Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười

Chương 14



CON MA THẬT SỰ (1)

Sau lần hiểu lầm Mimi là ma, nó bắt đầu thấy sợ, nếu không có hắn thì nó sẽ không dám đến khu nội trú cũ đó một mình. Hương cũng thường xuyên nhắc nhở nó phải cẩn thận, “có kiêng có lành”.

Hôm đó thứ tư, nhân ra chơi 15 phút, nó đến đó đem theo ít thức ăn, cùng hắn chơi với Mimi. Sau đó nó thấy đầu của mình hơi đau, rồi nó ngủ thiếp đi.

Không biết bao lâu sau nó mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra nó đã thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Hương với đôi mắt đỏ hoe, còn miệng thì mếu máo:

-Ngọc, may quá cậu tỉnh rồi. Cậu ổn chứ, có đau ở đâu không? Cậu có nhận ra mình không? Cậu biết đây là số mấy chứ?-Hương xòe trước mặt nó bốn ngón tay.

-Hương à, cậu đang sỉ nhục IQ của tớ đấy!

-Tốt quá, cậu không sao là tốt rồi.

Nó nhìn xung quanh, “Sao đông người vậy? Có thầy Luật, cô Vân- giáo viên môn Giáo dục công dân và cả Khôi, Trí, Thảo Nguyên, Diên Vĩ là học sinh lớp của nó nữa. Có chuyện gì vậy chứ? Mà Hải Ninh và Mimi đâu rồi? Thôi chết mấy giờ rồi, là mình ngủ quên ư?”

Nó lấy điện thoại ra, 4 giờ rồi, à còn có tin nhắn nữa, là của hắn gửi: ”Vì sự bình yên của khu nội trú này và Mimi, cậu nhớ diễn sâu vào.”

“Gì chứ? Hắn ta đang nói cái quái gì vậy chứ?”

Mọi người vẫn nhìn nó chăm chú. Nó thì cứ ngơ ngác, có cảm giác như mình vừa từ trên trời rơi xuống. “Ai đó làm ơn giải thích cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra đi!”

Cuối cùng thì thầy Luật cũng lên tiếng:

-Ngọc, nói cho tôi biết tại sao em lại ở đây?

-Em… Sao, sao mọi người lại ở đây vậy ạ?

-Hương nói em đột nhiên biến mất, em ấy đã đi tìm em khắp nơi. Ngọc, sao em lại đến đây?-Cô Vân lo lắng hỏi nó.

Bên cạnh mấy đứa bạn thì đang xì xào bàn tán: “Là ma làm đấy!”, “Cái này gọi là ma dẫn”, “Có ma ở đây thật sao?”, “Có phải Ngọc mộng du không?”, “Không, nhất định là ma rồi!”…

“Ý hắn là…hắn sợ có người đến đây nên bày ra trò này, và mình là nạn nhân kiêm diễn viên ư? Được thôi!”

-Em không biết sao mình lại ở đây nữa, em định đến thư viện nhưng sau đó…em không nhớ gì nữa. Em… em thấy đầu mình hơi đau ạ!

Tức thì cô Vân tái mặt, nắm chặt tay thầy Luật:

-Anh Luật, làm sao đây, có phải do… không, em sợ lắm!

-Không sao đâu! Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Em Ngọc không sao rồi, tất cả giải tán. Nhớ là không được đồn chuyện này lung tung. Từ nay về sau không ai được đến đây nữa, rõ chưa?

-Vâng ạ!

Sau đó thầy Luật đưa cô Vân về, Hương cùng với Thảo Nguyên và Diên Vĩ đưa nó về lớp. Hai đứa con trai kia nghĩ “May quá, được nghỉ tiết công dân ra đây dạo mát, hehe!”. Mấy đứa con gái thì nghĩ “Ở đây rất nguy hiểm, mình sẽ không đến đây nữa. Việc này hệ trọng, cần thông báo cho cả trường biết để đề phòng”. Hắn nghĩ “Kế hoạch thành công mĩ mãn”, nó thì nghĩ “Hải Ninh, cậu chết với tôi!”

Chiều hôm đó, nó đứng ở cổng trường chờ hắn. Vừa thấy hắn nó liền nắm lấy tay hắn lôi đến khuôn viên trường lúc này đã vắng người.

-Có chuyện gì vậy? Sao lại kéo tôi đến đây?

-Cậu còn hỏi sao, cậu không có gì để giải thích với tôi ư?

-Chuyện đó cậu đã xử lí rất tốt mà!

-Tốt gì chứ, tại cậu mà tôi đã phải nói dối thầy cô, bạn bè. Cậu nói là vì sự bình yên của khu nội trú này hả? Vốn nơi đây đã rất bình yên rồi, chính vì cậu mà nó mới ồn ào và rắc rối như vậy đấy biết không hả?-Nó thực sự rất bực mình bởi cái trò này của hắn.

-Cậu đang giận tôi sao?

-Không thèm giận đồ ích kỉ như cậu. Cậu bày ra trò này chỉ để che giấu cho việc xấu cậu làm thôi. Vậy mà cậu còn lôi tôi vào, một tiếng cũng không nói trước với tôi, chỉ gửi mỗi một cái tin nhắn trừu tượng.

-Đó là vì tôi biết IQ của cậu rất cao. Với lại nếu nói trước thì gương mặt cậu lúc tỉnh sẽ không thể biểu cảm đạt như vậy. Tôi không vì riêng bản thân tôi, còn vì cậu và Mimi nữa.

-Mặc kệ là vì ai, tôi mới là người chịu khổ. Lỡ như tôi không đọc được tin nhắn đó thì sao chứ? Nếu không vì Mimi thì tôi cũng sẽ không làm cái việc lừa dối mọi người đó đâu.

-Cậu nghĩ là tôi sẽ để cậu một mình ở đó chịu nguy hiểm sao? Tôi đã chuẩn bị hết rồi. Tôi cũng đâu muốn phải làm ra việc đó, chính bọn họ cứ thích làm phiền cuộc sống riêng của tôi.

-Đúng, cậu đạt được mục đích rồi đó. Từ nay sẽ không có ai tới đây làm phiền cậu nữa đâu. Vĩnh biệt!

Nói rồi bỏ về. Còn hắn thì vẫn đứng đó bất lực. “Cô ấy giận rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.