Bùi Giai xoay người, tạp dề hoa mặc ở người rất quyến rũ, tựa như Sở Lưu Hương đào hoa rạng rỡ, hình ảnh này đồng thời nâng tầm điển trai của lên thêm mười phần.
“Rửa tay rồi ra đây ăn.” Bùi Giai.
dịu dàng, ấm áp, chỉ điều này thôi khiến cho hãnh diện rồi, đôi mắt luôn nghi ngờ nhìn.
Sau bữa cơm Bùi tiên sinh hạ mình rửa chén.
“Bùi Giai, có chuyện vui sao?” Nhã Bửu thể thắc mắc.
trả lời, lại thay lột quýt, đem từng miếng từng miếng đút vào miệng, bình thường làm gì mà được diễm phúc này.
Trong lòng Nhã Bửu cảm thấy chộn rộn.
“Bùi Giai, làm chuyện có lỗi với em đúng?” Nhã Bửu lấy tay chống cằm.
liếc cái, trực tiếp về phòng ngủ.
Nhã Bửu nhận được điện thoại của bà Đường: “Chủ nhật này mẹ và cha phải làm công tác xã hội, khi nào con về dì Lưu nấu canh tẩm bổ.”
Trong lòng Nhã Bửu mừng hết lớn,: “Dạ, được rồi ạ, Chủ nhật này con phải luyện tập thêm, trước tết có thể công diễn.”
“Ừ, giữ gìn sức khỏe cẩn thận, có muốn mẹ nhờ dì Lưu nấu canh đem qua?” Bà Đường hỏi.
“ cần đâu ạ, tuần sau con trở về uống bù.” Nhã Bửu nhanh chóng.
Trở lại phòng ngủ, bỗng chốc bổ nhào lên đùi Bùi Giai, biểu cảm hí ha hí hửng ôm mặt: “Đoán xem vừa rồi mẹ em gì?”
Bùi Giai chẳng có vẻ gì quan tâm đến, tiếp tục nhìn sách.
nhịn được lay lay cánh tay: “Có nghe em đó?”
Bùi Giai đẩy đẩy mắt kính mũi.
Động tác này càng khiến thêm phần quyến rũ, trong đầu Nhã Bửu “đing đong” tiếng, lấy mắt kính mặt xuống, trừng mắt: “Chủ nhật này cha mẹ em ra ngoài có việc, có phải nhúng tay vào?”
Bùi Giai nhịn được bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều, vẻ mặt gian tà như ma vương.
Tối thứ sáu, Nhã Bửu trực tiếp bị Bùi Giai đưa đến sân bay, sau đó bọn họ xe lửa đến thung lũng Ôn Tuyền.
Chim ca vượn hót, hoa thơm sương trắng dày đặc. Nhã Bửu ở bờ dùng điểm tâm, sau khi ăn xong cùng Bùi Giai nắm tay tản bộ, quay mặt vụng trộm nhìn, có lẽ cuộc sống như thế mới là điều tốt.
Ngủ đến thẳng cẳng, lại ngâm suối nước nóng, Nhã Bửu cảm thấy cả người tinh thần sảng khoái tăng vọt.
Nhã Bửu trừng mắt nhìn Bùi Giai, ý tứ là “Khinh thường em sao?”
Nếu người khác biết chuyện Nhã Bửu có thể hát, chắc chắn họ giật mình. Mỗi lần Đường tiểu thư họp mặt bạn bè ở quán karaoke, chưa ai nghe được giọng hát của.
“Tất nhiên, chỉ là hơi cổ quái chút.” Nhã Bửu dùng ngón tay cái và ngón trỏ để hình dung.
Sau khi chứng kiến, cuối cùng cũng có thể lý giải. là vũ công, tất nhiên cảm thụ nhạc tốt, nếu trực tiếp nghe hát, còn có thể tưởng là thu.
“Em cover lại tốt hơn so với ca sĩ.” Bùi Giai ca ngợi.
Nhã Bửu thay đổi chiếc sườn xám ngắn, ngồi hát bài “Đêm thượng hải”, lấy quạt gỗ che nửa mặt khom người chào cảm tạ.
Bùi Giai thay Nhã Bửu rót ly sâm banh.
Bài hát tiếp theo Nhã Bửu chuẩn bị đến nửa giờ, lần này tạo hình trong trang phục cổ điển đáng, hát bài “Dưỡng sức” của ca sĩ Phạm Hiểu Huyên.
Lần nữa giả nam trang hát bài “GangNam style”, ước chừng giọng rất cao, vũ đạo bài hát cản trở được.
Cuối cùng, Bùi Giai cũng thể nào ngăn nổi hành động điên cuồng của Nhã Bửu.
“Em muốn hát thêm bài “Gió lộng”, vì bài này mà em vụng trộm học lén vũ đạo. Nhất định phải hát, muốn hát cơ…” Nhã Bửu đứng vững, cũng muốn buông microphone.
Bùi tiên sinh trước giờ đều luôn tao nhã quý phái, cũng chịu nổi hành động này của, mỗi bài hát là thay đổi bộ đồ, thậm chí còn nhảy múa biểu diễn cực sung, quả thực là đạt tới cảnh giới lạ thường rồi.
***
Sáng sớm Nhã Bửu rời giường, đau đớn xoa xoa quai hàm, thậm chí buổi tối ăn cơm cũng thấy miệng rất đau.
“Là cố ý chuốc say em?” Nhã Bửu oán hận.
Bùi Giai vỗ vỗ trán: “Nếu em có lòng tốt cố nhớ lại, phải biết rằng thuyết phục em rất khó khăn, em vì muốn được hát bài “Gió lộng” mà ra sức ẩu đả, đến bây giờ mới biết, Đường tiểu thư còn có khuynh hướng bạo lực.” Bùi Giai kéo thấp cổ áo lông, lộ ra vết thương bị cào cấu.
Nhã Bửu lúc này phẫn nộ ngậm miệng lại.
Mặc kệ là như thế nào, thung lũng Ôn Tuyền vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong, lúc ngồi máy bay, Nhã Bửu còn: “Mừng năm mới chúng ta đến đây lần nữa?”
Bùi Giai tự nhiên gật đầu, trầm mặc lát lại: “Khi nào Mỹ Bảo trở về?”
Nhã Bửu nằm ở trong lòng Bùi Giai thân mình cứng đờ, đối với thực, luôn luôn tận lực lảng tránh và cố gắng suy nghĩ.
Bùi Giai hiển nhiên nắm tâm lý Nhã Bửu.
“Chuyện của chúng ta nghĩ Mỹ Bảo muốn nghe từ miệng người khác.” Bùi Giai vuốt ve ngón tay Nhã Bửu: “Nếu em cảm thấy khó, đến lúc đó chúng ta cùng nhau gặp Mỹ Bảo.”
“ phải thời hạn chỉ mới tháng thôi sao?” Nhã Bửu ngồi dậy, cất cao giọng hỏi.
Bùi Giai cũng muốn bắt bẻ, dù cho từng đồng ý với, nếu Mỹ Bảo về công khai chuyện này.
“Nhã Bửu, chuyện này càng kéo dài càng tồi tệ, huống chi Mỹ Bảo kết hôn.” Bùi Giai yên lặng nhìn Nhã Bửu.
“Chúng ta nhất định phải thảo luận về vấn đề này sao?” Tâm trạng vui vẻ của Nhã Bửu tụt xuống.
Bùi Giai nhìn: “Chuyện này em thể lảng tránh, trừ phi em biết giải quyết thế nào, hoặc là em hy vọng đứng ra giải quyết?”
Nhã Bửu ảo não suy nghĩ, lại: “Được rồi, được rồi, em giải quyết chuyện này.”
hôn lên trán, biết là an ủi hay là an ủi chính mình.
Thứ ba, Mỹ Bảo trở về thành phố H. Nhã Bửu ra sân bay đón, chỉ thấy Mỹ Bảo mặc bộ đồ màu đen, đơn xuất ở đại sảnh.
“Arthur đâu?” Trong lòng Nhã Bửu dự cảm bất an.
Mỹ Bảo mệt mỏi liếc nhìn, “Ừ” tiếng cũng muốn trả lời.
Trở về nhà, Mỹ Bảo bị bà Đường truy vấn cũng thèm quan tâm, chỉ tiếng “Mệt”, rồi trở về phòng.
Nhã Bửu vội vàng giọng gọi điện thoại cho Bùi Giai: “Em đón Mỹ Bảo nhưng nhìn thấy Arthur trở về.”
Bùi Giai trầm mặc lát, quả nhiên nghe thấy: “Tối nay cần đến nhà em, được chứ?”
“Ừ.”
Bùi Giai cũng làm khó, thở dài nhõm.
Nửa đêm, Mỹ Bảo leo lên giường, nhưng may mắn thay quá quen với hành động này của chị, có ngày yếu tim mà chết. sờ sờ tóc Mỹ Bảo, xê dịch thân thể.
“Nhã Bửu, chị hối hận rồi, hối hận vì chị kết hôn quá vội.” Mỹ Bảo nghiêng người với Nhã Bửu: “Sau này em đừng giống như chị, đừng bao giờ ép buộc bản thân mình.”
Trái tim Nhã Bửu lạnh lẽo: “Rốt cuộc chị và Arthur xảy ra chuyện gì?”
Mỹ Bảo trở mình nằm ngửa, sau lúc lâu mới ý: “ có gì. Việc thôi, nhưng mà sau này chị tự nhiên phát, chị có thể dễ dàng tha thứ cho Arthur, nhưng Arthur lại như vậy.”
Nhã Bửu kích động ngồi dậy: “Đó chỉ là chuyện cỏn con, chị cần gì phải tức giận, Mỹ Bảo, chị đừng quá nhạy cảm có được?”
Nếu Mỹ Bảo Arthur, tuyệt đối phải, lúc trước bọn họ ở chung hợp ý vô cùng. Hơn nữa ánh mắt Arthur nhìn Mỹ Bảo đầy trìu mến. Mặc dù là người ngoài cuộc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Mỹ Bảo Arthur, Mỹ Bảo như vậy khiến Nhã Bửu đồng ý.
Cho dù Mỹ Bảo có là chị, cũng thể đứng về phía chị: “Chị làm điều gì khiến Arthur tức giận?”
“Chị làm gì cả.” Mỹ Bảo xác thực cách giận dữ: “ ấy với chị, chị ấy đừng nên lấy ấy.”
Tròng mắt Nhã Bửu ảm đạm chứa đau đớn, đau lòng vì Mỹ Bảo, lại đau khổ cho ích kỷ của bản thân.