Hôm sau, buổi sáng thi Toán, nó và hắn ngồi chung bàn. Không khác gì hôm qua, hắn chỉ đem mỗi cây bút bi và sau khi đọc đề xong thì gục lên bàn ngủ, cứ như là đêm qua hắn thức khuya học bài không bằng!
Đề này cũng không làm khó được nó, 50 phút là nó làm xong. Thầy Phát không cho nộp sớm nên nó đành ngồi vẽ lên giấy chơi. Một nữ sinh ngồi bàn trên quay xuống hỏi bài nó:
-Ê, chỉ câu 2 đi!
-Câu 2 hả, tôi không biết làm, hỏi người khác đi!
-Học giỏi chi mà chảnh vậy bạn!
-Kệ tôi!
Người kia quay lên, thì thầm gì đó với người ngồi cạnh.
Nó chả quan tâm nữa, nó không chỉ bài không phải vì nó ích kỉ mà vì nó rất ghét cảm giác bị người khác hỏi bài, đây là một kiểu ám ảnh. Nó căm thù cái tên Bạch cốt tinh đó.
Nhìn hắn nằm ngủ, nó cao hứng đá chân hắn mấy cái. Hắn ngẩng đầu lên, nói nhỏ:
-Cậu có biết đôi chân của tôi đáng giá bao nhiêu không vậy?
-Tôi đâu biết, chắc khoảng vài xu.
-Cậu chắc bài của mình được 10 điểm chứ?
-Tất nhiên rồi, cậu lo cho cậu đi là vừa.
-Được thôi. Thầy ơi!
Thầy Phát khoan thai bước xuống làm nó tái mặt.
-Sao vậy Hải Ninh, có chuyện gì à?
Nó nhìn vẻ mặt gian xảo kia, trong lòng nhức nhối. Hắn ta ỷ được thầy thương nên lại bày trò gì nữa đây?
-Dạ bạn Ngọc, bạn ấy…
-Này Hải Ninh, cậu…cậu…cậu dám…
-Bạn Ngọc muốn nộp bài ạ!
Gương mặt thầy thoáng đăm chiêu rồi lắc đầu:
-Không được, đợi hết giờ rồi nộp. Nộp sớm sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần các bạn khác hiểu chưa?
-Vâng ạ!-Nó khẽ đáp.
Nó biết tỏng bạn khác là ai rồi, thầy đúng là thiên vị mà! Nó trừng mắt nhìn hắn, còn hắn chỉ khẽ nhếch môi cười đểu rồi tiếp tục chăm chú làm bài.
Hết giờ, nó liền nhanh chân nộp bài. Hải Ninh cũng vừa làm xong, cả bài làm đúng 1 trang giấy. Hắn ta chả có vẻ gì là bối rối hay lo sợ bị điểm thấp cả, đúng là rất tự tin, mà không, cái này chắc là do bị điểm thấp quen rồi.
Xong hai môn rồi, nó thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Nó lang thang bước xuống khu nội trú thăm Mimi, vừa đi vừa ngân nga mấy câu trong bài hát “Beautiful in white”:
“So as long as I live I’ll love you
Will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now till my very last breath...”
Đột nhiên có bàn tay bịt miệng nó rồi lôi đi. Nó nhận ra chính mình đang bị kéo đến khu nội trú cũ, chẳng lẽ lần này…là ma thật sao?
Đến cạnh một cái giếng cạn bỏ hoang, bàn tay kia mới buông nó ra. Nó hốt hoảng quay lại, có những năm người. Kẻ cầm đầu hình như là người lúc nãy hỏi bài nó. Cô ta bước lại gần nó, bốn nữ sinh kia thì vây quanh nó.
-Mày còn nhớ tao chứ?
“Gì đây? Bạo lực học đường sao? Mình phải làm sao đây? À, đúng rồi mình từng xem qua 36 kế nhỉ, lúc này nên dùng kế nào nhỉ?Tá đao sát nhân, mĩ nhân kế, hay tẩu kế đây? Không, không dùng được!”
-Mấy bạn đang làm gì vậy? Bạo lực học đường là không tốt đâu nha! Tôi sẽ méc cô Hoa đó!
-Tao thách mày đó! Mà mày không biết tao là ai sao hả?
Thấy mặt nó ngơ ra, chị cả liền hất cằm kêu đàn em giới thiệu. Côn đồ A cao giọng nói:
-Nói cho mày biết, chị của tao là Hoàng Kim Ngân, là vàng vàng vàng đó, vô cùng cao quý, vô cùng bá đạo.
“Vàng ư?”, nó bỗng nhớ đến con Vàng của lão Hạc liền khúc khích cười.
-Mày cười gì chứ? Mày nghĩ mày là ai hả? -Côn đồ B gằn giọng đe dọa.
- Mày tưởng học giỏi là ngon sao hả? Nói ra chỉ sợ mày tè ra quần thôi, chị Ngân nhà tao là nữ sinh quyền lực nhất cái trường này, đồng thời cũng là bạn gái của Hải Ninh ca ca đó. Đến mấy thằng con trai còn không dám động đến chị ấy, mày nghĩ mày là ai?Dám từ chối yêu cầu của chị tao sao hả?
-Mấy người thật là vô lí, cô ta không biết làm bài là lỗi của tôi sao?