Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 141: Phiên ngoại Lam Nhược (1)



Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp yến hội ở bên trong đại sảnh, mọi người mặc quần áo ngăn nắp chỉnh tề, trên mặt ai cũng đeo một mặt nạ giả tạo của chính mình, bưng ly chân cao đi tới đi lui, tự cho mình là người thuộc tầng lớp thượng lưu, bọn họ tụ họp tốp năm tốp ba lại với nhau nhỏ giọng nói chuyện phiếm, có lẽ đang về đề tài đang nóng nào đó.

Lam Nhược bưng ly đi một vòng khắp đại sảnh chào hỏi với người quen xong, sau đó tìm góc an tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi.

Từ sau khi cô đến Mexico sinh con trở về, trong ba năm nay, cô vẫn luôn là người bay ở trên trời, trong một năm nhất định sẽ có mấy tháng là ở lại Mexico, cái này làm cho thời lượng công việc của cô ít đi rất nhiều, công việc ít, cơ hội lộ diện không nhiều lắm, danh tiếng tự nhiên cũng đi xuống, ba năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cô sớm đã rút khỏi thời kỳ đang nổi rồi, giá trị con người cũng giảm bớt theo từng năm, nhưng may mắn năm đó cô nhân lúc còn nổi tiếng liều mạng một phen, hiện giờ cũng mới có vốn liếng để tiếp tục sống một cuộc sống an nhàn.

Cuộc đời chính là như thế, có được có mất, cô đánh mất đi công việc làm cô sáng như mặt trời ban trưa, nhưng lại có được một thiên thần đáng yêu làm bạn.

Nếu thời gian trở lại ba năm trước, thì cô vẫn sẽ không chút do dự lựa chọn như cũ.

Tiệc rượu đi qua một nửa, Lam Nhược nhìn thời gian, cảm thấy bây giờ mình có thể đi rồi, đêm nay cũng không thu hoạch được gì, bây giờ danh tiếng của cô không bằng từ trước, rất nhiều nhà làm phim đều sẽ không xếp cô vào đầu danh sách để lựa chọn, không giống Lăng Vi vừa mới cầm giải ảnh hậu, cho dù cô ấy một năm chỉ nhận một bộ phim thì cũng có một đống người mang kịch bản đến để cô ấy lựa chọn.

Trước khi rời đi, cô đang chuẩn bị đi tìm chủ nhân của yến hội để từ biệt thì kết quả lại nhìn thấy chủ nhà đang đi nhanh về phía cổng lớn, mà ở cửa, cả đám người cũng đồng loạt xôn xao lên.

Rất nhanh, Lam Nhược đã nghe được trong đám người có người đang nhỏ giọng thảo luận.

Người qua đường A: “Là Lục Khuynh.”

Người qua đường B: “Không ngờ lại thật sự có thể mời được anh ta đến.”

Người qua đường A: “Nghe nói chủ nhà và anh ta có chút giao tình.”

Người qua đường B: “Đợi lát nữa chúng ta có cần đi lên chào hỏi hay không? 

Bây giờ Lục Khuynh đang rất nổi tiếng, đi qua làm quen cũng rất tốt.”

Người qua đường A: “Đúng vậy, không lâu trước đây anh ta mới từ nước ngoài ôm cúp gấu vàng trở về, bây giờ đang rất nổi bật nha!”

……

Tin tức Lục Khuynh đoạt giải được truyền thông khoe khoang mấy ngày, Lam Nhược cũng có nhìn thấy, lúc ấy cô đang chơi trò chơi với Đoàn Đoàn, khi biết được sự nghiệp của người đàn ông này lại nâng cao một bước, tự đáy lòng cô cũng cảm thấy vui thay anh ta, sau đó cũng gửi tin nhắn tới chúc mừng anh ta, nhưng có thể do anh ta quá bận, không kịp trả lời lại, chờ đến buổi tối ngày hôm sau, anh ta mới gửi lại hai chữ cảm ơn.

Lam Nhược cầm di động, nhìn hai chữ mới gửi tới kia xong lại lẳng lặng phát ngốc trong chốc lát, nghĩ thầm như vậy cũng khá tốt, Lục Khuynh chưa từng có hứa hẹn cái gì, cô cũng chưa từng chờ mong cái gì, Đoàn Đoàn là tự cô sinh, không liên quan gì tới anh ta cả, chỉ cần về sau bọn họ vẫn luôn duy trì loại quan hệ khi gần khi xa như thế này, Lục Khuynh vĩnh viễn cũng sẽ không biết tới sự tồn tại của Đoàn Đoàn.

Nhưng thật không ngờ một cái tiệc rượu nhỏ nhỏ như vậy, cũng có thể mời một tôn đại thần như anh ta đến, Lam Nhược cũng có chút bất ngờ, nhưng cô hoàn toàn lại không có ý nghĩ muốn đi lên xem náo nhiệt.

Cô tìm một người quen nhờ anh ta giúp cô tìm tới chỗ chủ nhà để từ biệt, lúc sau Lam Nhược cũng không quay đầu lại đi thẳng ra cửa trở về.

Sau khi Lam Nhược đi rồi, người quen kia cũng định rời đi, cho nên cũng nói lời từ biệt chủ nhà, “Đúng rồi, Lam Nhược kêu tôi nói ông một tiếng, cô ấy có việc gấp đi trước.”

Chủ nhân buổi yến hội cười nói: “Cô ấy cũng là một người bận rộn.”

Lục Khuynh đang nói chuyện với người khác ở bên cạnh, sau khi nghe nhắc đến tên của Lam Nhược thì quay đầu hỏi lại hỏi chủ nhà: “Hôm nay Lam Nhược có tới?”

Chủ nhà gật đầu, “Đúng vậy, gần đây cô ấy có chút thời gian, cho nên tôi mời cô ấy tới đây, đêm nay mời tới không ít nhà làm phim, nhưng bây giờ xem ra, kết quả cũng không phải quá lý tưởng.”

Lục Khuynh nhướng mày, “Bây giờ cô ấy không nhận vai nữa sao?”

Năm trước anh ta nhận diễn hai bộ phim điện ảnh được hùn vốn, cho nên vẫn luôn ở nước ngoài, vì thế cũng không hiểu nhiều về tình trạng gần đây của Lam Nhược.

Chủ nhà cũng khá quen thuộc với Lam Nhược, cho nên cũng biết đến tình huống của cô, nói: “Ba năm trước cô ấy vô duyên vô cớ nghỉ ngơi hơn nửa năm, sau đó danh tiếng cũng không bằng lúc trước nữa, giới giải trí có mới nới cũ, tình huống như vậy rất bình thường, sau này cô ấy trở về, cơ bản không nhận được bộ phim nào lớn, theo tôi được biết, bây giờ đại bộ phận tài nguyên của cô ấy đều là do bạn tốt Lăng Vi của cô ấy giới thiệu cho cô ấy, có thể quen biết được người bạn như vậy, cũng là phúc của cô ấy.”

Hai chữ Lăng Vi lại vô hình tác động vào chỗ đen tối trong lòng anh ta, ánh mắt của anh ta lóe lên một chút, sau đó cũng nói theo: “Tình cảm của hai người đó đúng là rất tốt.”

Những gì mà ba người cùng trải qua ở trong đoàn phim giống như một bức ảnh đã bị ố vàng, lẳng lặng đánh sâu vào trong lòng anh ta.

Khi Lam Nhược về đến nhà thì dì nói mới chín giờ Đoàn Đoàn đã ngủ rồi, nghe được tin ngày mai sẽ đến nhà trẻ, nó còn rất tò mò hỏi rất nhiều chuyện, nghe nói Bảo Muội sẽ cùng đi còn nhảy nhảy ở trên giường một hồi lâu.

“Bảo Muội chính là thiên sứ nhỏ người gặp người thương, ngay cả Đoàn Đoàn cũng trốn không thoát khỏi mị lực của con bé.” Lam Nhược cười nói.

Dì gật đầu nói: “Lần trước con dẫn nó đi tìm Bảo Muội chơi, lúc trở về suốt hai ngày nó cứ nhắc mãi.”

Lam Nhược thở dài: “Ngày đầu tiên đi nhà trẻ, không biết nó có khóc nháo hay không, nghe nói có bạn nhỏ khóc cả một học kỳ luôn.”

Dì không vui nói: “Đó là nhà người khác, Đoàn Đoàn của nhà chúng ta rất ngoan ngoãn, cũng không bướng bỉnh, chắc chắn sẽ không thành vấn đề đâu.”

Có khóc nháo hay không, thì ngày mai đi nhà trẻ là biết, bây giờ cô lo lắng cái này cũng vô dụng. Lam Nhược nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng của Đoàn Đoàn, biết rõ nhóc đã ngủ rồi, nhưng vẫn muốn đi xem một cái mới có thể an tâm.

Độ ấm máy điều hòa trong phòng vừa phải, Lam Nhược nhẹ nhàng nhét cánh tay nhỏ đầy thịt của nhóc vào lại trong chăn, sau đó ngồi nằm bò trên giường ngắm nhìn nhóc.

Lúc Đoàn Đoàn mới sinh ra, bởi vì đủ sữa cho nên cả người trắng trẻo mập mạp, giống như một cục bột vậy, cho nên tên ở nhà của nhóc mới gọi là Đoàn Đoàn, sau này thân thể phát triển mới từ từ gầy xuống, nhưng vẫn béo hơn những đứa nhỏ cùng tuổi một chút.

Đoàn Đoàn lớn lên có nhiều chỗ giống cô, mặt mũi rất tinh xảo, nhưng cái mũi rất cao, giống cha của nhóc, ngày thường lúc Lam Nhược chơi với nhóc sẽ nhìn chằm chằm nghiên cứu Đoàn Đoàn, xem trên người nhóc còn có chỗ nào giống cha nữa không, sau đó cô phát hiện, tay của Đoàn Đoàn cũng không giống cô, giống cha nhóc.

Ngồi một hồi, Lam Nhược mới trở về phòng tắm rửa, mới vừa ra khỏi phòng tắm đã nhận được cuộc gọi video của Lăng Vi, “Chị Lam Nhược, làm sao bây giờ, em thật khẩn trương.”

Lam Nhược trợn trắng mắt, “Từ một tuần trước em đã nói em khẩn trương rồi.”

Lăng Vi gãi gãi đầu, “Đúng vậy, nghĩ đến chuyện Bảo Muội muốn ngốc cả ngày ở một toàn hoàn cảnh lạ lẫm, em lập tức cảm thấy khẩn trương.”

Lam Nhược thở dài nói: “Ông chủ Tạ thì sao? Em kêu anh ấy an ủi em đi.”

“Đừng nói nữa.” Lăng Vi lau mặt, “Anh ấy càng lo âu hơn cả em nữa, chị biết trước đó anh ấy nói với em như thế nào không?”

Lam Nhược xoa tóc, “Nói như thế nào?”

“Anh ấy nói Bảo Muội không cần thiết đi nhà trẻ, tìm một giáo viên tới nhà dạy là được rồi rồi! Mẹ em còn cảm thấy ý tưởng này của anh ấy không tồi!” Lăng Vi nói xong còn nghịch ngợm làm ra động tác phát điên, “Cũng may Thanh Hoa còn tương đối lý trí, chú ấy nói phải để Bảo Muội kết nhiều bạn một chút, hiểu thêm về thế giới bên ngoài.”

Người cao ngạo lạnh lùng như Lam Nhược, nghe xong lời này cũng nhịn không được cười thành tiếng, “Ông chủ Tạ đang muốn nhốt Bảo Muội trong nhà cả đời sao?”

Lăng Vi bất đắc dĩ, “Em thấy có thể anh ấy thật sự đã nghĩ như vậy đó.”

Lam Nhược:……

“Cũng may được học cùng lớp với Đoàn Đoàn, tốt xấu gì cũng có người quen.” Lăng Vi nói.

“Em cứ an tâm đi ngủ một giấc đi, ngày mai tự mình đưa con bé đi.”

“Em và Thanh Nghiên đều sẽ đi, nhưng đêm nay em chắc chắn sẽ mất ngủ!”

Lam Nhược:……

Sáng sớm hôm sau, Lam Nhược tự mình dẫn Đoàn Đoàn đi nhà trẻ, đó là một trường học quý tộc quốc tế có thể dạy thẳng tiếp lên tới cấp hai, con trai lớn Tạ Tử Du của Lăng Vi cũng đi học ở đây.

Đoàn Đoàn vừa lên xe đã luôn miệng hỏi cô có phải Bảo Muội cũng sẽ đến trường học hay không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Lam Nhược, nhóc con liền ngâm nga suốt dọc đường đi, bộ dáng nhìn như đang rất chờ mong.

Kết quả không biết có phải hôm nay vận may kém hay không, mà xe mới vừa đi đến một nửa đã bị hư, lại còn không biết xui xẻo thế nào mà lại chọn hư ngay trên cầu vượt, thật đúng là trước không có thôn sau không có tiệm, Lam Nhược chỉ có thể gọi điện thoại cho trợ lý, kêu cô ấy tới đây xử lý chiếc xe, còn mình thì gọi taxi chạy đến trường học.

Lúc hai mẹ xuống xe đứng ở trên đường thì phát hiện mấy chiếc xe ở bên cạnh đang không ngừng gào thét lướt qua, nhưng lại thấy không chiếc xe taxi nào, lúc này đúng lúc là giờ đi làm, bọn họ căn bản không thể đón xe ở trên cầu vượt.

“Mẹ, con sợ.” Đoàn Đoàn nhỏ giọng nói, xe thật sự quá nhiều, mặc dù bọn họ đã cố gắng đứng sát vào trong, nhưng loại hiệu ứng rung động này vẫn rất nghiêm trọng.

Suy nghĩ một chút, Lam Nhược lại ngồi xổm xuống bên cạnh nhóc, “Đoàn Đoàn không sợ, mẹ cõng con.”

Sau đó cô liền cõng Đoàn Đoàn lên đi xuống cầu, “Chờ đi xuống cầu là có thể gọi xe được rồi, Đoàn Đoàn đừng sốt ruột.”

Đoàn Đoàn nói chậm rì rì ở sau lưng cô: “Đoàn Đoàn không sốt ruột.”

Vì để phân tán lực chú ý của Đoàn Đoàn, Lam Nhược liền liên tục nói về những đề tài nhóc con cảm thấy hứng thú, vừa chọc cho nhóc vui vẻ vừa đi về phía trước

“Lam Nhược?” Đằng trước bỗng nhiên có người cao giọng giọng tên cô.

Lam Nhược ngây ra một lúc, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước thì phát hiện ở phía trước cách đó không xa có một chiếc xe bảo mẫu đang dừng lại, thân hình thon dài của Lục Khuynh đang đứng ở ven đường nhìn cô, sau khi xác nhận thật sự là cô rồi liền vội vàng chạy tới, ngạc nhiên nói: “Thật sự là cô, sao cô lại ở bên này?”

Lam Nhược lập tức khẩn trương đến mức muốn nổi giận, “À, xe của tôi hỏng rồi, đang muốn đi xuống cầu để đón xe.”

Lục Khuynh nói tiếp nói: “Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.”

Lam Nhược có chút do dự và lo lắng, nói: “Cảm ơn, nhưng không cần, tôi xuống cầu là có thể gọi được xe rồi, anh bận rộn như vậy, tôi không làm phiền anh.”

“Không vội, tôi mới vừa kết thúc một công việc, đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.” Anh cười nói.

Sau đó không đợi cô tiếp tục cự tuyệt, Lục Khuynh đã mạnh mẽ bắt lấy cánh tay của cô, mang cô đi về phía xe bảo mẫu, “Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta lên xe rồi nói chuyện.”

Sau khi lên xe, Đoàn Đoàn khẩn trương mà chui vào trong lòng ngực của Lam Nhược, nhóc có chút sợ hãi cái chú xa lạ ở trước mắt.

Mọi người ngồi ổn định xong, Lục Khuynh mới đưa ánh mắt nhìn về phía Đoàn Đoàn, hỏi Lam Nhược: “Đứa nhỏ này là con ai?”

Lam Nhược đang muốn thuận miệng lừa anh ta nói là con của bạn mình, nhưng nghĩ đến bây giờ cô nói gì Đoàn Đoàn cũng đều nghe hiểu được, cuối cùng chỉ có thể ăn ngay nói thật, “Con tôi.”

Lục Khuynh:……

Anh ta thật sự bị dọa rồi, bởi vì trong ấn tượng của anh ta, truyền thông chưa bao giờ đưa tin Lam Nhược đã kết hôn sinh con.

“Cô…… Kết hôn khi nào?”

Lam Nhược bình tĩnh nói: “Lúc ấy đi Mexico hơn nửa năm, chính là đi kết hôn.”

Lục Khuynh:……

Ba năm không liên hệ, không ngờ cô đã kết hôn sinh con!

“Cô giấu cũng thật kỹ.” Lục Khuynh bất đắc dĩ cười nói.

“Tôi lại không dựa vào lăng xê để nổi, mấy chuyện này không nhất thiết phải đi rêu rao khắp nơi.” Lam Nhược nói.

Lục Khuynh gật gật đầu, cái này đúng là phong cách làm việc của Lam Nhược.

Nếu đã lên xe, Lam Nhược cũng không hề chối từ nữa, nói ra địa chỉ trường học của Đoàn Đoàn để Lục Khuynh đưa bọn họ tới đó.

“Cái trường học này tôi biết, hình như con gái của Lăng Vi sẽ học ở đó.”

Lam Nhược nhàn nhạt cười một cái, nghĩ thầm đã qua nhiều năm như vậy, Lăng Vi cũng đã là mẹ hai đứa nhỏ, vậy mà Lục Khuynh lại chú ý tất cả các tin tức thuộc về cô ấy như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.