Khói Bếp Ven Hồ

Chương 2



“Mai Sóc, ngươi mở cửa nhanh lên.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dữ dội, cô gái nhô một đầu tóc lộn xộn ra, “Sáng sớm, ngươi lăn tăn cái gì?”

“Ta là đặc biệt tốt bụng tới gọi ngươi, hai ngày nay trấn trên họp chợ, giá tiền tôm cua có thể cao hơn gấp đôi so với bình thường, ngươi có đi hay không đây?”

“Ta đánh được không phải đều đã bán cho ngươi, ta đâu có còn nhiều?”

“Ta biết, chỉ là muốn gọi ngươi đi giúp một tay, bận rộn hết mức, buổi tối tính tiền công cho ngươi.”

Mai Sóc gãi gãi đầu tóc rối bời, suy nghĩ một chút, “Được rồi.”

“Vậy ngươi nhanh lên một chút, chính ta chờ ngươi ở cửa thôn.”

“Biết rồi.”

Đợi Vu An tránh ra, Mai Sóc ngáp một cái, chính là có hơi không tốt, cũng không có giấc ngủ nướng rồi.

Nàng thu dọn ổn thỏa, đi qua ven hồ đi tới cửa thôn, thấy hình bóng của một người con trai ngồi xổm ở bên hồ, hình như đang giặt quần áo, âm thầm lắc đầu, lúc này nước vào mùa thu cũng đã rất lạnh rồi, nhất là vào sáng sớm ở nơi này, làm sao còn có người đang giặt quần áo?

***

Lâm Xước dùng sức chà xát đống quần áo kia, đôi tay cóng đến đỏ bừng. Giương mắt, thấy trên cọc ngầm bên hồ cột vài chiếc thuyền đánh cá, tất cả mọi người tập hợp lại, hôm nay người ra hồ đánh cá không nhiều lắm, rất nhiều thuyền đều đậu ở nơi đây.

Hắn đổi chậu nước, quan sát những chiếc thuyền đánh cá kia, lại thấy được một chiếc đặc biệt kỳ lạ, thuyền đánh cá nào không phải là để trống ra một chỗ lớn thu xếp cá tôm cua, chiếc này lại hình như không có những kho ngầm kia có thể mở ra sắp xếp cá, ngược lại ở hai bên lại thu xếp hai chỗ ngồi đối diện, trong đó còn có bày ra một cái bàn nho nhỏ, ngược lại là chiếc thuyền nhỏ để dạo hồ.

Hắn thấy thú vị, đúng lúc chiếc thuyền kia cập vào bên bờ, vì vậy đưa tay kéo dây mỏ neo của chiếc thuyền kia lại gần, đang muốn đi sờ sờ đệm kia.

“Ngươi làm gì đó, giặt cả buổi như vậy còn chưa giặt xong?” Từ sau lưng truyền đến tiếng gào của Lâm Nguyên, hắn giật mình, khẽ buông tay, vội vàng bưng lên cái chậu lớn đến rất không cân xứng với hắn, “Con… Con giặt xong rồi.”

“Còn không trở về? Sắp xếp những quả trứng gà kia xong rồi đi trấn trên bán.”

“Con cũng đi sao?”

“Ngươi đi làm gì? Động tác còn không nhanh một chút.”

Lâm Xước cúi đầu, dùng sức cầm chậu cao lên, chạy nhanh về nhà. Vào phòng, lấy ra một cái rổ lớn, tỉ mỉ trải lên một lớp bông vải, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí bỏ từng quả trứng gà để dành hơn một tháng vào.

Hắn cầm theo rổ, đang muốn đi ra ngoài cho mẹ hắn, Lâm Ảnh từ trong phòng lao ra, không thấy hắn, trực tiếp đụng vào trên người hắn, rổ bị lật đổ, tất cả trứng gà đều lăn ra ngoài, trên đất toàn là trắng loà, vàng tươi. Lâm Xước vội vàng quỳ trên mặt đất, cứu giúp mấy quả còn sót lại không có bị bể.

Lâm Ảnh thấy thế, vội vàng lui về trong phòng. Lâm Nguyên chờ không thấy hắn xuất hiện, đẩy cửa đi vào thì thấy lòng trắng trứng lòng đỏ trứng đầy đất, tức giận đá một phát vào trên người hắn, “Ngươi... Tên vô dụng này, ngươi cầm chút trứng gà cũng cầm không vững. Cút, hôm nay đừng hòng ăn cơm, lúc nào gom đủ mấy quả trứng gà này thì sau đó hãy trở về.”

Lâm Xước ngã nhào trên đất, che xương sườn có chút đau đớn, đi ra ngoài, lôi kéo áo khoác phong phanh, bị gió thổi có hơi lạnh.

Hắn nên đi nơi nào đây, lần này không biết lúc nào thì mẹ mới có thể hết giận để cho hắn quay về. Nếu như không thể trở về qua đêm, có phải hắn lại phải trốn vào trong miếu thổ địa bà bà đó hay không đây?

***

Chồng của Lâm Nguyên đã chết rất lâu rồi, người trong thôn cũng biết, bà và tên goá vợ phía Thành Đông có léng phéng với nhau. Điều kiện nhà tên goá vợ ngược lại tốt hơn một chút so với Lâm Nguyên. Lâm Nguyên không đi chợ phiên được, đang rất buồn rầu bèn tới tìm tên goá vợ này kể khổ.

“Ngươi nói ta đây là tạo nghiệt gì? Sinh ra đứa con trai vô dụng như vậy, trên mặt còn bị phá tướng, muốn bán cũng không có người muốn.”

Tên goá vợ Hà Nguyệt này ngồi xuống ở bên cạnh bà, “Ngược lại thật ra ta có một cháu gái cùng họ bà con xa, sắp ba mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng. Bởi vì chân bị cà thọt, không nhanh nhẹn lắm, lần trước nàng còn nhờ ta hỏi thăm có đàn ông trẻ tuổi gì đó, mặt mũi thì cũng chẳng có yêu cầu gì, chính là biết làm việc, biết sinh con là được.”

“Thật sự, nàng chịu bỏ tiền không?”

“Trước kia ngược lại nàng cũng từng cưới một người, bởi vì ba năm không có sinh con, mùa đông năm nọ bị nàng nhốt ở ngoài cửa, bị gió thổi đến viêm phổi, cứ vậy chết đi, sau đó thì vẫn một mình, vậy có lẽ cũng để dành không ít tiền.”

“Ngươi thay ta hỏi một chút, ta cũng không muốn nhiều lắm, ít nhất mười hai, dĩ nhiên càng nhiều càng tốt.”

“Được, ta hỏi thăm một chút.”

Trong lòng Lâm Nguyên thoải mái không ít, ngoảnh lại thấy hôm nay Hà Nguyệt mặc bộ đồ mới, mặc dù tuổi đã hơi già, ngược lại thật sự là có mấy phần dư âm hương vị còn lắng đọng, trong lòng nóng lên, liền đi lên ôm hắn.

Hà Nguyệt đánh bà một cái, “Lại nói, mấy ngày trước đó ta lên trấn trên, ông chủ của một cửa hàng đề cử lọ thuốc cho ta, nghe nói là bí phương tổ truyền.”

“Là cái gì?”

“Nói là có thể khiến người ta tinh lực tràn đầy.” Đôi mắt quyến rũ của hắn chứa nước, trong lòng Lâm Nguyên càng nóng lên, “Lấy ra để ta thử một chút.”

Một bình nhỏ nhơ nhỡ, bên trong là chất lỏng giống như sữa dê, Lâm Nguyên uống vào một hơi, một mùi khai, quả nhiên là bụng dưới có một luồng nhiệt truyền đến, một tay bà bắt đầu cởi quần áo của Hà Nguyệt, nhân tiện cởi của mình.

Hà Nguyệt nằm ở trên giường, đột nhiên thấy mặt mày bà căng lên, “Ngươi sao vậy?”

“Ta...ta. . .” Trong dạ dày của Lâm Nguyên phát ra một đợt tiếng động ục ục, “Ta giống như không khoẻ.” Nàng khoác quần áo lên bỏ chạy đến nhà xí, để lại một mình Hà Nguyệt không hiểu chút nào.

***

Lâm Xước lắc lư hơn nửa ngày ở bên ngoài, nằm bò ở trước mặt chuồng heo của người ta nhìn mấy con heo con kia lăn lộn ở trên mặt đất, nghe thấy có người đang kêu la gọi đứa bé về nhà ăn cơm, trong mắt hiện ra một chút hâm mộ, ngước mắt nhìn trời chiều ngã về tây, xoay người đi về phía đường về nhà, hi vọng mẹ đã hết giận, chịu để cho hắn đi về.

Lâm Nguyên ngồi xổm một buổi chiều ở trong nhà vệ sinh, đại tiện đến máu tươi chảy ròng, lúc này ngồi cũng không ngồi được, đứng ở cửa, thấy cái gì cũng không vừa mắt, thấy hắn trở về, phần bực dọc đã phát tiết ra ngoài ngay.

“Trứng đâu rồi, không có thì trở về làm gì, có phải muốn bị đánh hay không?”

“Mẹ, con. . .”

“Đừng để cho ta thấy, thấy ngươi liền phiền lòng, biến, cút.”

Lâm Xước đứng ở góc tường, đợi bà quay vào nhà, đợi thẳng tới lúc trăng non xuất hiện ở chân trời, mới cam chịu số phận đi tới miếu thổ địa ở cửa thôn.

Ngôi miếu đổ nát không chắn gió, hắn vùi ở phía dưới bàn, đã đói bụng đến kêu loạn. Do dự rất lâu, rốt cuộc hắn đứng dậy, thấy trên bàn có mấy các bánh màn thầu khô khốc, trộm đồ cúng ăn, có thể bị trời phạt hay không đây?

Nhưng thật sự quá đói, hắn xoa bụng của mình, run run rẩy rẩy đưa tay đi lấy. Tay mới vừa cầm một cái bánh màn thầu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi tiếng vang, là âm thanh của mấy người phụ nữ trẻ tuổi, hắn hoảng sợ làm tay run lên, bánh màn thầu lăn xuống trên đất, lăn vào trong đống rơm.

“Hôm nay buôn bán thật đúng là tốt nhỉ, cũng đã bận rộn đến lúc này rồi.” Tiếng nói lộ vẻ tươi cười truyền đến từ chỗ không xa. “Mai Sóc, tiền bạc lát nữa lại tính cho ngươi.”

Trong lòng Lâm Xước hiểu, là người đi họp chợ trở lại, có lẽ bọn họ cũng sẽ không vào ngôi miếu đổ nát này, hắn ngồi xổm người xuống muốn đi nhặt cái bánh màn thầu kia.

“Không vội, ta còn không tin được ngươi sao?” Giọng nói trầm hơn không ít so với trước kia, không hiểu sao Lâm Xước lại ngừng lại động tác trong tay, hi vọng giọng nói kia nói thêm mấy câu, hắn giống như chưa từng được nghe giọng nói dễ nghe như vậy.

“Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta vẫn tiếp tục lên nơi đó, vị trí gian hàng đó thật đúng là rất tốt.”

“Đúng vậy, lão Mã thật đúng là đạt đến một trình độ nào đó, nhường chỗ tốt như vậy cho chúng ta.”

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, giọng nói kia lại không nói lời nào nữa. Lâm Xước lấy lại tinh thần, mới phát hiện, một con chuột nhỏ đang cào bới cái bánh màn thầu kia, đang gặm đến vui sướng, một đôi mắt ti hí ảo não theo dõi hắn.

“Ngươi cũng đói bụng, có phải hay không?”

Hắn ngồi dựa vào trên đống rơm, co rút thân thể mình thành một cục, nhìn qua khe hở nho nhỏ phía sau xà nhà lớn rạn nứt của ngôi miếu đổ nát, đúng lúc có thể trông thấy một ngôi sao lóe sáng.

Nhớ tới khi còn bé cha ôm hắn, còn có anh trai, ngồi chung ở trong sân, với những ngôi sao bé nhỏ trên trời, nói những chuyện xưa xa xôi kia.

“Trước đây thật lâu, có một cô gái chăn trâu ở một đầu của thôn này, chị gái và anh rể của nàng đuổi nàng ra khỏi nhà, rồi nàng sống nương tựa lẫn nhau với trâu già.

Có một ngày, trâu già lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, nó nói, “Hôm nay ngươi đến hồ Bích Liên một chuyến, lúc đó có vài tiên tử đang tắm, ngươi giấu món tiên y màu tím đó đi, người đàn ông mặc Tiên Y màu tím đó sẽ trở thành phu quân của ngươi.” Cô gái này vô cùng khó hiểu, thật sự đến bên hồ, giấu quần áo đi.

Tiên tử đó không có quần áo không về trời được, chỉ đành phải ở lại, cuộc sống trôi qua mỗi ngày, hắn yêu cô gái trung hậu thành thật đó, hai người ân ân ái ái, trải qua cuộc sống sung sướng không tranh sự đời.

Thế nhưng người đàn ông là con trai của thiên thần, còn là đứa con trai nhỏ mà nàng cưng chiều nhất, thiên thần phái người xuống bắt hắn trở về trời. Cô gái đau lòng muốn chết, mỗi ngày nhìn chân trời, hi vọng có thể thấy lại người đàn ông mà nàng mến yêu lần nữa.

Hôm nay, trâu già lại mở miệng nói chuyện, nó nói, “Ngày giờ của ta đã không còn nhiều, chờ sau khi ta chết, ngươi cắt lấy da của ta, khoác nó lên thì ngươi có thể lên trời đi tìm hắn.” Nói xong thì trâu già nấc nghẹn một hơi.

Cô gái càng khổ sở, làm hai giỏ bằng trúc, mang theo hai đứa bé của mình, khoác da trâu lên, quả thật bay lên trời, gặp được người yêu luôn nhung nhớ.

Nhưng bọn họ gặp nhau bị thiên thần phát hiện, nàng rạch ra một dòng Thiên Hà (sông ngân) ở giữa hai người, sóng lớn cuồn cuộn cắt ngang giữa hai người, không cách nào vượt qua. Người đàn ông đau khổ cầu xin mẹ của hắn, thế gian mọi người cũng quỳ xuống cầu nguyện, thỉnh cầu thiên thần thành toàn cho đôi tình nhân này.

Không chịu được con trai đau khổ cầu xin, cuối cùng thiên thần đồng ý, vào mùng bảy tháng bảy hàng năm, để cho hai người gặp mặt một lần.

Từ đó về sau, hai người sẽ ở tại hai bên Thiên Hà, xa xa nhìn nhau, chỉ có vào mùng bảy tháng bảy hàng năm, do hỉ thước bắt lên cầu mới có thể gặp mặt một lần.”

Lâm Xước nhắm hai mắt, loáng thoáng nghe được giọng nói của cha, còn có giọng nói dễ nghe mới vừa rồi, co lại hai chân, đã ngủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.