Từ hộp đêm trở về Nhã Bửu như thoát khỏi ngục tù, thà tình nguyện ở nhà xem tiểu thuyết còn hơn theo chân Mỹ Bảo, những lần sau đó quyết đoán cự tuyệt, đồng thời mỗi tuần đều hẹn Mã Hoài Viễn ăn.
Tối thứ tư, Nhã Bửu và Mã Hoài Viễn dùng cơm ở gần hoa viên, xa xa liền nhìn thấy Mỹ Bảo cùng Bùi Giai tiến về phía này, Nhã Bửu nhanh chóng điều chỉnh thân người, cúi đầu lấy tay che mặt.
“Nhã Bửu.” Mỹ Bảo xuất trước mặt.
Như vậy vẫn bị phát, Nhã Bửu đứng dậy: “Sao chị tới đây?” Nơi này thường phải là phạm vi hoạt động của Mỹ Bảo, cũng ngờ lại gặp Mỹ Bảo ở đây, phía trước Bùi Giai ngồi xuống bàn bên kia.
“Đây là bạn em, Mã Hoài Viễn.” Nhã Bửu nhanh chóng giới thiệu rồi xoay sang nói với Mã Hoài Viễn: “Chị hai của em.”
“Hân hạnh được biết.” Mỹ Bảo vươn tay về phía Mã Hoài Viễn, cười: “Hiếm khi tôi nhìn thấy em gái mình dùng cơm cùng đàn ông.”
“Đây là vinh hạnh của tôi.” Mã Hoài Viễn bắt tay Mỹ Bảo, sau đó nhanh chóng buông ra.
Lúc này Mỹ Bảo quay đầu nói với Nhã Bửu: “Chị và Bùi Giai có việc cần bàn, ngang nơi này cảm thấy tệ.”
Nhã Bửu gật đầu tỏ vẻ hiểu. Mỹ Bảo thời là lãnh đạo của tập đoàn Trường Thiên, cùng với Bùi Giai lui tới ngày càng tăng. Chỉ là Nhã Bửu lo lắng thừa, dù sao đã có Arthur.
Mỹ Bảo nhéo mặt, ở bên tai khẽ: “Chờ chị trở về thẩm vấn em.” Rồi quay đầu về phía Mã Hoài Viễn: “Tôi còn có bạn ở bên kia, xin phép trước.”
Mã Hoài Viễn gật đầu.
Chờ Mỹ Bảo khỏi, Nhã Bửu thở phào nhõm, và Mã Hoài Viễn lần nữa ngồi xuống, vừa ngồi xuống lại phát tầm mắt của đều nằm trong phạm vi thể tránh khỏi Bùi Giai, điều này khiến phân tâm.
Nhưng ràng là Bùi Giai bị phiền nhiễu, ngoài việc dùng cơm và bàn chuyện làm ăn với Mỹ Bảo, ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn.
Hơn hai năm trước Mỹ Bảo vốn rất nổi tiếng, chuyện Mã Hoài Viễn thấy quen là điều bình thường.
“Có phải mỹ nhân nào cũng cảm thấy quen?” Nhã Bửu muốn phân tán lực chú ý, trêu Mã Hoài Viễn.
“ chỉ cảm thấy hai chị em em rất quen.” Mã Hoài Viễn cười.
“Khiếu thẩm mỹ của có tiến bộ.” Nhã Bửu nâng ly rượu đỏ.
Chủ đề ngày càng nhiều, khoảng cách giữa hai người xích gần nhau hơn.
“Em no rồi, chúng ta tản bộ.” Nhã Bửu ngồi yên, trong lòng xuất hiện vô số ý niệm ngu xuẩn.
cảm thấy mình bắt đầu ma hóa, thậm chí còn thường xuyên ảo tưởng, Bùi Giai động tâm với, bị cự tuyệt tính tình trước sau như một, trà nhớ cơm nghĩ. Kết quả, giống như mới là người bị Bùi Giai cự tuyệt.
Chủ nhật, Mỹ Bảo hưng phấn nói chuyện trong điện thoại: “Nhã Bửu, mau tới đường Á Long, áo cưới của chị được đưa đến rồi.”
Phụ nữ cho dù chưa kết hôn cũng rất thích nhìn áo cưới, Nhã Bửu cũng ngoại lệ.
Áo cưới được đặt may từ Châu Âu, chất liệu satin quý phái, chân váy xếp tầng xòe bồng bềnh như đám mây.
Vì để đề phòng, Mỹ Bảo chọn đến hai bộ áo cưới cho phần cử hành hôn lễ, cầm một cái lên thử, cái còn lại nói: “Em cũng thử.”
Nhã Bửu do dự, nhưng ai có thể chống lại màu trắng lãng mạn tượng trưng cho hạnh phúc?
Nhân viên trong cửa hàng giúp Nhã Bửu đội vương miệng và tấm khăn trùm đầu, Mỹ Bảo ra nhất thời kêu lên: “Chị muốn đổi áo cưới, em mặc thử bộ này.”
“Bộ kia chị mặc cũng rất đẹp mà.” Nhã Bửu luyến tiếc cởi ra, đứng trước gương chiêm ngưỡng vài cái, Mỹ Bảo lúc này liên tiếp chụp hình.
“Mặc áo cưới thì phải kết hôn.” Mỹ Bảo mỉm cười.
Nhã Bửu gật đầu tán thành. Lại bắt đầu đứng trước gương làm dáng, biết rằng Mỹ Bảo biên tập lại ảnh chụp vừa rồi để gửi tặng bạn bè.
Bùi Giai vào hội quán, gặp Diệp Thịnh nhìn di động.
Diệp Thịnh đầu cũng nâng,: “Đường tiểu thư phát thiệp mời bạn bè.”
Ba chữ “Đường tiểu thư” dường như kích thích thần kinh của Bùi Giai: “Đưa tớ xem.”
Chờ khi Diệp Thịnh đưa di động qua Bùi Giai mới phản ứng kịp, Đường tiểu thư trong miệng Diệp Thịnh hẳn là Đường Mỹ Bảo.
Nhưng người trong hình lại chính là Nhã Bửu, mặc áo cưới trắng tinh ngoái đầu nhoẻn miệng cười, bên cạnh còn có ghi chú của Mỹ Bảo: Rất muốn kết hôn!
Diệp Thịnh nghiêng đầu nhìn Bùi Giai ở phía bên kia, ánh mắt luyến tiếc rời khỏi di động: “Chậc, tớ cũng muốn kết hôn, nếu đối tượng là ấy, tớ ngay lập tức sẽ đến cửa sau của sở dân chính đăng ký.”
“Cửa sau cái gì, em mở cho.” Lugo nhích lại gần vỗ vai Diệp Thịnh, đáng khinh.
Diệp Thịnh quay đầu giả vờ giận dữ: “Lo cho mình trước.”
Bùi Giai trả di động lại cho Diệp Thịnh, Diệp Thịnh còn chưa kịp cầm, Lugo đã giựt mất.
Bùi Giai mặc kệ hai kẻ dở hơi, mở di động của mình, mở tin tức bạn bè, ngón tay cái vuốt ve màn hình phẳng, lại tắt điện thoại ném qua bên.
“Khương tiểu thư thật xin đẹp, chẳng hay làm nghề gì?” Lugo ở bên.
“Học viện vũ đạo, sang năm tốt nghiệp.” Diệp Thịnh giúp ta trả lời, như là sợ Lugo ăn hiếp.
Khương Dao ở bên cạnh cười ngượng.
“Khó trách thân hình rất đẹp.” Lugo đưa danh thiếp qua cho ta: “Có hứng thú thì liên hệ với, em là bạn gái của Diệp Thịnh, nhất định sẽ chiếu cố.”
“Cảm ơn.” Diệp Thịnh đoạt lấy danh thiếp của Lugo ném: “Đừng để ý tên cầm thú này, ngoan, chúng ta qua kia trò chuyện.”
Lugo đùa giỡn nữa, quay đầu nói với Bùi Giai trầm mặc: “ này, có thấy Khương Dao rất giống với Đường Nhã Bửu?”
Bùi Giai nhìn lướt qua: “ giống.”
“Đương nhiên giống, kém xa, chỉ là khi cười rất giống.” Lugo uống ngụm rượu, lại bắt đầu đến chỗ hai mỹ nữ xinh đẹp.
Bùi Giai ngồi lát, lên tiếng chào hỏi trước rồi về.
“Gần đây Bùi Giai sao thế?” Lugo và Diệp Thịnh cụng ly,: “Gọi gì cũng tham gia.”
“ biết, chắc là rối loạn nội tiết.” Diệp Thịnh ôm Khương Dao hôn cái: “Cậu ta là ̃ máy kiếm tiền, so với phụ nữ cậu ta càng thích kiếm tiền hơn. Tối nay, cậu ta còn cuộc họp.”
Sau khi thử áo cưới xong Mỹ Bảo tức tốc gặp bạn bè, còn dạo vòng, mua hai quyển sách, lúc ra trời trở gió to, xe đã đem tu sửa, tàu điện ngầm thì cách quá xa, đứng ở đầu ngã tư đón xe.
Ban đêm, dòng xe qua lại rất đông, hầu hết mọi người đều tiêu khiển chưa về. Nhã Bửu đứng ở đường nhìn làn xe chạy, tay che váy bị gió tốc lên, tay vẫy vẫy xe.
Khu vực này có nhiều cửa hàng, phần lớn là những cặp đôi dạo phố. Nhã Bửu thể đón được xe, mỗi khi nhìn thấy người khác leo lên xe, lòng lại cảm thấy trống vắng.
Mười phút trôi qua, Nhã Bửu lấy điện thoại gọi cho tài xế trong nhà, mọi người trong nhà đều chưa trở về. vừa thẩn thờ cầm điện thoại vừa nhìn thấy xe Bùi Giai chạy lướt qua, chiếc xe dừng lại.
ngơ ngác đứng trong gió. Đầu óc chập chờn suy nghĩ. Có lẽ tài xế phải là, có lẽ nhìn thấy.
Nhã Bửu đến trạm xe buýt, ngồi xuống ghế dài chờ đợi, trong lòng có chút hối hận về buổi tối ngày hôm đó, cuối cùng chua chát chớp mắt, bước chân lên xe công cộng, lục lọi túi xách, phát có tiền mặt, vừa rồi ngang qua quảng trường đã lấy tiền mặt tặng cho nghệ sĩ đường phố.