đưa ra quyết định, vẫn phải hỏi chú rể và cô dâu.
Chú rể rất giống ba ở điểm này, chỉ phụ trách bỏ tiền, còn chuyện khác không có hứng thú.
“Xem Chử Dạng thích gì.”
Cô dâu cũng mơ hồ: “Chỉ cần váy cưới đẹp là được.”
Đời này chỉ có một lần như này, dù sao cô cũng muốn ăn mặc đẹp một chút, còn chuyện khác cô không quan tâm lắm.
Phượng quan khăn vải hay váy cưới màu trắng cũng được, chỉ cần cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất là được.
Cũng quá là tùy tiện rồi.
Ai làm hôn lễ không phải tự mình chuẩn bị mọi thứ chứ, chỉ công khai sẽ tổ chức hôn lễ cho mọi người, còn hôn lễ làm như thế nào bọn họ đều không quan tâm.
Dù sao cũng không có kinh nghiệm, vậy cứ giao cho người lớn đã có kinh nghiệm.
“Nếu muốn váy cưới đẹp”, mẹ Từ suy nghĩ một lúc: “Vây bây giờ lập tức tìm người thiết kế.”
Dung Thanh Từ giơ tay: “Vậy quần áo của Dior thế nào? Lúc con và em gái kết hôn đều mặc đồ của nhãn hiệu này.”
Mẹ Từ gật đầu: “Vậy con liên lạc với nhà thiết kế nhé.”
Vợ chồng nhà họ Chử đều thấy quá lãng phí rồi nhưng lại nhìn thấy trừ bọn họ ra không còn ai khác nghĩ vậy nên đành im lặng.
Nếu nhà chồng có tiền vậy thì làm.
Váy cưới của Dior tận mấy trăm ngàn, mặc một lần như vậy rồi lại nhét vào tủ quần áo, nhà họ Từ không cảm thấy lãng phí, bọn họ còn có thể nói cái gì.
Cậu hai của nhà họ Từ kết hôn, hôn lễ không thể khiêm tốn được.
Từ việc lựa chọn địa điểm đến danh sách khách mời, một năm chưa chắc có thể xong.
Càng long trọng thì càng phải sớm chuẩn bị.
Bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc.
Vợ chồng Chử Quốc Hoa ban đầu còn có thể cho ý kiến, chi phí hôn lễ ngày càng nhiều, bọn họ cũng cảm thấy áp lực.
Đến cuối mẹ Từ hỏi bọn họ thấy thế nào.
Vợ chồng Chử Quốc Hoa như mất hồn gật đầu: “Được, đều nghe theo mọi người.”
Ba Từ nói thêm một câu: “Tại sao phải tính toán như vậy, chút tiền này còn phải tính sao?”
Mẹ Từ tự trách: “Đều tại em, dự tính kia lại thêm tiền.”
Vợ chồng Chử Quốc Hoa: “…”
Từ Nam Diệp không quan tâm hôn lễ long trọng như thế nào, chỉ cần cô dâu là người anh muốn là được.
Anh thấy từ đầu đến cuối Chử Dạng đều không nói một câu, trong lòng cảm thấy có chút lạ, lại thấy cô đang lẩm bẩm gì đó, không biết đang nói gì.
Từ Nam Diệp tò mò tiền gần lại nghe.
Chử Dạng đang tự thôi miên bản thân.
“Tôi yêu con người anh, không phải yêu tiền của anh; Tôi yêu con người anh, không phải yêu tiền của anh…”
“…”
Từ Nam Diệp bật cười, nếu như sớm biết điểm yêu của cô.
Ngay từ đầu chỉ cần nhét cho cô một rương tiền là được, tội gì phải vòng vo tính toán như vậy.