Khoảnh Khắc Em Yêu Anh

Chương 27: Chương 27




Tại một trường đua xe.
Phong Hạo từ phòng thay đồ bước ra, anh bước ra cùng đồ bảo hộ màu trắng đen, phong thái ung dung nhìn Lục Thiên Đình và Hoắc Đông Thần đứng đợi từ trước.
" Con xe của tao đã được lắp linh kiện mới, muốn xem nó có làm gì ra trò không.

Đua một đoạn chứ ? " Phong Hạo vuốt đầu xe mô tô của anh, cao giọng nói.
Hoắc Đông Thần cười khẩy " Đồng ý.

Vẫn như cũ, 50 vạn hả ? ".
Phong Hạo búng tay tán thành, hỏi ý Lục Thiên Đình.

Lục Thiên Đình nói " 100 vạn.

Thế nào ? "
Hoắc Đông Thần tròn mắt rồi cười phá lên " Nay chơi lớn.

100 vạn thì 100 vạn "
Phong Hạo nhún vai không phản đối " Chuẩn bị nộp tiền cho tao đi "
Ba chiếc xe mô tô sau khi có hiệu lệnh bắt đầu liền gầm rú khắp đường đua.

Hoắc Đông Thần là người dẫn đầu, phía sau hai chiếc xe của Lục Thiên Đình và Phong Hạo gần như không có khoảng cách.
" Chưa có trận nào thắng nổi lão đại, phải ráng một lần thắng chứ nhỉ ? " cách lớp mũ bảo hiểm, Phong Hạo vừa cười vừa nói.
" Được, giải nhất luôn ở phía trước, để xem khả năng của lão tam đây đến đâu " Lục Thiên Đình chưa bao giờ yếu thế, cười đáp lại.
Sau đó hai chiếc xe dần dãn khoảng cách, phóng lên phía trước rất nhanh.

Hoắc Đông Thần cảm giác hai luồn gió mạnh xẹt ngang hai bên, chính là hai người họ đã vượt lên trên.

Hoắc Đông Thần thầm than, không hề nhường nhịn.

Ngay đoạn khúc cua Lục Thiên Đình tạo một cú Drift hoàn hảo, Phong Hạo làm cú ngoặt vô lăng kiểu Xcăngđinavơ rất đẹp mắt, những cú cua xe ấy rất cao siêu, Phong Hạo chỉ có thể quay xe theo hình J để kéo gần khoảng cách hơn.
Cứ thế đến hết một trận đua dài 45 phút, nghiễm nhiên Lục Thiên Đình về nhất với pha quay xe compa.


Phong Hạo theo sát vài giây sau, Hoắc Đông Thần bỏ mũ xuống thở dài " A thiệt tình cái pha bay xe của tao bị lỗi, thật là tiếc ".
Phong Hạo cười cười " Không thể tạo kỉ lục vượt qua Thiên Đình rồi.

"
Lục Thiên Đình xoa xoa cổ tay đã mỏi nhừ " Kĩ năng không tệ.

"
" Còn phải nói sao ?" Phong Hạo tự tin nói.

" Lâu không thấy mày đua xe, không hề giảm phong độ "
Hoắc Đông Thần vẻ mặt không hề vui vẻ, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra chuyển khoản 2 người.
Phong Hạo xem thông báo chuyển tiền qua điện thoại anh, nhướng mày vui vẻ nhấn nhận tiền, rồi thong thả tựa cả người vào mô tô.

"Có tiền bao bạn gái tao tối nay đi chơi rồi.

"
Hoắc Đông Thần nhìn dáng vẻ vui sướng kia, cười khinh ra mặt " Gọi bạn gái thuận miệng thật đấy.

Hai người chính thức hẹn hò rồi ?"
Phong Hạo thản nhiên gật đầu " Phải, tụi tao chính là yêu nhau đấy.

"
Hoắc Đông Thần ngạc nhiên " Mẹ kiếp, sao không nói sớm.

Đỗ Trình Tranh có thể đồng ý quen mày, có bị ảo tưởng không ? "
Trong mắt Hoắc Đông Thần, Đỗ Trình Tranh là người phụ nữ thành thục, hiền lành ôn thuận hợp với người phong thái nghiêm nghị, trưởng thành chứ không như Phong Hạo là người cợt nhả, tính cách đôi chút như tiểu thiếu gia.
Phong Hạo biết những điều Hoắc Đông Thần nghĩ, trước giờ cô luôn thích kiểu người như Lục Thiên Đình nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi rồi, người cô thích rõ ràng là anh.

Nghĩ thế, anh càng cao hứng nói thêm " Là sự thật.


Cô ấy còn không nỡ xa tao chấp nhận cùng tao qua Anh đấy."
Lục Thiên Đình đang lau mồ hôi trên trán, dừng động tác tay lại, nhíu mày hỏi " Qua Anh ? Chẳng lẽ liên quan đến Phong Lạp Truy ? "
Phong Hạo trầm mặc " Ừm, công ty bên đó nhờ công lao của ông ta mà đang trong bờ vực phá sản, đẩy hết sang cho tao, bản thân lão thì nằm viện tránh nạn ".
Hoắc Đông Thần và Lục Thiên Đình biết bối cảnh gia đình và người cha tệ hại của Phong Hạo từ nhỏ.

" Mày thật sự sẽ qua đó ? "
Phong Hạo thở dài đôi chút bất lực " Đó là một phần cuộc đời của mẹ tao, nhất định tao phải cứu rồi.

Nhưng tao sẽ không bao giờ để ông ta nắm quyền công ty đó nữa.

"
Hoắc Đông Thần nói " Đi có bao lâu thì cũng phải quay về đây, có gì khó khăn vẫn có Phong thị và Lục thị hỗ trợ "
Phong Hạo cười nói " Tất nhiên rồi " chuông điện thoại vang lên, là thư ký Cao gọi.
" Tao có việc ở công ty rồi.

Gặp lại sau "
Hai người nhìn Phong Hạo đã rời đi.

Hoắc Đông Thần hỏi " Không định cho Hạo biết về việc mày và Maximus sao ? "
Lục Thiên Đình trầm tư một lúc " Không cần, hắn đã một lần ra tay với Hạo rồi, nếu lần này nữa Hạo ra mặt hắn sẽ càng không bỏ qua dễ dàng, tao làm cũng vì Noir thôi.

Mục tiêu của hắn là cổ bản Leicester mà tao lại không nắm giữ, Maximus sẽ không đề phòng tao "
Hoắc Đông Thần có hơi lo lắng, anh ta nghĩ đây là việc rủi ro " Phong Hạo đã mất đi Dật rồi, mày nhất định phải an toàn, phải nghĩ đến cả Tô Mạn Hân "
" Chỉ lần này thôi, sau khi tao xử lý việc này, tao sẽ rời khỏi tổ chức Noir " Lục Thiên Đình nói rất kiên định.
Hoắc Đông Thần bất ngờ trước quyết định này, nhiều hơn là khiếp sợ " Mày rời khỏi bang Noir sao ? Vậy ai sẽ làm lão đại của tổ chức chứ ? "
Lục Thiên Đình cười nhẹ.

" Dù sao tao cũng đã có vợ con rồi, sau này tao muốn toàn tâm toàn ý lo cho gia đình.

Còn về việc người thế chức danh đó, tao đã có quyết định riêng "

Hoắc Đông Thần nhìn Lục Thiên Đình càng có phong thái vững chắc, anh ta không biết ai có thể đảm nhận được phong danh lão đại của Noir.
" Tao tôn trọng mọi suy nghĩ của mày.

Nhưng trận chiến với Maximus, nhất quyết phải thắng.

"
Lục Thiên Đình vỗ vai anh ta " Được.

Hắn chỉ là một con thỏ ẩn nấp trong đám cỏ thôi.

"
***
Hạ Vũ cầm bệnh án mang vào phòng của Đỗ Trình Tranh.

Cô và một cô ý tá trẻ đang trao đổi công việc, ý tá này là một thực tập sinh nêm cần được chỉ dạy, cô bé ấy ngoan ngoãn vừa nghe vừa ghi chép cẩn thận.
Hạ Vũ mỉm cười nho nhã " Bác sĩ Đỗ, làm việc chăm chỉ thật đấy.

"
Đỗ Trình Tranh nhận bệnh án từ tay anh ta, cười cười " Không có gì, muốn hết mình với công việc một chút ".
Hạ Vũ nán lại một lúc như có điều muốn thắc mắc, cô mỉm cười hỏi " Bác sĩ Hạ muốn hỏi tôi việc gì sao ? "
Hạ Vũ gật đầu, suy tư một lúc " Tôi nghe viện trưởng nói cô muốn chuyển công tác sang Anh.

Tôi có thể biết lí do không ? "
Hạ Vũ quả thật không hiểu ý định này của cô, công việc trong nước đang rất ổn định có xu hướng đi lên, bỗng đột ngột chuyển công tác qua nước ngoài mọi thứ xuất phát điểm lại từ đầu, chẳng phải rất khó khăn.
Y tá đứng bên cạnh ngỡ ngàng không kém.

" Bác sĩ Đỗ, chị thật sự sẽ sang Anh ? "
Cô vẫn giữ nụ cười nhẹ, gương mặt dịu dàng thản nhiên.

" Đúng là tôi đang có ý định chuyển công tác tới Anh, vì lí do cá nhân thôi "
Hạ Vũ mím môi, anh ta nghe lý do cá nhân của cô, không dám thất thố đào sâu hơn đúng hơn là không có tư cách, cười gật đầu " Vậy chúc cô sẽ suôn sẻ " nói rồi anh ta rời khỏi phòng.
Y tá nhìn bóng dáng đã biến mất của anh ta, nói " Có phải em bị ảo giác hay không mà em thấy bác sĩ Hạ trông rất cô đơn khi nghe chị nói sẽ đi Anh.

"
Đỗ Trình Tranh nhìn vẻ mặt trẻ con của y tá, khó hiểu hỏi " Ý em là sao ? "
Cô ấy nghiêng đầu suy nghĩ " Chính là cảm giác giác bác sĩ Hạ thích chị "

Đỗ Trình Tranh nghe câu trả lời đầy ngây thơ kia, bật cười thành tiếng " Em đúng là đã gặp ảo giác rồi đó.

Chuyện đó không thể đâu.

"
Cô và Hạ Vũ là đồng nghiệp đã nhiều năm, trước giờ là mối quan hệ xã giao giữa những người đồng nghiệp đơn thuần, qua lời của của cô bé này thì lại thành chuyện tình yêu thầm.

Cô lắc đầu cười không bày tỏ gì.
Cô ấy bĩu môi nói " Sao lại không thể.

Hai người rất đẹp đôi đó.

Cảm giác vừa nãy của bác sĩ Hạ giống như không muốn chị đi ấy.

Em sẽ không nhìn lầm.

"
Đỗ Trình Tranh đặt ngón trỏ lên trán cô ấy, nụ cười hiền lành " Chị đã có bạn trai rồi.

Đừng có ghép đôi tầm bậy "
Để Hạ Vũ nghe được lời cô bé này nói, xem anh ta có cười chết không.
Cô ấy lại bất ngờ lần hai " Chị có bạn trai ? Em hoàn toàn không biết.

Là ai vậy ạ ? Có đẹp trai không ? Có như mấy minh tinh trên màn ảnh không ? "
Cô choáng váng trước nhiều câu hỏi ấy.

Con bé này chính là người hâm mộ cuồng nhiệt mấy người nổi tiếng trong showbiz.
" Chỉ là người bình thường thôi, tất cả mọi thứ đều bình thường " cô nhấn mạnh câu cuối.
Cô bé thất vọng vì không khai thác được gì, gật đầu xem như không có gì hỏi thêm, ngoan ngoãn trở lại công việc.
Đỗ Trình Tranh cười cười trước dáng vẻ đáng yêu của cô ấy.

Điện thoại của cô có thông báo tin nhắn.

Là Phong Hạo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.