Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 34: Chương 34




Lần đầu tiên gặp mặt nhóc Tạ, Lăng Vi đã bị một loạt giới thiệu này của nhóc đánh không nhẹ, hôm nay lại nghe lại lần nữa, vẫn cảm thấy vừa chua vừa thoải mái, hơn nữa còn vừa đau vừa sướng.

Trên gương mặt tinh xảo của Cổ Ý dần dần xuất hiện khe nứt, trên khóe miệng vốn đang treo một nụ cười xinh đẹp, bây giờ đã có chút cứng ngắt, sau đó bong ra từng mảnh, nhìn dáng vẻ thì có lẽ trong lòng cô ta đã chịu chấn động nặng nề, chỉ thấy cô ta nghiêng người đưa lưng về phía khung hình, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lăng Vi một cái, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt nói với Tạ Tử Du: “Được rồi, vậy dì đưa em gái đi tìm tiếp.

” Nói xong liền nắm tay con gái xoay người rời đi.

Lăng Vi cũng không để ý tới sự khiêu khích của cô, người như vậy ở giới giải trí có rất nhiều, cô cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là quay đầu lại nhìn nhiếp ảnh gia ở bên cạnh một cái, nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ nhún vai, nghĩ thầm đoạn này lại quay không rồi.

Hai người tìm được cái chai, cũng không vội vã đi tìm manh mối, thậm chí ngay cả tờ giấy trong cái chai cũng chưa lấy ra, bởi vì bảo bảo nói: “Mẹ, cái chai này thật xinh đẹp, bên trong đặt một tờ giấy màu hồng phấn lại càng xinh đẹp hơn.


“Bảo bảo biết chai trôi dạt không?” Hai người vai kề vai ngồi ở trên bờ cát trò chuyện, may mắn lúc này trên bầu trời bay tới những đám mây lớn, che bớt ánh nắng mặt trời.

“Không biết ạ.


“Chính là viết nguyện vọng của mình lên trên giấy rồi nhét vào cái chai, sau đó ném vào trong biển, như vậy nguyện vọng của con sẽ nhanh chóng được thực hiện.

” Lăng Vi nói.

Nhóc Tạ nhìn cái chai trong tay mình, hỏi mẹ: “Giống cái này vậy hả?”
“Cũng không khác lắm.


Nhóc Tạ nghe xong, liền ôm cái chai đứng lên đi ra bờ biển, Lăng Vi nhanh tay lẹ mắt giữ chặt nhóc lại hỏi: “Bảo bảo con đi đâu?”
“Con đi cầu nguyện nha, con muốn mỗi ngày đều được chơi với mẹ.

” Nhóc con nghiêm túc nói.

“Con muốn ném cái chai này vào trong biển?” Lăng Vi nhướng mày.

Tạ bảo bảo gật gật đầu, “Không phải mẹ nói cái này rất giống chai trôi dạt sao?”
Lăng Vi có loại cảm giác vác đá nện chân mình, “Bảo bối, trong này có thông tin rất quan trọng, nếu con ném đi, vậy hôm nay chúng ta chỉ có thể ngủ trên bờ cát.


“Ngủ trên bờ cát có thể ngắm ngôi sao không?”
Lăng Vi: “…… Chắc là…… Vậy đi.



Tạ bảo bảo vui vẻ hoan hô, “Vậy chúng ta ngủ trên bờ cát đi!”
Lăng Vi:……
Lúc trước cô nói Tạ bảo bảo là đứa nhỏ tốt nhất không gì sánh nổi, không ngờ mới nhanh như vậy đã bị vả mặt, đau quá!
Có Lăng Vi sống chết bảo vệ, cái chai cuối cùng cũng không bị ném vào trong biển, nhưng bọn họ cũng không lập tức rời khỏi bờ cát, bởi vì Tạ bảo bảo phát hiện ở trên bờ cát có vỏ sò thật xinh đẹp.

Sau đó, bọn họ bắt đầu nhặt vỏ sò……
Nhiệm vụ là cái gì? Có thể ăn không? Ai mà nhớ tới nó chứ??
Nhiếp ảnh gia khiêng camera, mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ, rối rắm không biết có nên nhắc nhở bọn họ tiếp tục nhiệm vụ hay không, ai, chuyện này quả nhiên là một chuyện thật khó khăn.

Giữa trưa lúc tập hợp ăn cơm trưa, những người khác đều ít nhất có hai đến ba nhắc nhở, mà Lăng Vi và Tạ bảo bảo lại chỉ có tờ giấy ghi chú màu phấn hồng trong cái chai kia, hơn nữa tờ giấy kia vẫn còn nằm nguyên ở bên trong chai, chưa bị lấy ra.

Buổi sáng Cổ Ý chạm mặt bọn họ ở nơi đó, mặc dù có chút kiêng kị với thân phận của Tạ bảo bảo, nhưng thái độ đối với Lăng Vi vẫn khinh miệt như cũ, thấy nhiệm vụ của bọn họ không hề có tiến triển, nhịn không được vui vẻ khi người khác gặp họa, “Cả buổi sáng chỉ tìm cái này? Hai người đều đi chơi hết sao?”
Lăng Vi phơi nắng ở trên bờ cát làm gương mặt đỏ lên, vừa tiến vào phòng điều hòa, cả người đều dựa vào trên bàn không nghĩ nhúc nhích, nghe Cổ Ý nói như vậy, hào phóng gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chơi cả buổi sáng.


Tạ bảo bảo ngồi ở bên cạnh cô móc vỏ sò từ trong túi ra, “Dì ơi, em gái nhỏ thích vỏ sò không? Tặng em ấy nè.

” Nói xong liền muốn đưa vỏ sò cho em gái nhỏ.

Không ngờ con gái của Cổ Ý đột nhiên oa một tiếng khóc lên, “Con không cần con không cần, rất dơ! Oa oa oa…… con muốn về nhà ~~”
Mọi người:……
Cổ Ý vội vàng bế bảo bối của mình lên, xấu hổ cười nói với những người khác: “Bảo bối nhà tôi có thói quen ở sạch, không quá quen với hoàn cảnh này.


Lăng Vi bĩu môi, nghĩ thầm con của ai không phải công chúa nhỏ, bảo bối nhỏ nhà cô có quý giá cũng không quý giá bằng Tạ bảo bảo nhà tôi!
Vì thế lôi kéo Tạ bảo bảo nói: “Không sao, lần sau trước khi tặng quà, phải xem người khác có thích hay không mới được.


Lúc này Lâm Hiểu Hiểu dẫn Điền Điềm đi tới, lại nghe Điền Điềm nói: “Cái vỏ sò kia là màu hồng nhạt sao?”
Tạ bảo bảo lấy vỏ sò màu hồng nhạt ở giữa ra, “Đúng nha.


“Có thể tặng cho tớ không?”
“Được nha.

” Tạ bảo bảo vui vẻ hớn hở đưa vỏ sò đưa cho bé, hai đứa trẻ liền vui vẻ chơi vỏ sò cùng nhau.


Có lẽ đây mới là cách thức ở chung chính xác của các bạn nhỏ chăng, Lăng Vi nhìn Tạ bảo bảo, lại nhìn con gái của Cổ Ý vẫn đang khóc chít chít, lòng vô cùng ghét bỏ.

Lúc ăn cơm, camera cũng ngừng quay, Lăng Vi nhân cơ hội kéo Tạ bảo bảo qua, hai người kề sát vào nhau chụp bức ảnh, sau đó gửi cho ba Tạ: “Chúng tôi sắp phơi thành người Châu Phi rồi.


Ba Tạ: “Ghét bỏ.


Lăng Vi: “Anh ghét bỏ cái gì? Phơi đen mới có vẻ khỏe mạnh!”
Ba Tạ: “Tôi sợ buổi tối lúc muốn ôm em lại tìm không thấy em, bởi vì em đã cùng bóng đêm hòa làm một rồi.


Lăng Vi:……
Ba Tạ: “Chụp thêm mấy tấm nữa đi.


Lăng Vi: “Không phải anh ghét bỏ sao?”
Ba Tạ: “Đây là lịch sử đen tối của em, tôi phải giữ lại.


Lăng Vi: “Tạm biệt.


Cô cảm thấy mình nghĩ quẩn trong lòng mới có thể chủ động nói chuyện với ba Tạ, người đàn ông này đúng là có độc! Có thể làm người ta vừa yêu vừa hận.

Buổi chiều tiếp tục tìm manh mối, Lăng Vi năn nỉ ỉ ôi, mới dụ dỗ được Tạ bảo bảo lấy tờ giấy ra cho cô mượn xem một cái.

Nhắc nhở là: Người già, xe.

Nhắc nhở lần này làm Lăng Vi trực tiếp ngây ngốc, người già? Xe? Trên con đường có nhiều người già nhiều xe như vậy, phải tìm như thế nào đây? Cái nhắc nhở này không khỏi quá bao quát rồi!
“Mẹ, chúng ta đi đâu bây giờ?” Nhóc con chơi cả một buổi sáng, đã cảm nhận sâu sắc niềm vui của tiết mục, vì thế vô cùng chờ mong hành trình kế tiếp.

Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của nhóc, Lăng Vi nhịn xuống cảm giác muốn thở dài, nói: “Chúng ta cứ tùy tiện đi, nơi nào chơi vui thì đi đến nơi đó.



“Tốt quá ~”
Nhiếp ảnh gia:……
Sao lại chơi? Rốt cuộc hai người tới làm tiết mục hay là tới chơi vậy?!
Lăng Vi đương nhiên biết phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong biển người mênh mông này, người già và xe nhiều như lông trâu, cô nên tìm như thế nào đây? Nhưng làm tiết mục lại không thể không hé răng, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn vào khung hình nói: “Tôi cảm thấy, mọi chuyện cứ tùy duyên đi.


“Mẹ, mấy cái hẻm ở phía trước trông như mê cung vậy, chúng ta đi chơi đi.

” Tạ bảo bảo đề nghị.

Lăng Vi cảm thấy giá trị may mắn của Tạ bảo bảo vẫn rất cao, đi theo nhóc nói không chừng sẽ có ngạc nhiên, vì thế liền vui vẻ đồng ý.

Vùng này đều là khu dân cư cũ xưa, mấy căn hộ đều có dấu vết của giông tố mưa bão theo năm tháng, hoa giấy trên sân thượng, rêu xanh trên trên tường vây, giếng cổ ở cuối hẻm, đều có thể làm người ta cảm nhận được một sự thanh tĩnh đáng trân trọng.

“Nơi này thoạt nhìn rất thích hợp để dưỡng già.

” Lăng Vi giống như một cái du khách, đi khắp nơi nhìn thử một chút, có cảnh sắc yêu thích còn sẽ dừng lại, kêu nhiếp ảnh gia giúp cô và nhóc con chụp ảnh lưu niệm.

Tạ bảo bảo nói, “Mẹ vẫn còn rất trẻ nha, không già chút nào, về sau con sẽ dưỡng già cho mẹ.


Lăng Vi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm con dưỡng già cho mẹ thì thôi đi, kêu ba con dưỡng già cho mẹ còn được.

Sau khi hai người đi ra khỏi ngõ hẻm y như mê cung kia, lại đi vào một quảng trường nhỏ trống trải, bên cạnh quảng trường có cái nhà thờ tổ, cũng rất cũ xưa, ngay cổng lớn của nhà thờ tổ có một cây đại thụ rất lớn, dưới tàng cây có một đám người già đang ngồi ở chỗ kia nói chuyện phiếm.

Bởi vì Lăng Vi lấy được nhắc nhở có người già, cho nên khá mẫn cảm với người già, lại nhìn bốn phía nhà thờ tổ, cũng không phát hiện có xe, trong lòng vẫn vô cùng mờ mịt, nhưng đã đi lâu như vậy rồi, nên tìm một chỗ nghỉ ngơi, vì thế liền dẫn nhóc con đi qua.

Nhóm bà lão kia nói ngôn ngữ địa phương, Lăng Vi đi qua nghe nửa ngày cũng không hiểu, sau đó lại muốn nói chuyện phiếm với bọn họ, đáng tiếc các bà lão cũng nghe không hiểu cô đang nói cái gì, hai bên ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, chỉ có thể từ bỏ.

“Mẹ, bà lão này đang làm cái gì vậy?” Nhóc con ngồi xổm ở một bên, nhìn một bà lão làm thủ công, cảm thấy rất thú vị, vì thế quay đầu lại hỏi Lăng Vi, “Con có thể giúp đỡ hay không.


Lăng Vi vừa quay qua nhìn thì thiếu chút nữa đã nhảy lên, những món bà lão này làm thủ công, lại là một vài món xe con đồ chơi, từng chiếc xe con đồ chơi bằng plastic rất sinh động, người già đang ở giúp bọn nó gắn bánh xe.

“Người già, xe!”
Đây không phải là nhắc nhở trên tờ giấy sao? Nhóc con quả nhiên là một ngôi sao may mắn mà!
Lăng Vi vội vàng đi qua, cũng không trực tiếp hỏi manh mối, mà rất vui vẻ tỏ vẻ bọn họ có thể giúp nhóm người già làm thủ công, nhưng giao lưu không thông, hai bên khoa tay múa chân nửa ngày, nhóm người già mới đồng ý cho bọn họ ở bên cạnh gắn bánh xe.

Sau đó, bọn họ liền ở lại gắn bánh xe, bởi vì ở phía sau nhóm người già còn có một bao xe đồ chơi.

Nửa tiếng sau, người mẫu Lisa Triệu Mỹ đi qua, theo chân bọn họ chào hỏi xong liền rời đi.

Một tiếng sau, Lâm Hiểu Hiểu đi qua, thấy bọn họ đang chơi, cũng giúp gắn một hồi, sau đó cũng rời đi.


Cuối cùng là Cổ Ý mang theo bảo bối của cô ta qua, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, làm bộ làm tịch lên tiếng gọi một tiếng, cũng rời đi.

Tạ bảo bảo cũng rất có kiên nhẫn, hai người ở lại giúp bà lão đến khi bà chuẩn bị về nhà, bọn họ mới cùng đứng dậy, bà lão dùng ngôn ngữ địa phương nói nửa ngày, bọn họ cũng không nghe hiểu câu nào, cuối cùng mới đưa qua một tấm card, hai mắt Lăng Vi sáng ngời, cả buổi chiều cuối cùng cũng không uổng phí.

Mở ra nhìn thử thì thấy là địa chỉ của một nhà dân.

“Nga cũng! Bảo bảo, chúng ta có chỗ ngủ rồi!”
“Quá tuyệt vời!” Tạ bảo bảo cũng đi theo hoan hô.

Lúc hai người đi tìm theo địa chỉ, đúng lúc gặp gỡ Cổ Ý đang hỏi đường, bọn họ cũng tìm ra nhà dân của mình rồi.

“Biệt thự hai tầng, cũng không tệ lắm.

” Cổ Ý nhìn căn biệt thự mình sẽ ở trong ba ngày tới, rất vừa lòng nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Lăng Vi, “Hai người thì sao? Chơi cả ngày, tìm được nơi ở chưa? Nếu chưa có, tôi không ngại cho hai người mượn phòng khách ngủ một đêm đâu.


Lăng Vi cười cười, “Không cần, chúng tôi chuẩn bị ngủ trên bờ cát, có sao để ngắm nữa đó.


“Vậy đúng là rất có tình thú! Nhưng căn biệt thự này của tôi chắc là nơi có điều kiện tốt nhất rồi, bảo bảo nhà tôi nhất định sẽ rất thích!” Nói xong lại nhịn không được cười thành tiếng.

Lúc này, một nhân viên đã lái hai chiếc xe buýt du lịch bằng điện tới, nói với Lăng Vi: “Cô Lăng, căn biệt thự cô tìm được chính là căn biệt thự xa hoa ở bờ biển, chỗ đó hơi xa, tôi đưa cô tới đó.


Lăng Vi chớp chớp mắt, xác nhận lại với người kia: “Anh chắc chứ? Căn biệt thự xa hoa?”
“Đúng vậy, mời lên xe.


Lăng Vi quay đầu lại nhìn Cổ Ý một cái, híp mắt cười nói: “Không được rồi, cô cứ chậm rãi hưởng thụ thời gian đêm nay đi, tôi phải ra bờ biển ngắm sao, tạm biệt.


Cổ Ý:……
…………
Đêm đó trên bảng tin của ba Tạ:
“Muốn tìm hiểu về lễ phục của Cleopatra.


Hình minh hoạ là một bộ lễ phục tinh xảo mang theo vẻ phong tình của nước ngoài, còn có đồ trang sức và quyền trượng.

……
Lăng Vi nhìn bảng tin xong liền run bần bật, nghĩ thầm không phải chuẩn bị kêu cô cosplay cái này chứ!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.