Khoảnh Khắc Đẹp Nhất Khi Gặp Em

Chương 3: Bánh gạo cay Ddeokbokki



Thời gian cực nhanh, đảo mắt đã là mùa xuân năm thứ hai, Yoon Yi Rim hẹn Kim Won Eun sau khi tan học thì đi tiệm ăn trước trường ăn ddeokbokki.

Khi Yoon Yi Rim và Kim Won Eun ngồi trong tiệm, ăn món ddeokbokki cay nồng nóng hổi, một tiếng ‘Eun Won à’ cắt ngang hai người.

Yoon Yi Rim ngẩng đầu nhìn, thấy một ông chú trung niên đeo mắt kiếng đang cười híp mắt nhìn mình.

“Chú Hyun Im!”

“Cô bé, cháu có muốn làm ngôi sao không? Công ty SM của bọn chú chính là hãng tạo ngôi sao giỏi nhất toàn Châu Á! Đây là danh thiếp của chú, nếu có hứng thú thì chào mừng cháu tới nha. Eun Won à, thường xuyên mang theo cô bé này tới công ty chơi nhé! A, bên kia có một cậu bé đẹp trai, chú đi trước đây, cô bé xinh đẹp, chú đi đây.”

Yoon Yi Rim như rơi vào trong sương mù nhìn ông chú kia nói một tràng, sau đó phát hiện ông ấy đi rồi, lúc đi còn để lại một tấm danh thiếp.

SM Entertainment!

“Danh tự này nghe rất quen tai.”

Yoon Yi Rim lẩm bẩm.

“Đương nhiên rồi! Heol! Đây chính là công ty của anh Yun Ho nhà cậu đấy, nhưng mà lúc nào rãnh có muốn tớ dẫn cậu tới đây chơi chút không? Nói không chừng còn có thể đụng được anh nhà cậu.”

“Thật chứ? Tớ có thể nhìn thấy anh Yun Ho sao? Tuyệt vời! Mau dẫn tớ đi đi! Khoan đã, Kim Won Eun, mau khai ra, sao cậu lại quen người của công ty này?”

“Bởi vì ba tớ là trưởng phòng của công ty này, bên trong cũng có cổ phần nên tớ thường hay đến đây chơi lắm, nhưng mà tớ cũng không hứng thú muốn làm ngôi sao. Tuy vậy, tớ rất quen với các anh DBSK.”

“Kim Won Eun, sao cậu không nói sớm? Hại tớ tương tư đơn phương lâu như vậy.”

“Cậu cũng không có hỏi tớ mà…”

…….

“Cậu bé đẹp trai, có hứng thú làm ngôi sao không?”

Chỉ thấy chú Hyun Im trong miệng Kim Won Eun lại nói nguyên thoại y như vừa nãy mới nói với cô hiện tại đang nói với một người khác.

Lúc này Yoon Yi Rim thật muốn trợn trắng mắt, người săn ngôi sao của SM cũng thật không đáng tin cậy chứ hả? Không thể đổi lời thoại chút sao?

“Chú là ai?”

Khi Yoon Yi Rim im lặng phỉ nhổ, liền nghe được âm thanh mềm nhũn quen thuộc đó.

Không phải là Se Hun chứ?

Yoon Yi Rim tò mò ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Oh Se Hun, cậu bé ngây ngô đáng yêu tên là Se Hun kia cảnh giác nhìn chú Hyun Im, tựa như nhìn thấy người quái dị, tuy rằng không có bệnh lạ, nhưng đối phương thật là kẻ quái dị.

“Chú là người săn ngôi sao của công ty SM…”

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Oh Se Hun đột nhiên cầm túi xách bỏ chạy, sau đó chú Hyun Im ngẩn ra, lập tức đuổi theo.

“Aigoo, cậu bé đẹp trai, chờ một chút đã, chú không phải kẻ lừa đảo!~”

Đầu năm nay, săn ngôi sao cũng không dễ dàng, còn phải bỏ thể lực ra.

Yoon Yi Rim yên lặng nhìn một lớn một nhỏ biến mất, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn ddeokbokki của mình.

“Aigoo, ăn ngon thật! Hì hì hì hì.”

Daegu, Hàn Quốc.

Một nam sinh đáng yêu đang luyện tập saxophone trong nhà của thầy giáo.

“Tù tù tù ~~”

“É é é ~~”

“Tae Hyung à, như vậy mới đúng, tay đặt ở trên chỗ này.”

“Đúng đúng đúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.