Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười

Chương 56



Xuân Trúc nhìn nó và Hương, khẽ thở dài. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, đến giờ cô cũng không thể tin Hải Ninh đã đi xa, liệu cô có còn được gặp lại cậu ấy?

-Xuân Trúc, rốt cuộc cậu có biết tại sao Hải Ninh lại quyết định đi Nhật không? -Nó thật sự muốn biết, liệu có phải do ghét nó mà cậu ta lại bỏ đi hay không.

-Thật ra thì, người muốn đi Nhật là bác gái, không phải cậu ấy!

-Hả??? Hương và nó kinh ngạc thốt lên.

-Nhưng với bản tính của cậu ta, nếu đã không thích thì làm sao mà ép được?

Đúng vậy, đó là điều Xuân Trúc đau lòng nhất. Khi vừa nghe mẹ đề xuất việc đi Nhật, Hải Ninh đã không hề phản đối, còn nhanh chóng giúp bác ấy thu dọn đồ đạc và rút học bạ xin nghỉ học. Đến bác ấy cũng không thể hiểu nổi tại sao con mình lại chấp nhận một cách dễ dàng như vậy, bà còn tưởng là dù có nói hết lời hết lẽ nó cũng không chịu đi. Nhưng nỗi đau trong lòng bà lớn hơn, bà không còn nghĩ được nhiều nữa, dù biết như vậy là thật ích kỉ.

-Bà ngoại của Hải Ninh vừa mất, tang lễ mới cử hành xong. Bác gái lại biết tin bố Hải Ninh sắp tái hôn, bác ấy đã hoàn toàn suy sụp.

Xuân Trúc liếc nhìn biểu hiện trên gương mặt nó, ngừng một chút rồi nói tiếp:

-Vậy mà vừa rồi hai anh em họ lại đánh nhau khiến bà rất giận. Mọi thứ đều trở nên tồi tệ và thật là bế tắc. Dường như nơi đây đã không còn gì khiến bà lưu luyến nữa nên mới quyết định ra đi… Tớ không biết giữa các cậu có chuyện gì nhưng tớ chắc rằng Hải Ninh cũng chẳng sung sướng gì đâu!

Nó lặng thinh suy nghĩ, một đứa từ nhỏ đã sống trong một gia đình êm ấm hạnh phúc như nó không thể hiểu hết được những nổi đau đó. Bỗng dưng nó lại hận mình thật vô tâm, còn nói những lời khó nghe đó làm tổn thương cậu ấy. Nhưng giờ này hối hận thì đã quá muộn, Hải Ninh đi thật rồi, và…sẽ không trở lại nữa!

Hương đưa nó về lại nhà trọ. Bước vào phòng, nó ngồi phịch xuống giường, trông nó cứ như là người vừa bị lừa hết tiền vậy! Hương ngồi xuống cạnh nó, nhẹ nhàng an ủi:

-Đừng buồn nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi!

-Hương, có phải tớ rất xấu xa, rất ích kỉ không? Vậy nên Hải Ninh mới ghét tớ, mới bỏ đi!

Hương đau lòng nhìn nó, trong chuyện này cũng đâu có ai vui vẻ.

-Cậu đừng nghĩ vậy, vừa nãy Xuân Trúc cũng nói rồi mà, không phải lỗi của cậu!

Hương biết, nó sẽ không bao giờ cố tình làm tổn thương ngượi khác, nhưng cái tính vô tâm vô tư của nó thì đến cô còn thấy mệt mỏi nữa là! Hương lặng lẽ suy nghĩ “Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ sau kì nghỉ Tết, nhưng trong thời gian nghỉ lễ thì bọn họ không hề gặp nhau, vậy trước đó chắc chắn là đã có chuyện xảy ra. À hôm 14 tháng 2…” Ngập ngừng một chút, Hương cố tìm vài từ dễ nghe để thăm dò:

-Tớ không có ý trách cứ gì cậu, nhưng cậu thử nhớ lại xem, cậu có vô tình làm gì đó không?

-Tớ đã nói rồi, trước đó tớ không hề gặp cậu ta, giữa bọn tớ không có bất cứ mâu thuẫn nào cả!

-Vậy ngày 14 tháng 2, ngày lễ tình nhân ấy, cậu có đi đâu, làm gì đặc biệt không?

Nó mơ hồ nhớ lại, hình như hôm đó là thứ 7, ngày học cuối cùng của năm cũ, nó vẫn đi học bình thường. Trưa thì về nhà trọ, ăn cơm xong thì lại học bài, chiều thì đi học thêm. Còn tối, hình như là… “Thôi chết, không lẽ cậu ta đã nhìn thấy cảnh đó? Không phải vậy chứ?”

-Cậu nhớ ra rồi chứ?

-Không…không có gì…đặc biệt cả! Nhưng sao…sao cậu lại nghĩ chuyện này có liên quan tới tớ chứ?

Hương khẽ thở dài nhìn nó, chuyện đã vậy rồi, cũng không cần phải giấu nó làm gì.

-Cậu trả lời câu hỏi của tớ trước đã, sao lúc biết Bạch Tôn Nguyên định chuyển trường, cậu không phản ứng như bây giờ?

-Hai chuyện này giống nhau sao? Thứ nhất, Bạch Tôn Nguyên vẫn chưa chuyển đi. Thứ hai, cậu ta chỉ đi Sài Gòn. Thứ ba, cũng là vấn đề quan trọng nhất, cậu ta không quay lưng trở mặt với tớ!

Nói với nó đúng là bằng thừa! Hương lắc đầu chán nản:

-Ngọc, tớ tin cậu nhưng tớ cũng cũng tin tưởng Hải Ninh. Cậu muốn biết tại sao chuyện này lại liên quan đến cậu ư? Là vì người mà Hải Ninh thích chính là cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.