Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 73: Chương 73




Nhìn chiếc váy đuôi cá màu xanh nước biển kia, Lăng Vi chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng đợt, cả người rút vào trong bồn tắm, chỉ còn chừa lại một cái đầu nhô ra bên ngoài, “Em không mặc, chân em còn đau mà.


Mắt của ba Tạ sáng như đuốc, mở hết chiếc váy nàng tiên cá ra, “Cái này có miếng dán ma thuật, không cần em làm, anh giúp em mặc vào là được.


Lăng Vi không hề dao động, lắc đầu, vô cùng đáng thương nhìn anh, làm nũng nói: “Anh ơi ~ Anh ơi ~ em không muốn mặc mà.


Tạ Thanh Nghiên:……
Đặt chiếc váy trên tay sang một bên, anh ngồi bên cạnh bồn tắm cúi đầu nhìn cô, cười đến y như một tên đại ma vương, “Gọi thêm vài tiếng dễ nghe đi, không được trùng lặp, lấy lòng được anh, anh sẽ buông tha cho em.


“Thật sao?”
“Thật.


“Nói chuyện phải giữ lời!”
“Đếm đấy nhé”
Lăng Vi híp mắt cười, suy nghĩ xong lại nói: “Anh đẹp trai, anh yêu, honey, bảo bối, bảo bảo ~~~~~ đủ chưa?”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, lắc đầu nói: “Vẫn chưa đủ.


Lăng Vi cười tủm tỉm nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi mà, chừa cho nhau chút mặt mũi đi, trên giường lại nói sau nha!”
“Phốc ~” Tạ Thanh Nghiên thiếu chút nữa đã bị công phá, dựng thẳng một ngón tay lên, lắc lắc trước mặt Lăng Vi, rất vô lại nói: “Không, anh chính là người được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy đấy.



Lăng Vi:……
“Tiếp tục.

” Anh bày ra bộ dáng lưu manh hất cằm về phía cô, “Tiếp tục lấy lòng anh đi.


“Anh ơi ~”
“Cái này lặp lại rồi.


Lăng Vi:……
“Tâm can, bảo bối ~~ ba ba! Ba ba ~” Cái này còn xấu hổ hơn cả việc đọc mấy câu thoại trong vở kịch opera nữa!
Lúc này hai người một ở trên cao một ở dưới thấp, Lăng Vi trầ.n trụi trốn ở trong nước, ông chủ Tạ thì lại quần áo ngăn nắp cúi đầu nhìn cô.

Quả thực rất buồn cười.

Lông mày của Lăng Vi cong lên, nụ cười càng thêm ngọt ngào, thân thể từ trong nước lặng lẽ dịch lên phía trước, thẳng đến khi tới gần anh hơn một chút, không nói không rằng hất nước lên người anh, “Ba ba, chơi vui không.


Giọt nước ấm áp bắn lên tung tóe, văng lên khắp người anh, lập tức biến một anh đẹp trai soái khí ngời ngời thành con gà bị rơi vào nồi canh.

Ba Tạ:……
Lăng Vi che miệng cười trộm, hai tay vẫn không chút lưu tình hất nước anh, “Ba ba, thế nào, bảo bảo hầu hạ anh có thoải mái không?”
Ba Tạ lau bọt nước ở trên mặt, trong ánh mắt hiện lên một luồng ánh sáng, sau đó anh đứng lên, thong thả ung dung bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa nói: “Nếu em đã nhiệt tình như vậy, vậy anh đành cung kính không bằng tuân mệnh.



“Tuân…… Tuân mệnh gì?” Lăng Vi dừng lại hành vi hất nước lại, thân thể trốn sâu vào trong nước, ý thức được nguy cơ tới, “Ba ba, chân em còn sưng đó, anh không thể cầm thú như vậy!”
Tạ Thanh Nghiên cười xấu xa, nhanh chóng lột ra áo sơ mi trên người ra, ngay lập tức lộ ra cơ bắp rắn chắc của nửa người trên, “Không phải em đã chủ động mời gọi anh sao? Bằng không em làm ướt anh để làm cái gì?”
Lăng Vi vô cùng phối hợp hét lên một tiếng, duỗi tay ra che mắt mình lại, “Đồ lưu manh!”
Tạ Thanh Nghiên cười nhẹ, bắt đầu cởi q.uần, “Bảo bối, rõ ràng là do em trêu chọc anh trước.


Trong nháy mắt, giữa vận động ở trong phòng tắm và chơi cosplay trang phục người cá, Lăng Vi quyết đoán lựa chọn cái sau, “Ba ba, lấy chiếc váy kia qua cho em đi, em mặc cho anh ngắm.


Tạ Thanh Nghiên dừng động tác cởi qu.ần lại, “Thật sao?”
Cô dùng sức gật đầu, “Thật.


Lúc này Tạ Thanh Nghiên mới cảm thấy mỹ mãn mà cầm lấy bộ váy người cá kia một lần nữa, khoa tay múa chân đi tới chỗ cô.

Lăng Vi buồn bực đứng lên, vừa phối hợp với anh mặc trang phục người cá vào, vừa khó hiểu hỏi: “Bộ quần áo này từ đâu ra?”
“Lấy từ hộp gấm.


“Là cái ông chủ Lâm vừa tặng sao?!”
“Không sai.



Lăng Vi:……
Xem ra bạn bè của ông chủ Tạ đều không phải là người đứng đắn, Chu tiện nhân và ông chủ Lâm đều là như vậy!
Bởi vì Lăng Vi bị thương ở chân, sau khi tròng đuôi cá vào, cô chỉ có thể ngồi ở trên người Tạ Thanh Nghiên, tùy ý để Tạ Thanh Nghiên dùng ánh mắt tuần tra qua lại ở trên người mình, “Cái rốn này thật đáng yêu.

” Anh không chỉ nói, mà còn muốn đưa tay ra sờ.

Lăng Vi nhanh nhẹn hất bay tay của anh, “Người cá bọn em quý giá hơn loài người nhiều, đừng có tùy tiện chạm vào.


Tạ Thanh Nghiên ôm vòng eo nhẵn mịn, cười nói: “Quý giá ở đâu nha, anh phải cẩn thận kiểm tra thử mới được.

” Nói lại đi kéo cái đuôi của cô.

Lăng Vi vặn vẹo, bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ở bên cạnh anh hoàn toàn không có cảm giác an toàn, hay anh để em lại trong nước đi!”
Tạ Thanh Nghiên cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn bỏ cô vào bồn tắm.

Đuôi cá màu xanh đính vảy sáng có kết cấu rất tốt, khi chìm vào làn nước trong xanh lại tản mát ra ánh sáng nhè nhẹ, phối hợp với ngũ quan tinh xảo và làn da trắng nõn của Lăng Vi, cả người xinh đẹp y như yêu tinh, làm người ta hít thở không thông vậy.

Tạ Thanh Nghiên bị manh đến nỗi hai chân mềm nhũn, ngay sau đó nghĩ phải lưu lại khoảnh khắc này, vì thế mặc cái quần ướt nhem đi ra ngoài phòng khách cầm lấy di động.

Lăng Vi tựa vào thành bồn tắm, thò đầu nhìn anh đi ra ngoài, sau đó quay đầu lại nhìn “Cái đuôi cá” đang ngâm ở trong nước, cảm thấy thật sự rất buồn cười, người đàn ông này một khi nhìn thấy cô lập tức trở nên không đứng đắn, vậy mà mình cũng có thể không cầm lòng được mà chơi mấy trò Cosplay với anh, đây chắc chắn là tình yêu đích thực rồi!
Tạ Thanh Nghiên đi đến phòng khách lấy điện thoại di động, khi vừa định quay lại phòng tắm, thì nghe thấy ngoài cửa lớn kêu tích tích hai tiếng, đó là tiếng mật mã mở khóa cửa, anh ngây ra một lúc, sau đó đứng tại chỗ nhìn đám người tiến vào, mật mã mở cửa nhà bọn họ chỉ có anh, Lăng Vi và mẹ Tạ biết mà thôi.

Lúc này anh và Lăng Vi đều ở nhà, vậy người mở cửa chắc chắn là mẹ Tạ, nhưng giờ này bà tới đây làm gì?
Chờ khi cánh cửa hoàn toàn bị đẩy ra, thì anh thấy A Tuệ bao lớn bao nhỏ đi vào trước, đi theo phía sau bà ấy là lão thái thái và nhóc con, sau khi ba người tiến vào xong, lại thuận tay đóng cửa lại.

A Tuệ ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Thanh Nghiên trầ.n trụi nửa người trên, nửa người dưới còn ướt nhem, nhịn không được hô to mấy tiếng, “A a a……”
Mẹ Tạ nhất thời không phòng bị, bị tiếng kêu của A Tuệ dọa cho nhảy dựng, “Làm cái gì mà lúc la lúc hét vậy!” Sau đó bà cũng nhìn thấy Tạ Thanh Nghiên bán khỏa thân: “A!! Muốn chết hả, sao con lại mặc thành như vậy? Tiểu Vi đâu?”
Còn nhóc con thì lại rất có lễ phép gọi: “Ba ba!”
Tạ Thanh Nghiên cầm di động, nhíu mày nói: “Giờ này hai người tới đây làm cái gì? Làm bóng đèn sao?”

“Mẹ nhớ tầng hầm nhà mình còn cất một lọ rượu thuốc trị trật khớp rất tốt, cho nên chạy nhanh qua đây đưa cho Tiểu Vi, bây giờ nó bị thương không tiện di chuyển, mẹ mới mang A Tuệ đến, có thể phụ giúp nó.

” Mẹ Tạ nói xong lời này, lại nhìn xung quanh: “Tiểu Vi đi đâu rồi?”
Lúc này Tạ Thanh Nghiên mới nhớ tới nàng tiên cá bị bỏ quên ở bồn tắm, hơn nữa cửa phòng tắm còn không có đóng, anh vội vàng xoay người lại đi tới phòng tắm, những người khác thấy sắc mặt của anh có hơi kỳ lạ, cũng vội vàng theo đi.

Còn chưa kịp đi đến phòng tắm thì đã nghe thấy từ bên trong phòng tắm truyền đến tiếng “Ầm ầm ầm”, dường như có thứ gì đó đang lếch trên mặt đất.

Tạ Thanh Nghiên lập tức kinh hoảng, nhanh chân chạy tới phòng tắm.

Mẹ Tạ chạy theo phía sau anh: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Lúc nhìn thấy rõ ràng tình hình trong phòng tắm, một đám người đều sợ đến ngây người.

Một nàng tiên cá màu lam xinh đẹp đang tựa vào thành bồn tắm, cái đuôi thật dài còn ngâm vào trong nước, thân thể thì chồm ra bên ngoài, hai tay đang khó khăn chống ở trên mặt đất……
Tạ Thanh Nghiên chạy nhanh tới vớt cô lên, sốt ruột hỏi: “Sao lại ngã ra ngoài?”
Mẹ Tạ ngây ra một lúc, sau đó lập tức muốn kêu Tạ bảo bảo và A Tuệ đi ra ngoài, nhưng biết làm sao bọn họ đã nhìn thấy hết tình hình xem ở bên trong rồi, nhóc con còn tò mò nói: “Bà nội, thì ra mẹ con là nàng tiên cá nha! Thật xinh đẹp!”
A Tuệ cũng tiếp lời: “Cái đuôi thật xinh đẹp!”
Mẹ Tạ vẫn còn lý trí, vội vàng đẩy hai người, “Đi ra ngoài đi ra ngoài!”
Chờ đến khi ba người đồng loạt ra khỏi phòng tắm, lại thuận tay đóng cửa lại rồi, lúc này Lăng Vi mới ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, căm giận lên án: “Mặt mũi của em đều bị anh làm mất hết rồi!!”
Tạ Thanh Nghiên tỏ vẻ bản thân cũng rất bất đắc dĩ, đây thật sự là tình huống đột phát mà, “Sao em lại bị ngã ra sàn?”
Lăng Vi mới nhớ lại khoảnh khắc bị sốc lúc nãy của mình, “Em nghe thấy bên ngoài có người tới cho nên hoảng sợ, cửa phòng tắm cũng không có đóng, em muốn đi đóng cửa, vốn định vịn tường đứng lên, nhưng cái đuôi quá chặt, em căn bản không đứng dậy được, mà chân lại đau, sau đó mới bị ngã, còn đụng vào chai sữa tắm ở bên cạnh nữa!”
Tạ Thanh Nghiên nén cười nghe một loạt sự tích xui xẻo của cô xong, lập tức vội vàng dỗ dành: “Đều là tại anh, là lỗi của anh.


“Đương nhiên phải trách anh rồi, về sau đánh chết em cũng không mặc cái này!”
Dưới sự trợ giúp của Tạ Thanh Nghiên, Lăng Vi thật vất vả mới được cứu thoát khỏi bộ đồ, chờ sau khi ăn mặc chỉnh tề rồi mới đi đến phòng khách gặp mẹ Tạ.

Mẹ Tạ cũng không hỏi gì, thậm chí còn làm bộ như không nhìn thấy, ngược lại là A Tuệ tiến lên, nhỏ giọng hỏi cô một câu, “Cô Lăng, trang phục người cá xinh đẹp này có cỡ lớn không?”
Lăng Vi:…….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.