“Tiểu Xước, đó là bếp lò, không phải thêu đài, ngươi còn hi vọng nó sẽ không có bụi bậm sao?” Mai Sóc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn hắn không ngừng lau mọi góc lò bếp,
cười đi lên kéo qua khăn lau trong tay hắn.
”Không phải, nơi này
còn chưa sạch sẽ.” Hắn đưa tay muốn lấy lại khăn lau, nàng giơ cao không cho, hắn thả tay xuống, vào lúc nàng cho là hắn đã từ bỏ thì hắn đi tới vại nước bên cạnh, lại lục ra vài miếng khăn lau, rốt cuộc nàng không
nhịn được bật cười, Lâm Xước trở lại chỗ mới vừa bị nàng cắt đứt, lại
bắt đầu lau.
Uống xong chén cháo mồng 8 tháng chạp rồi để chén
đã rửa sạch sẽ vào tủ chén, trong chum nước tràn đầy nước, trong lu gạo
bên cạnh cũng đựng gạo tẻ hơn phân nửa lu, góc tường kề sát một loạt rất nhiều túi vải thô màu xám trắng, gạo nếp, gạo kê mỗi thứ có hơn nửa
túi, còn có bột mì, một chút lương thực phụ, bên cạnh còn đống khoai
lang đỏ và hạt bắp.
Trên xà nhà treo một cái giỏ được lấy xuống
để dưới đất, dùng để chứa trứng gà. Bình nhỏ đựng dầu muối tương dấm
cũng được hắn rửa sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, ngược lại thật sự như là sắp được người ta dùng chứa son phấn.
Đồ cần qua năm còn
thiếu rất nhiều, lại chờ chợ phiên mấy ngày sau nưã, nàng đi tới phía
sau hắn, “Hôm nay mới ngày mồng tám tháng chạp, ngươi không cần vội vã
thu dọn nhà như vậy.”
Lâm Xước nghiêm túc dọn xong bức họa táo quân nương nương, “Dù sao,“ Miệng hắn ấp úng, “Ta cũng không chuyện khác phải làm.”
”Ai nói ngươi không có?”
Hắn quay người lại nhìn nàng, mở to mắt, giống như là đang hỏi, ta muốn làm cái gì?
”Đương nhiên là theo ta.”
”À?” Hắn dường như rất kinh ngạc, một tay Mai Sóc thò ra trước người hắn rút đi khăn lau, “Ngươi không chịu?” Nàng không có lấy tay về, lại đưa đến
dưới nách hắn len lén cù hắn ngứa.
”A, đừng mà, thật là nhột,
đừng.” Hắn không ngừng né tránh, rốt cuộc bật cười, thân thể đụng vào
trong ngực nàng, bị ôm ra khỏi phòng bếp.
”Không bằng chúng ta
đến sân nhỏ ngồi một lát.” Sau khi nàng mở cửa ra, mới vừa đi ra, lại
kinh ngạc phát hiện một đống lớn vật liệu gỗ bị chuyển chỗ, nàng nhìn
người trong lòng, “Ngươi dời?”
Hắn gật đầu, “Ngươi nói vẫn để một chỗ dễ dàng bị mọt.”
Nàng co ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái ở trên trán hắn, “Ta nói bọn nó sẽ tự
mình đứng lên đi bộ giống như cà kheo vậy ngươi có tin hay không?”
”Không tin.” Hắn lắc đầu, Mai Sóc cười thả hắn xuống, nhìn nàng nói, “Ngày hôm qua ta dời lúc ngươi đi trấn trên, ta quên nói cho ngươi biết.”
”Thì ra là lúc ta không ở nhà, ngươi lại có thể chạy trở về, có thể chuyển vật liệu gỗ.”
Lâm Xước nghe không ra giọng điệu của nàng, nhưng thấy khóe miệng nàng mỉm
cười, biết tâm tình nàng đang tốt, cũng không tự giác mím môi, nhìn nàng đi tới ngồi xuống trên băng ghế nhỏ trong góc.
Lát gỗ bay lên,
hắn hoa cả mắt nhìn gan bàn tay của nàng đang kẹp một cây đao nhỏ dẹp
dẹp, đang bào một khối gỗ dường như chỉ lớn chừng bàn tay, ngày hôm qua
hắn cũng thấy, lúc ấy chỉ không biết sao một khối vật liệu gỗ nhỏ này
dùng để làm cái gì. Bào xong nàng lại đổi một cây đao, tay không ngừng
lên xuống, bắt đầu điêu khắc khối gỗ kia.
Lâm Xước đột nhiên nhớ
tới nàng làm cái ghế trước kia, nghề mộc của nàng thật sự là làm rất tốt đấy, vậy tại sao lại muốn sống bằng đánh cá làm ruộng?
”Tiểu Xước.” Tiếng của nàng gọi hắn như đi vào cõi thần tiên về, “Mang vải ráp đánh bóng bên kia tới đây.”
Hắn theo lời đi qua, đưa cho nàng, nàng chà sáng thật nhanh tượng gỗ nho
nhỏ trong tay, hắn không nhìn rõ là cái gì, cho đến khi nàng móc ra một
sợi dây đỏ từ trong ngực, xuyên qua một cái vừa để xuống, khi tượng gỗ
kia để xuống trước mắt hắn, một tượng gỗ hồ ly màu nâu phơi bày trước
mặt hắn. Chỉ cao bằng một ngón tay, khéo léo đẹp đẽ, lại điêu khắc trông rất sống động, vô cùng dễ thương. Lỗ tai có một ít chếch, cái đuôi cũng lớn lớn, vòng qua chặn lại miệng. Nhưng đôi mắt kia, chắc là khắc ra ý
tinh ranh mơ hồ.
Nàng đứng lên, đeo tượng gỗ hồ ly kia trước ngực hắn, hắn kinh ngạc giương mắt, “Là cho ta sao?”
”Nếu không thì sao?” Nàng sửa lại cổ áo của hắn một chút, “Thích không?”
Lâm Xước gật đầu, tiếp đó cúi đầu, một tay cẩn thận vuốt nó từng li từng tí, “Thật đáng yêu, rất thích.”
Nàng xoa đầu của hắn, lại không cẩn thận cũng xoa gỗ vụn để lại trên tay lên tóc hắn, nàng đến gần trước người hắn muốn nhặt một chút xíu đi. “Đừng
nhúc nhích.”
Lâm Xước một tay nắm tượng gỗ hồ ly nhỏ này, không
nhúc nhích, cũng sắp dán lên thân thể của nàng, một mùi thơm dễ ngửi
thuộc về ánh mặt trời và vật liệu gỗ, hắn đột nhiên có một loại kích
động muốn vùi vào.
Đợi đến khi Mai Sóc lui người ra, trên gương mặt của hắn hiện ra đỏ ửng nhàn
nhạt, trong mắt lại có mất mác nhàn nhạt.
”Thời tiết hôm nay rất tốt, dẫn ngươi đi ra ngoài đi dạo.” Nàng nắm lấy tay của hắn, mở ra cửa rào tre sân sau.
***
Đối với Mai Sóc trước kia, chạng vạng mỗi ngày một bầu rượu thì nói gì cũng không thể tiết kiệm, có lẽ chính nàng cũng không phát hiện, kể từ sau
khi Lâm Xước đến, thì nàng lại không đi chơi uống rượu nữa.
Thế nhưng ngày này lúc đi qua quán rượu, rốt cuộc con sâu rượu trong bụng của nàng lại bắt đầu làm ầm ĩ.
Vì vậy nàng dẫn Lâm Xước vào quán rượu, chủ quán rượu thấy nàng, ánh mắt
lướt qua Lâm Xước, cười nói với Mai Sóc, “Đúng là rất lâu rồi ngươi
không có tới.”
”Hâm nóng bầu rượu.”
”Hồ lô của ngươi đâu?”
”Uống ở chỗ này đi, thuận tiện xào chút thức ăn nhắm rượu, đúng rồi, nơi này của ngươi còn làm bánh màn thầu không?”
”Làm, sao lại không làm?”
”Vậy thì lại lấy hai bánh màn thầu trắng.”
Một cái lều dựng lên ở cửa, bày mấy bàn dài sạch sẽ, Lâm Xước ngồi ở đối
diện nàng, quay đầu nhìn bốn phía. Hắn đi qua đằng trước vô số lần,
nhưng là lần đầu tiên đi vào.
Chủ quán rượu kia xào chút thức
ăn, chú ý nhìn sang, thì thấy Lâm Xước mặc áo bông gọn gàng sạch sẽ,
hình như tuy là có chút không vừa vặn, nhưng tốt hơn rất nhiều so với
quần áo trước kia của hắn, trước ngực còn giống như treo đồ trang sức gì đó, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Nàng cười
một tiếng, Mai Sóc đúng là một thê chủ tốt, bộ dáng như vậy cũng không
có gì không tốt, về phần sự kiện kia, cần gì phải đi nói toạc ra, đoạn
chưởng hay không đoạt chưởng, còn phải xem mệnh mỗi người, đàn ông của
Lâm Nguyên, thay vì nói là bị khắc chết chẳng bằng nói là mệt nhọc mà
chết.
Chút thức ăn với bánh màn thầu đưa lên trước, Mai Sóc đẩy bánh màn thầu tới trước mặt hắn, “Ăn đi.”
”Ngươi thì sao?”
”Ta dĩ nhiên là đang đợi rượu.” Nàng vừa dứt lời, rượu Thiệu Hưng hâm nóng
xong đưa lên, Mai Sóc nhận lấy uống một hớp lớn, thõa mãn thở dài một
hơi, Lâm Xước nhìn nàng, nàng cười nói, “Sao thế? Ngươi cũng muốn thử
một chút?”
Hắn lắc đầu liên tục, trước kia hắn từng vào lúc cực
đói len lén uống qua một hớp rượu Thiệu Hưng dùng để nấu ăn, từ đó thì
cũng không muốn đụng tiếp.
Lúc Mai Sóc đang uống rượu, Lâm Xước
gặm bánh màn thầu, bên cạnh lại đi tới thêm vài người phụ nữ, trẻ có già có, Vu An cũng ở trong đấy, một người phụ nữ lớn tuổi nhất trong đó
nói, “Chuẩn bị gần đủ rồi, còn thiếu vài hộ ngươi cùng đi thông báo một
chút.”
Một người tuổi còn trẻ gật đầu, giương mắt thấy Mai Sóc, “Ai, vừa đúng, Mai Sóc ở chỗ này.”
***
Mùng mười tháng chạp hàng năm, thôn Tây Hà này có một tập tục đặc biệt xuất
hiện, phàm là trong nhà có ruộng lúa thì mỗi nhà đều phải lấy ra loại
hạt thóc giữ lại, dùng giấy đỏ bọc lại, viết tên lên, thả vào trong tế
đàn thống nhất, mang cống phẩm lên, do cụ già đức cao vọng trọng nhất
trong thôn phụ trách tế bái thần phụ trách thu hoạch vụ thu, Bạch Đế
Thiếu Hạo.
Mai Sóc tới nơi này vẫn chưa tới một năm, không biết
tập tục này, Lâm Nguyên không làm sản xuất, cho nên Lâm Xước cũng không
trải qua.
Nàng nghe xong ngẩn ra, mới nói, “Ta không giữ lại lúa giống.”
”Ngày đó ta rõ ràng thâý ngươi giữ lại, còn thấy ngươi thả vào trong giỏ xong.” Vu An khó hiểu nói.
Nàng còn chưa kịp trả lời, vẻ mặt Lâm Xước trắng bệch, nắm tay áo của nàng,“Đúng, đúng là cái giỏ đó, có phải những thứ bị ta nấu kia hay không?”
”Nấu?” Bà cụ kia kinh hãi, “Đây chính là chuyện không may mắn nhất, tại sao có thể nấu lúa giống, vậy sẽ đắc tội Bạch Đế, năm sau không phù hộ Tây Hà
chúng ta, có thể sẽ mất mùa.”
”Nói hưu nói vượn.” Mai Sóc đã nắm
tay của hắn ở trong tay, không ngoài dự đoán, tay lành lạnh toả ra mồ
hôi. Quả nhiên, hắn sợ nhất, chính là những Đạo Phong Thủy này, hung cát gì đấy.
”Ta thật sự không có giữ lại, bởi vì năm sau ta không
định trồng lúa.” Nàng không để lại dấu vết trừng mắt nhìn Vu An, nàng ta nghi ngờ lướt qua Lâm Xước, ngược lại
không mở miệng nữa.
”Không trồng lúa?”
”Đúng, ta định lật ruộng nước, bồi thêm đất trồng ít khoai sọ, khoai tây, củ từ, khoai lang gì đó.”
”Ngươi vốn không có giống khoai lang?”
”Hiện tại ta cho rằng một mảnh nhỏ như vậy không đủ trồng trọt, cho nên cũng
không có giống lúa nước, đã sửa lại.” Nàng nhún vai một cái, “Dù sao
trong thôn người trồng giống lúa nhiều như vậy, đến lúc đó đổi hoặc là
mua đều được.”
Những người đó nửa tin nửa ngờ, chỉ là cũng không nói gì nhiều, ngồi xuống ăn xong bữa cơm rau dưa rồi rời đi.
Lâm Xước vẫn ngơ ngác sững sờ, dường như vẫn chưa trở lại bình thường, Mai
Sóc lo lắng nhìn hắn, cũng không đoái hoài tới uống rượu, ngồi vào bên
cạnh hắn, sờ sờ trán của hắn, “Sao vậy?”
Lời vừa hỏi xong, trong
bụng nàng truyền đến một cơn quặn đau, giữa lông mày nàng nhíu lại, nhịn đau, Lâm Xước cầm lấy cổ tay nàng thật chặt, “Đều là ta sai, là ta, là
ta nấu lúa giống.”
”Không liên quan, chuyện của ngươi.” Nàng cắn
răng, trên lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, liên tục chảy xuống từ sống lưng lành lạnh, đau đớn khó nhịn ở bụng lan tràn ra, Lâm Xước phát hiện nàng không bình thường, vội la lên, “Ngươi làm sao vậy?”
Môi nàng bắt đầu trắng bệch, một cảm giác buồn nôn ọe dâng lên từ cổ họng, rốt cuộc nàng xoay người phun ra trên mặt đất.
”Ngươi làm sao vậy?” Lâm Xước gấp đến độ nhảy dựng lên, chủ quán rượu kia nghe thấy tiếng động, từ trong nhà vén rèm ra ngoài, thấy bộ dáng này của
nàng, vội vàng dìu nàng, nói với Lâm Xước, “Nhanh, đi đầu thôn tây tìm
lão Mã tới đây.”
***
”Ngộ độc thức ăn? Nàng đã ăn cái gì?” Chủ quán rượu khó hiểu nói, người phụ nữ bị kêu là lão Mã lật trở chút
thức ăn trên bàn, hỏi về phía Lâm Xước, “Trước khi ra ngoài nàng đã ăn
thứ gì không giống với ngươi?”
”Không giống nhau?” Lâm Xước lẩm bẩm nói nhỏ, uống xong cháo mồng 8 tháng chạp, sau đó, “Nàng ăn thật nhiều củ ấu.”
”Vậy thì đúng rồi, ăn củ ấu, lúc này lại ăn thịt heo.”
”Hai thứ đồ này không thể ăn chung sao?” Chủ quán rượu ngạc nhiên nói.
”Dĩ nhiên không thể, chỉ là nàng cũng không có chuyện gì lớn, trở về nghỉ
mấy ngày, uống nhiều cháo một chút, người trẻ tuổi mà, rất nhanh sẽ khoẻ lại.”
Sau khi Lão Mã đi, Mai Sóc mới vừa ói xong, trang
bubble uống nước, lại nghỉ ngơi lâu như vậy, bụng cũng không đau lắm.
Nàng cám ơn chủ quán rượu kia, trả tiền muốn mang Lâm Xước về.
Hắn đột nhiên rút tay về, tay Mai Sóc treo ở giữa không trung, hắn không ngừng lắc đầu, “Đều là ta, đều là ta sai.”
”Cái gì?”
”Ta nấu lúa giống, bởi vì ta, ngươi mới có thể như vậy, đều là bởi vì ta.”
Đôi mắt hắn đỏ bừng, Mai Sóc đi lên trước, nhưng hắn lại lui về phía sau tránh một bước dài, “Đừng, ta không muốn hại chết ngươi.”
”Tiểu Xước, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Trong mắt của hắn hiện ra ánh nước mắt, giang hai tay ra về phía nàng, “Ngươi xem, ta là đoạn chưởng đó, ta sẽ khắc vợ khắc mẹ, là ta hại chết cha,
ta không muốn hại chết ngươi.”