Không rõ việc của Thẩm Huyền Quân là bỏ trốn bất thành hay là cao hứng chạy ra bên ngoài chơi, không may gặp phải bão tuyết sinh bệnh. Tướng quân với chuyện này không hề tỏ thái độ, hoàng thượng thăm dò vài lần không tìm ra nguyên do, chỉ cười hỏi thăm sức khỏe mấy câu.
Dưỡng bệnh cả tháng trời Thẩm Huyền Quân đã đi lại được, ở trong phòng rất buồn chán, thỉnh thoảng lại nhờ Viên Huyễn dìu ra ngoài đi dạo. Hôm nay trời nhiều sao, y ngồi dựa lan can uống chén canh gà, đúng lúc Lục Minh Quy trở về nhìn thấy: "Ngoài này gió lạnh ca ca vẫn chưa khỏi bệnh, không nên ngồi ở đây."
Thẩm Huyền Quân lắc đầu chỉ vào lò sưởi cầm tay: "Ấm lắm, ta ngồi ngắm sao nãy giờ không thấy lạnh. Hôm nay dưới bếp nấu canh gà ngon lắm, đệ cũng uống một chén đi."
Y nhìn Thu Nguyệt, nàng ta hiểu ý đi lấy thêm một cái bát nữa. Viên Huyễn viện cớ lấy thêm than nhanh chân chuồn đi mất, trên hành lang chỉ còn hai người ngắm sao.
Hiếm khi được nghe y xưng hô gần gũi, Lục Minh Quy không ép người trở về phòng nữa cởi áo khoác lên người y: "Ca ca thích thì cứ giữ đầu bếp này lại."
Thẩm Huyền Quân nhìn hắn một hồi, cảm thấy ý trời trêu ngươi, vào lúc y muốn chấp nhận số phận lại phát hiện họ từng quen biết, ở cạnh nhau bầu bạn mấy năm. Vô Diện của năm đó rụt rè ít nói, chỉ cần quay lưng người khác sẽ quên mất hắn là ai, mỗi khi ở cạnh nhau đều là y mở miệng hỏi thăm trước, lâu dài hai người cũng có vài câu chuyện kể nhau nghe. Khi người xưa phản bội, chỉ có Vô Diện ở cạnh an ủi, giúp đỡ thật lòng.
Từ lúc gặp nhau đến khi ly biệt, cũng từng có lúc ngẫm lại hiểu ra tình cảm của hắn, tiếc là y đã gặp được người mình yêu tận tâm can. Tình cảm kia chỉ quý trọng không thể nào đền đáp, chính vì trân trọng y tự hỏi hắn tiếp cận mình để làm gì, những điều hắn từng làm cho mình đều là giả dối sao?
"Gần đây ta luôn cảm thấy tâm trí mơ hồ, có những việc không thể nào nhớ rõ ràng nữa. Nhưng có một việc luôn canh cánh trong lòng, tướng quân không ở nước Sở hưởng thụ vinh hoa phú quý, chạy đến chỗ ta chịu khổ để mặc người ta sai khiến, chà đạp làm gì?"
Lục Minh Quy không trả lời câu hỏi đó, nắm tay y đặt lên ngực mình: "Ca ca không muốn ở đây, ta sẽ tìm cách đưa ca ca rời khỏi, tìm một nơi yên bình để ca ca cắt đứt hết chuyện không vui trong quá khứ. Ta biết trong lòng ca ca lo ngại về cha mẹ mình, không sao cả, bấy lâu vẫn luôn cho người tìm kiếm họ, vẫn là câu nói đó, ta không cần ca ca hứa hẹn hay thành toàn điều gì cả."
Nếu là lúc trước hắn sẽ xin ca ca cho hắn thời thể hiện tâm ý của mình. Nhưng ca ca phát hiện ra bí mật, không chịu được nhục nhã bỏ trốn khỏi vòng tay hắn lăn lộn bên ngoài thương tích đầy mình, hắn biết mình không còn hy vọng nữa.
Thẩm Huyền Quân cười khổ, giờ đây đã rơi vào vực thẳm rồi làm gì có quyền ý kiến được hay không, y khẽ cười lắc đầu nói: "Ta phát hiện chuyện xưa không còn khiến mình đau lòng nữa, không biết tại sao mình lại rơi đến bước đường này, không rõ tại sao lại lưu lạc đến đây để người ta tùy ý sắp đặt, cứ như những việc đó đều xảy ra ở kiếp trước. Nhưng mà, bất kể ta quên điều gì, hắn vẫn luôn ở trong lòng ta, người đó… người đó vô cùng mơ hồ chỉ xuất hiện trong mộng thôi, còn ta là linh hồn lang thang không dứt được tiền duyên, mãi chìm trong đau khổ không thoát được." Y nhìn vào gương tái nhợt của hắn, môi mấp máy nói từng câu rõ ràng: "Một người không còn trái tim hoàn chỉnh, tấm thân nhơ nhớp không sạch sẽ, đệ cần gì lưu luyến? Hoàng thượng không bắt đệ phải đối tốt với ta, nếu đệ nghĩ đến tình cảm trước kia, sau khi cưới vợ cứ để ta ở một góc viện vắng vẻ sống qua ngày đã tốt lắm rồi."
"Ai nói ca ca không sạch sẽ?" Gương mặt Lục Minh Quy vặn vẹo trán nổi đầy gân xanh: "Mấy lời bậy bạ đó ca ca đừng để tâm, kẻ nào nhiều lời ta sai người trói lại đày đi nơi khác hết!"
Tưởng Hoàng nghe mấy lời này đau đến co rúm người, hồn phách dường như muốn vụn vỡ vĩnh viễn không siêu sinh. Kẻ ép ca ca đến con đường này không phải là hắn sao?
Thẩm Huyền Quân im lặng giây lát, thà rằng hắn trách móc hay giận dữ trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Gả đến đây là do hoàng thượng bắt buộc, người bên ngoài đều đang cười hắn, chế nhạo hắn phải cưới một tù nhân, đã thế còn không rõ trên đường đến đây có bị làm nhục qua chưa? Hắn tìm mọi cách ngăn chặn những lời đó lọt vào tai y, nhưng mà trong ngục có lời khó nghe nào chưa từng nghe qua chứ?
Không rõ là hắn không muốn để hoàng thượng toại lòng nên mới giả ngơ hay thật sự không để tâm đây?
"Đệ thật sự muốn tìm cha mẹ cho ta sao?" Y muốn cười nhưng vừa hé miệng nước mắt đã rơi xuống.
"Những lời ta hứa nhất định sẽ thực hiện, ca ca đừng khóc nữa hại mắt lắm. Ta đưa ca ca về phòng nghỉ ngơi trước."
Mấy ngày sau đó Thẩm Huyền Quân trở nên dịu dàng, quan tâm đ ến hắn nhiều hơn. Mỗi ngày đều xuống bếp học nấu đồ ăn bồi bổ cho hắn, do sức khỏe vẫn còn yếu, học nửa canh giờ là bị ép về phòng. Y than thở mình chưa học được tới nơi tới chốn, hắn ở bên cạnh chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt cưng chiều: "Không vội, ta đợi được."
Lục Minh Quy không đòi hỏi hay cố ý thân mật, Thẩm Huyền Quân muốn chăm sóc hắn nhưng vẫn không toàn tâm toàn ý tin tưởng. Hắn hiểu rõ không bao giờ tỏ ý muốn chung giường, mà bệnh tình của y cũng hồi phục rất chậm, thường xuyên mệt mỏi ho khan. Trong tim có con sâu không ngừng gặm nhấm, làm sao khỏi tâm bệnh được?
Có một hôm Lục Minh Quy về muộn, Viên Huyễn đến báo lại y không cần đợi hắn về chơi cờ nữa. Thẩm Huyền Quân gật đầu gập sách lại bưng chén lê hầm đường phèn lên uống, thấy Viên Huyễn vẫn chần chờ không đi khỏi, khẽ hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Viên Huyễn thở dài: "Lúc người vừa đến đây cũng như thế này, tướng quân mỗi đêm đều nghe người ho khan nhưng không dám bước vào, chỉ sợ làm người giật mình lo âu. Khó khăn lắm mới có chút thời gian thư thả chuẩn bị đi chơi lễ, vậy mà… vậy mà hai người lại tách nhau ra nữa rồi."
Y làm như không hiểu, khẽ đáp: "Để lần khác cũng được mà."
Viên Huyễn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tiu nghỉu đi ra ngoài, Thẩm Huyền Quân ôm sách ngẩn ngơ một hồi xoay người nằm xuống giường. Lục Minh Quy luôn giữ khoảng cách để cho mình có thể thoải mái, nếu như hắn muốn dùng quyền lực ép buộc y sẽ không trốn được. Như thế cũng tốt, đối diện hắn thỉnh thoảng y lại thấy bối rối, áy náy.
Thời tiết ngày càng lạnh, Lục Minh Quy bận rộn mãi không thấy quay về nhà. Thẩm Huyền Quân không có thời gian hỏi thăm đến hắn, thân thế ngày một yếu đi, giấc ngủ chập chờn, canh ba thức giấc, canh tư trằn trọc, tới canh năm ngồi dậy không tài nào ngủ lại được nữa.
Đại phu đến khám bệnh thường xuyên hơn, thuốc thang đắng nghét tràn ngập khắp phòng. Mỗi lần y muốn ra ngoài dạo Viên Huyễn viện hết cớ này đến cớ khác không cho, bảo y phải tịnh dưỡng cẩn thận, không được đón gió lạnh.
Thẩm Huyền Quân thở dài, bị nhốt trong phòng dù ấm cúng vẫn cảm thấy không thoải mái, ngột ngạt, bệnh ho nặng hơn trông thấy. Mỗi lần đại phu đến khám Viên Huyễn đều lạy trời lạy phật cầu không phải bị bệnh lao.
"Không cần phải lo, biết mấy mùa đông ta đều trải qua như thế, không chết được đâu."
Viên Huyễn giậm chân tức giận: "Sắc mặt công tử kém quá, tướng quân gửi thư mấy lần, thuộc hạ không biết phải nói sao?"
"Có sao đâu, ngươi nói dối ta vẫn ổn là được."
Ngực Viên Huyễn nghẹn lại: "Sao thế được, tướng quân nhìn là biết ngay. Ở trong doanh trại mà lòng không yên chuyện trong nhà là điều cấm kỵ, nếu thuộc hạ nói dối, tướng quân sẽ càng suy nghĩ lung tung, bất an nhiều hơn."
Viên Huyễn không hề lo lắng viển vông, Lục Minh Quy nhận mấy lá thứ báo bình an được gửi đến, câu cú lộn xộn. Lúc thì nói sức khỏe rất tốt, lúc thì nói đơn thuốc hơi mạnh, đã tìm đại phu xem qua nhưng họ không biết cách giảm liều lượng. Không còn cách nào khác, hắn nửa đêm đội mưa tuyết trở về bắt mạch.
Lục Minh Quy ngồi bên giường nhìn người bệnh, cơ thể y nóng như lò lửa nhưng thỉnh thoảng cả người lại run lên bần bật. Hắn hơi đau lòng dịu dàng vuốt ve gương mặt đầy vết tích bệnh tật, vuốt đến nơi gò má hốc hác ngón tay hơi run. Hắn rất nhớ gương mặt trắng nõn căng mọng, lúm đồng tiền rung rinh mỗi khi cười của y trước kia.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hắn đã ngồi dậy rửa mặt, sai người chuẩn bị hành lý, xe ngựa. Thẩm Huyền Quân ngủ không ngon giấc, nghe chút động tỉnh mi mắt run rẩy mở ra, trong người còn mệt nên y ôm gối quyến luyến không rời giường, chỉ hỏi: "Thu Nguyệt, có chuyện gì thế?"
"Trời vẫn còn tối ca ca ngủ thêm đi." Nghe tiếng nói Lục Minh Quy vội vàng đi vòng qua bức bình phong ngồi xuống giường, bắt mạch lại lần nữa, thấy so với hôm qua đã hạ sốt đôi chút: "Trong kinh mấy năm nay mùa đông thường rét đậm, cứ tiếp tục thế này không tốt. Tranh thủ lúc bão tuyết còn chưa đến, để Viên Huyễn đưa ca ca đến Ôn Sơn nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Ta phải ở lại doanh thêm một thời gian nữa, ca ca đợi ta nhé!"
"Không cần phải phiền phức như thế đâu." Nếu như y đi ra khỏi thành, hoàng thượng nhất định cử người theo giám sát, so với bị cái lạnh hành hạ còn khó chịu hơn.
"Ôn Sơn có nhiều suối nước nóng, khí hậu dễ chịu hơn, ca ca nghe lời ta đến nơi đó nghỉ ngơi một thời gian bệnh tình mới khá hơn được."
Thẩm Huyền Quân chưa trả lời bà Lục đã đến gõ cửa, bảo là có người chờ hắn bên ngoài. Lục Minh Quy nhắn nhủ mấy câu rồi vội vã đi ngay.
Có lẽ là vì suy nghĩ quá nhiều nóng sốt kéo dài không hạ, suốt ngày ở trong phòng trùm chăn, ôm lò sưởi. Bà Lục ghé qua hai lần, thấy sắc mặt y tím tái ôm ngực ho khan, người thì gầy guộc như que củi, không khỏi thở dài, bảo: "Đến Ôn Sơn cũng tốt. Từ lúc đây công tử vẫn luôn bệnh không khỏi, người khác nhìn vào lại nghĩ phong thủy trong phủ không tốt nuôi người chẳng xong. Có điều, tướng quân mãi bận rộn việc quân, bao nhiêu tuổi rồi vẫn chưa có đứa con nào ôm ấp, về sao khó tránh việc hương khói lạnh nhạt. Không chừng thật sự là do số mệnh không tốt."
Bà Lục liếc y một cái ánh mắt đầy tiếc hận.
Ngày trước Lan Tường thường xuyên ám chỉ về điều này, Thẩm Huyền Quân nghe một lần đã hiểu, thành thật thưa: "Sức khỏe của con không tốt, chi bằng đưa các cô nương đi cùng còn dễ bề hầu hạ tướng quân."
Bà Lục chỉ chờ có thế thản nhiên đáp lại: "Trước kia trong phủ có mấy người được mua về hầu ngủ, giờ trong phủ lại có thêm mấy cô nương, đợi ta chỉnh đốn xong sẽ đưa họ đến đó." Dừng một lát bà lại lẩm bẩm: "Các cô nương vừa được đưa tới đều có gia thế cả, tìm người đáng tin cậy đưa lên làm lẽ mới tốt. Tướng quân một khi đi ra biên ải là đi mấy năm, sợ là hồng nhan chết già trong bốn bức tường mất thôi. Có thời gian thì quan tâm họ một chút. Việc nhà đều do Lục Đường quản lý, không sợ hắn mệt chết sao? Tướng quân cũng nên cưới vợ đi chứ."
Thẩm Huyền Quân vâng dạ, cảm thấy bà ấy nói không sai chút nào. Nếu hắn bị người khác kéo đi y ở trong viện thoải mái hơn nhiều, không cần bốn mắt nhìn nhau lo lắng làm đối phương không vui nữa.
Ôn Sơn là vùng đất rộng lớn núi dựa nhau san sát thành rặng, thôn trang phân bố rải rác. Lúc trước hoàng thượng có ban tặng cho hắn một thôn trang ở đây, nơi này phong cảnh bốn mùa đều đẹp nhưng Lục Minh Quy có vẻ không thích đến đây lắm, để một người hầu ở đây giám sát việc cho thuê.
Vừa bước vào địa phận Ôn Sơn khí hậu ấm hơn đôi chút, tuyết ở đây không dày lắm, bốn bề tĩnh mịch, đồi núi trùng điệp kéo dài tận chân trời. Quản sự ở đây tầm bốn mươi tuổi, đã nhận tin có người đến ông ấy đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón.
Lục Tĩnh cười hiền lành: "Phía tây thôn trang đều cho thuê hết, lão đã sai người dọn dẹp mấy toà nhà phía đông, công tử đi dạo một lát, thích nơi nào cứ nói, đồ đạc sẽ được đưa vào sau."
Thẩm Huyền Quân thoát khỏi gò bó, vui vẻ đi dạo quanh quẩn một lát, chọn tòa viện có suối nước nóng chảy qua hậu sơn làm nơi ở. Nhân lúc hoàng thượng chưa cử người đến, Thẩm Huyền Quân hưởng thụ cuộc sống, hết ăn rồi ngủ, buổi trưa tranh thủ lúc trời có chút nắng đi câu cá về nấu canh. Nghe nói trong trang có ủ rượu, y không nghĩ nhiều mua hai bình về lén lút uống, cuối cùng vẫn bị Xuân Hoa phát hiện, làm ầm lên.
"Công tử người vẫn chưa khỏi bệnh đâu."
Y ôm chăn ho khụ khụ ánh mắt dán vào bình rượu tiếc đứt ruột.
Mấy ngày sau, các cô nương được bà Lục chọn lựa cũng đến. Hôm đó y thấy mệt ngủ dậy muộn, vừa mở cửa đã thấy họ đứng xếp hàng ở bên ngoài gió lạnh, người run lẩy bẩy cực kỳ đáng thương. Nhìn thấy y bước ra, người thì chấm nước mắt, người thì kích động vui mừng, nhìn chung đều là dáng vẻ chân thành, ngoan ngoãn.
Y sai Xuân Hoa đưa họ đi chọn phòng trước, lúc ăn sáng nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của Thu Nguyệt, trừng mắt: "Lại muốn gây họa gì nữa?"
"Nô tỳ không có, ai bảo các nàng ấy cứ luôn miệng nói không cần làm phiền giấc ngủ của người, ngăn cản nô tỳ không cho đi bẩm báo, cho nên mới…"
Y liếc Thu Nguyệt: "Cho nên ngươi để họ đứng ở ngoài cả canh giờ?"
Thu Nguyệt hé miệng cười: "Nô tỳ có mời các cô nương về phòng nghỉ trước, họ vẫn kiên quyết đứng đó. Công tử không cần phải lo cho họ, trong gia đình quan lại cảnh tượng này diễn ra không ít. Nếu không phải là mẹ chồng ngủ muộn bắt con dâu ở ngoài đợi thì cũng là các tỳ thiếp giả vờ bị bắt nạt, tự chuốc khổ để vu oan người khác hà khắc!"
Thẩm Huyền Quân thở dài: "Ta có quyền hành gì đâu, muội cứ như thế tướng quân mắng ta không bảo vệ được, đừng có trách."
Quả nhiên, tới chiều đã có vài cô nương bị bệnh, Thẩm Huyền Quân nhìn chén thuốc trong tay mình thở dài: "Lúc đi có mang theo mấy món đồ bổ, đưa sang chỗ họ đi."
"Cái đó là tướng quân mang về cho người mà." Thu Nguyệt giãy lên làn tư thế gà mẹ bảo vệ gà con. Bị y liếc mới ngoan ngoãn ôm mấy thuốc thang sang phòng bên.
Xuân Hoa bưng trái cây đến bên cạnh y, khẽ nói: "Thu Nguyệt nói không sai chút nào. Quản sự đã chuẩn bị phòng ốc cho họ từ sớm, ở trong phủ đâu thấy họ đứng đợi người thức dậy chào hỏi. Thân phận của người với họ không chênh lệch lắm, nếu nói không cố ý nô tỳ cũng không tin."
Y thấy họ thái độ đứng đắn giọng điệu ngây thơ, biết đâu do bà Lục căn dặn mới thế, với lại y nhận ra trong viện có vài người lạ mặt canh chừng, vẫn nên cẩn thận phòng bị: "Tướng quân đến các muội cứ sắp xếp người đến hầu hạ, thấy ai được việc làm tướng quân hài lòng nhớ phải ghi chép lại. Nếu người hỏi đến ta, cứ nói vẫn chưa khỏe hay đang ngủ là được."
Xuân Hoa vâng lời, công tử đã bớt ho đôi chút, nàng không muốn chọc giận người nữa.
Chừng nửa tháng sau Lục Minh Quy mới đến, miệng cứ than rằng vừa xong việc là đến ngay, cả người mệt mỏi đau nhức. Y biết ý giữ hắn ở trong phòng xoa bóp một hồi lâu, hắn thoải mái chìm ôm y chìm vào trong giấc ngủ lúc nào không hay.
Trước đây chưa từng thân mật, bị hắn ôm y thấy không thoải mái cựa mình vài lần bất thành đành nằm im chịu đựng. Ngủ đến tận chiều Lục Minh Quy mới mơ màng tỉnh lại, nhận ra người trong lòng bị ôm chặt ngủ không ngon mày nhíu lại, lòng đau xót khẽ vuốt đuôi mày.
Thẩm Huyền Quân hé mắt nhìn, vừa đúng lúc hắn cúi đầu hôn lên trán. Mặt y nóng lên, tai đỏ bừng: "Khụ, khụ…"
"Xin lỗi, ta không cố ý."
Y thấy rõ ràng là hắn cố tình.
Lục Minh Quy lắm bắp: "Ý ta là… không nên ôm ca ca ngủ, không ý là…"
"Tướng quân, công tử, đến giờ dùng bữa rồi ạ."
Được Xuân Hoa giải vây Lục Minh Quy lật đật ngồi dậy đi chải đầu, chỉnh trang quần áo. Trên bàn bày toàn món canh nóng hổi, táo đỏ hầm chim bồ câu, tôm nõn xào bông cải, gân bò hầm gừng, cháo chim trĩ khoai sọ, măng trộn.
"Mấy ngày nay ăn uống có ngon không?" Ánh mắt Lục Minh Quy đầy quan tâm không chịu dời ánh mắt đi, trong mắt phản chiếu bóng hình người đối diện: "Nghe nói bà Lục gửi người đến, họ không gây ồn ào chứ?"
Chuyện này Lục Đường đã sai người báo cho hắn biết, tấm lòng của bà ấy hắn hiểu, chỉ là phí công cưỡng ép chẳng có kết quả gì đâu!
"Sao lại gây ồn ào, đều là người hiểu lễ nghĩa cả." Y gắp cho hắn một miếng bồ câu hầm: "Hay là tướng quân đến thăm họ đi."
Lục Minh Quy chưa mở miệng, Thu Nguyệt đã đi vào báo: "Phương cô nương mang mấy món ngon đến, nói là biết tướng quân đi đường xa vất vả, mới chuẩn bị tẩm bổ cho tướng quân ạ?"
Hắn không nhớ nổi Phương cô nương kia là ai, nghi hoặc nhìn ra cửa.
Thẩm Huyền Quân mỉm cười: "Cô ấy còn bệnh đừng để người đợi, mời vào đây, dọn thêm một chén cơm đi."
Y rất ít khi xen lời hắn, thường ngày chẳng nói với nhau được mấy câu nay còn có người phá đám, mặt hắn xị xuống nhưng vẫn nói: "Mời vào đi."
Nàng ta vào trước, ba bốn người hầu bưng đồ ăn bước vào đặt lên bàn. Y nhìn qua thấy có cá sốt cay, canh đậu hũ, bò hầm rau củ… tự dưng thấy thèm.
"Tướng quân…" Giọng Hòa Ngôn hơi run, ánh mắt rưng rưng nửa ngày: "Trời đầy sương tuyết lạnh lẽo người ở trong doanh có ai chăm sóc, hầu hạ không? Bà Lục lo lắng cho người lắm, ngày nào cũng tìm nô tỳ tâm sự." Nói tới đây nàng ta che miệng ho, mặt đỏ lên: "Trong người nô tỳ không khỏe, cho nên…"
Thu Nguyệt chỉ chờ có thế, liếc thấy tướng quân không để ý trong lòng cười tủm tỉm, nén cười: "Cô nương không khỏe cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, tướng quân có người khác chăm sóc người đừng lo nữa." Nàng ta chớp mắt như nhớ ra gì đó, khẽ nói: "Người đừng có mãi tự xưng là nô tỳ như thế, người khác nhìn vào lại không biết người với nô tỳ ai cao, ai thấp."
Mày Thẩm Huyền Quân khẽ cau lại, Thu Nguyệt cao hứng nói tiếp: "Làm gì cô nô tỳ nào vào lúc chủ nhân đang ăn cơm nằng nặc đòi vào chứ!"
Mặt Hòa Ngôn đỏ lên, đôi vai gầy khẽ run rẩy.
"Thu Nguyệt!" Trong giọng nói đầy tức giận, Thu Nguyệt im miệng lui qua một bên, rụt cổ lại.
Lại giả vờ, nói người ta mà không chịu nhìn lại mình, y sợ hắn sẽ nổi giận trách mắng thật liếc mắt đuổi nàng ta ra ngoài: "Tháng này ngươi đừng nh1111ận bổng lộc nữa, gọi Xuân Hoa vào đây."
Thu Nguyệt tủi thân lui ra ngoài.
Hòa Ngôn nhận chén đũa của Xuân Hoa đưa tới, rụt rè ngồi xuống bàn, nhìn về phía tướng quân ánh mắt mang theo tình nghĩa sâu nặng. Thẩm Huyền Quân ngượng ngùng, nghĩ cách chuồn sao cho êm.
"Ta…"
Lục Minh Quy dời bát canh qua: "Uống thêm đi, ta có một món ngọc hình cây lựu, lát nữa cho ca ca xem."
Ánh mắt Hòa Ngôn cháy rực đầy ngưỡng mộ, y bị cảm xúc nồng nhiệt đó thiêu cháy. Ngẫm thấy mình làm người tốt lúc này không thích hợp chút nào, Hòa Ngôn này sao lại đến đúng thời điểm, còn biết họ đang ăn cơm mà mang cá tới?
Không phải y nhạy cảm, nơi cô ta ở là căn nhà bên cạnh, bởi nam nữ khác biệt, quản sự e ngại nên chuẩn bị cho họ ở một tòa nhà riêng. Lúc hắn đến có nói không gặp ai đi thẳng đến chỗ y, sao nàng ta biết hắn đang ở đây? Cô ta được đưa vào phòng hắn, hai người có tỉ tê tâm sự y không quan tâm đâu. Chỉ sợ ở bên cạnh có kẻ nhiều lời mách lẻo thôi, cuộc sống an nhàn vừa có được không thể vì những kẻ không biết điều phá vỡ được.
Nhìn cô ta ăn mặc đẹp đẽ đầy xuân sắc, hiển nhiên có chuẩn bị. Y vừa nghĩ vừa gắp cá bỏ vào bát, mới đó đã đầy ắp, Lục Minh Quy giành lấy bát gỡ xương bỏ qua một bên, cười nói: "Ca ca thích thì để đầu bếp học cách nấu này."
Hòa Ngôn cũng cười: "Công tử thích thì tốt, tôi sẽ hướng dẫn đầu bếp nấu cho người ăn."
Xuân Hoa cúi đầu, môi hơi vểnh lên xem thường, Lục Minh Quy lại chẳng thèm nể mặt gắp một miếng ăn thử, khẽ nói: "Cái này ta cũng biết nấu, nếu ca ca thích tối nay đi ngâm suối nước nóng, ta làm gói theo một ít nhâm nhi."
Mặt Thẩm Huyền Quân muốn chôn xuống bàn, y không muốn đi ngâm suối cùng hắn cũng không tiện từ chối. Liếc sang Hòa Ngôn thấy mặt nàng ta co rúm lại, không nói chen được câu nào, đã thế còn cong đuôi rút lui: "Chợt nhớ ra trong điện có việc, nô tỳ còn đang bệnh không tiện ở lâu, sáng mai tôi lại sang chào hỏi công tử. Tướng quân, nô tỳ xin cáo lui."
Sáng mai lại đến, vậy mai y phải thức sớm rồi.
"Ca ca không thích thì đừng cho cô ta đến nữa." Hắn gắp thịt cá đã gỡ xương bỏ vào trong bát y: "Ăn thêm đi, bệnh đã lui nhưng khí sắc còn tệ lắm."
Y tranh thủ bày tỏ: "Người nghĩ đi đâu thế ta nói không thích hồi nào. Chỉ là trong người hơi mệt, không muốn đi ngâm suối nước nóng."
Mặt Lục Minh Quy tối đi: "Không ra suối ngâm cũng được. Sai người mang nước nóng đến ngâm cùng thảo dược, mỗi tháng ngâm một lần mới tốt. Cả tháng nay không có ta bên cạnh đốc thúc ca ca lại lười biếng đúng không."
Đúng là y lười biếng thật nhưng vẫn có định ngâm thuốc đầy đủ, không thể suốt ngày nằm trên giường ho khụ khụ được.
"Tướng quân đi đường xa đã mệt lắm rồi, đêm nay nghỉ sớm, ta tự ngâm thuốc cũng được. Mấy người như Hoà Ngôn cũng tội nghiệp, đưa vào phủ rồi tương lai đều trông chờ vào người bên gối. Người không thể để người ta vào phủ chịu cô đơn, lạnh nhạt họ đến già được! Bà Lục đã chọn hiển nhiên đều là người tốt, đêm nay tướng quân sang đó cho họ hầu hạ đi." Nói ra rồi trong lòng y nhẹ nhõm hẳn.
"Ca ca biết ta mệt mỏi còn đuổi ta đi?" Ánh mắt Lục Minh Quy loé lên lộ vẻ nguy hiểm: "Ai thấy tội nghiệp ta đều phải sang an ủi sao? Nếu thế hoàng thượng có ba ngàn giai lệ, biết bao người bị lạnh nhạt, ca ca có ý kiến gì với cách làm của hoàng thượng không?"
Giọng điệu của hắn đầy vẻ tức tối, trách móc, y nghe xong vội vàng đứng dậy: "Là ta nhiều lời xin tướng quân trách phạt."
"Ca ca." Giọng hắn mềm hẳn đi.
Y cúi đầu đáp: "Tướng quân không trách phạt ta khó ăn nói với bà Lục lắm."
Lục Minh Quy nhất quyết ôm y ngồi xuống: "Ta sang bên đó là được chứ gì!"
"Vậy ta bảo Xuân Hoa sắp xếp danh sách luân phiên các cô nương cho người. Nếu không người ngoài nhìn vào ta lại mang tiếng ghen tỵ hà khắc. Người cũng biết hoàng thượng luôn để mắt đến ta, lần trước bị phạt quỳ cũng là do…"
Nhắc đến chuyện lần trước mặt Lục Minh Quy đen như đáy nồi, quạt lại: "Nếu sắp xếp luân phiên vậy bắt đầu từ ca ca trước đi."
Thẩm Huyền Quân "..."
Xuân Hoa nghe thế vui như mở cờ trong bụng đi ra cửa nói lớn: "Tối nay tướng quân ngủ lại đây, sai người đến thắp thêm đèn ở mấy con đường xung quanh đi. Mai Lan, nhớ chuẩn bị mấy món ăn khuya tướng quân thích."
Bàn tay y siết chặt vạt áo liếc nàng ta một cái, rõ ràng là cố ý để hắn không thu lại lời nói được.
Nhân lúc hắn ra ngoài y bảo Xuân Hoa đi thăm dò, bà Lục không thể chọn một người luôn thèm thuồng tranh giành được. Ai ngờ Xuân Hoa nói luôn: "Ban đầu là để Vi Liễu đến, không hiểu sao đến sáng cô ấy lại bệnh, Hoà Ngôn thừa cơ chui vào. Lục Đường nói nhỏ cho Thu Nguyệt biết, Vi Liễu bị dị ứng là có người tác động, mặt mũi sưng phù nóng sốt. Nhưng nô tỳ không biết cô ta nghe ngóng từ đâu biết tướng quân đến đây, không thể ngày nào cũng ra cửa canh chừng được."
Thẩm Huyền Quân gật đầu: "Được rồi, có tin tức gì phải báo cho ta."
Trời vừa tối, Thẩm Huyền Quân đang đọc sách thì Lục Minh Quy đủng đỉnh đi vào phòng, mặt ngẩng lên trời giương giương tự đắc. Nhìn hắn không còn dấu vết mệt mỏi nào, ánh mắt bắn về phía y đầy vẻ ám chỉ thâm sâu.
Y chợt thấy ớn lạnh lật đật ngồi dậy cởi áo choàng cho hắn, lúc máng áo lên bình phong eo đột nhiên bị ôm lại, hắn cười hì hì: "Giận à?"
Lục Minh Quy trở về mang cho y một một lồ ng hấp toàn là món ngon, ánh mắt sáng rực: "Ngon lắm đó, nghe nói ca ca từ lúc đến đây vẫn chưa chịu ra khỏi cửa, món ngon quanh đây hẳn là chưa nếm thử qua. Ăn đi, đừng giận ta nữa."
Y rất muốn ăn nhưng động đũa mấy lần ánh mắt của hắn vẫn không rời, hơi lúng túng.
Lục Minh Quy cười híp mắt: "Ca ca yên tâm, đêm nay ta sẽ không làm gì đâu, lát nữa ta sang phòng bên ngủ."
Thẩm Huyền Quân ngắc ngứ, nhìn hắn đang rình rập cắn mình lộ liễu thế kia…
"Đợi ta khoẻ hơn một chút sẽ chiều ý tướng quân được không?" Y đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cứ từ chối mãi chỉ làm hắn bất mãn, lâu ngày mất hứng mà thôi. Y muốn tìm cha mẹ càng nhanh càng tốt, tương lai đều dựa vào hắn cả, đã bị ép đến đây rồi còn tư cách gì làm mình làm mảy nữa chứ?
Lục Minh Quy vui mừng mắt như sáng lên: "Thật sao? Nhưng mà ca ca hứa không gọi ta là tướng quân nữa, mới có một tháng đã quên rồi sao?"
"Ta… ta chỉ nhất thời quên mất thôi."
Hắn hí hửng lấn tới: "Thế… có thể để ta hôn trước một cái không?"
Mặt Thẩm Huyền Quân đỏ lự lên, gật gật.
Lục Minh Quy cười ha hả ôm mặt y hôn chụt chụt.
Xuân Hoa nhìn thấy trong phòng tắt hết đèn, tướng quân không hề bị đuổi ra mặt mày tươi roi rói kéo tay Cúc Trúc: "Ổn rồi, ổn rồi chúng ta ra ngoài trực đêm."
Trong buồng nóng ran ướt át, Lục Minh Quy nhẫn nhịn đã lâu, vừa hôn một cái bị mùi vị ngọt ngào thu hút, ôm người hôn mấy cái liền, không biết tiết chế. Đến khi bừng tỉnh hắn đã mang người lên giường cắn nuốt tận xương, ca ca ướt sũng ở trong ngực hắn, da dẻ trơn mượt cọ xát, tiếng thở gấp kia k1ch thích thần trí của hắn. Lục Minh Quy nuốt nước bọt, hơi thở ám muội phả bên tai y: "Xin lỗi…"
Thẩm Huyền Quân không nói nên lời, môi mấp máy, tóc tai ướt nhẹp.
Hỏa nhiệt chưa tan, hắn giữ chặt người, một tay xoa mặt, một tay ôm eo dỗ dành. Thẩm Huyền Quân run rẩy kịch liệt, hơi giãy giụa, Lục Minh Quy giống như nổi điên càng giãy hắn càng giữ chặt ngậm m út, thân thể trắng muốt đã đỏ ửng lên, lồ ng ngực phập phồng theo từng động tác vuốt ve của hắn.
Y bủn rủn trên giường, cả người nóng bức khô khan, nơi nào đó trướng đau, rốt cuộc cũng không phải người y mong muốn đành phải cắn răng chịu đựng.
Đêm tối nhanh chóng trôi qua, Lục Minh Quy thức dậy sớm nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện khe khẽ, nghi hoặc: "Mới sáng sớm các ngươi ồn ào cái gì?"
Xuân Hoa đứng ngoài cửa khẽ đáp: "Các cô nương đến chào hỏi ạ."
Hắn nhíu mày, cúi đầu thấy người bên cạnh cũng đang khó chịu, lẩm bẩm trong miệng, âm điệu nhừa nhựa chưa tỉnh hẳn: "Ta mới ngủ thôi mà, sau này… phải thức sớm, ngủ, ngủ đi…"
Lục Minh Quy đắp kín chăn lại cho y, thay xong quần áo đi ra ngoài gọi Xuân Hoa lại: "Ngày nào họ cũng đến à?"
Xuân Hoa chần chừ: "Có thể do bà Lục dặn dò."
Hắn vẫy tay gọi Thu Nguyệt hỏi: "Ngươi nói đi."
"Họ cố ý đấy ạ, trời chưa sáng đã đến đứng. Công tử nói thân phận so với họ không khác nhau không cần phải khách sáo. Nhưng họ cứ bỏ vào tai, cố tình đứng ngoài gió lạnh cho mang bệnh, người khác còn tưởng họ bị công tử cố ý khó dễ, trách phạt." Thu Nguyệt hí hửng kể tội: "Người ta đều là đến thỉnh an chính thất hay trưởng bối trong nhà, quy củ của bọn họ hình như dùng không đúng chỗ. Mặt mày u ám, mới sáng ra đã dẫn xui xẻo tới."
Xuân Hoa liếc mấy cái nàng ta vẫn nhanh nhảu than phiền: "Mấy món đồ bổ quý hiếm tướng quân mang về đều chia cho bọn họ hết rồi."
Hàng năm tiến cống không có bao nhiêu, hoàng thượng giữ một mớ, số còn lại ban thưởng chư thần, Lục Đường lén cho nàng biết số đồ bổ đó tướng quân phải dùng nhiều thứ đồ tốt ổi thêm từ tay mấy vị tướng khác!
Mách lẻo xong Thu Nguyệt vui vẻ hẳn, cứ như người bị phạt một tháng bổng lộc không phải nàng.
Lúc Thẩm Huyền Quân ngủ dậy chỉ còn Lục Minh Quy ở trong phòng, cả người vẫn ê ẩm đau nhức rất khó chịu. Hắn đỡ y ngồi dậy, mân mê gương mặt mềm mại một hồi, nói: "Chúng ta ra ngoài dùng bữa."
Lục Minh Quy biết y ngủ không ngon, nữa đêm đòi uống nước, rót ba bốn chén vẫn thấy khát. Bệnh còn chưa khỏi đã bị hắn nhào nặn vật vã, đến sáng mới ngủ được một lát. Ở trong nhà bồi bổ cũng tốt nhưng hắn muốn dẫn y đi dạo thư giãn gân cốt, đã nằm cạnh lò sưởi sắp hết mùa đông rồi: "Thu Nguyệt mang nước ấm vào đây."
Lục Minh Quy mặt mày hớn hở rất hưởng thụ, chờ mãi mới được đắm chìm trong cảm giác động phòng tân hôn, Thẩm Huyền Quân không làm hắn phật ý, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo. Hai người không ngồi xe mà đi bộ dạo quanh thị trấn, Lục Minh Quy chỉ một quán ăn hai tầng lầu, cười nói: "Ở đây bán sườn hầm rất ngon, chủ tiệm là quan về hưu, trong kinh vẫn còn lưu lại danh tiếng, mỗi năm không ít người đến đề chữ viết thơ trong tiệm, ca ca muốn vào xem không?"
Lúc nói câu này trên tay hắn đang ôm hai thước lụa, mấy món đồ linh tinh giao cho Viên Huyễn. Một tay vui vẻ ôm thắt lưng y đi về phía trước: "Ở chỗ kia bán mực tốt lắm, mang về cho ca ca viết chữ, bên kia có bán Nam châu…"
Hai người ríu rít ở phía trước, Viên Huyễn nhìn trố mắt không biết đã bỏ lỡ điều gì, nhưng họ vui vẻ hắn cũng vui vẻ lẽo đẽo đi theo sau ngóng chuyện.
Sườn cay nấu với hành tây rất ngon, Thẩm Huyền Quân muốn nuốt luôn cả đũa, Lục Minu Quy vừa giúp y gỡ sườn tảng vừa nói: "Lúc về phủ… hay là dọn sang phòng ta ở đi."
Lục phủ được hoàng thượng ban cho rất rộng rãi, hiên nhà và buồng riêng cho người hầu đã có ba bốn căn, các viện khác nằm độc lập chia cách nhau bằng một vườn hoa hoặc hồ cá, rặng liễu, rừng trúc… Thẩm Huyền Quân đang ở trong một viện nhỏ, trong đó có ba bốn khu nhà nhỏ cho các thông phòng ở. Khu nhà của y có ba gian, một nhà chính và hai hiên nhà kề rộng rãi, trong ngoài không thiếu đồ dùng.
"Chỗ ta ở rất tốt rồi, dọn đến người khác lại nói ra nói vào." Thật ra y không muốn cùng hắn thân mật quá, ở cùng một chỗ ra ra vào vào, đụng mặt phải lấy lòng ngày tháng không vui vẻ chút nào.
Hắn đáp trong giọng nói có chút hờn dỗi: "Ai nói được gì chứ? Ta cần người bên cạnh bầu bạn bọn họ dám ý kiến à? Nếu ca ca không thích ở cùng ta, cứ dọn đến phòng bên cạnh là được rồi."
Y vội nói: "Không phải ta không thích."
Hắn vênh mặt lên: "Thế thì tốt, Viên Huyễn nghe rõ chưa, trở về mang hết đồ của ca ca sang chỗ ta."
Thẩm Huyền Quân rầu rĩ, đó giờ đều nghe người khác xu nịnh, bản thân miệng lưỡi không khéo, khổ quá đi. Nghĩ một lát y vẫn nói: "Nhưng có ta bên cạnh người khác ra vào hầu hạ đệ không tiện, ta ở bên viện phía tây cạnh nơi ở của đệ được không?"
Thấy hắn không vui y mân mê túi thơm treo bên hông, nói khẽ: "Coi như đệ thương ta đi, biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào. Số đồ tốt đệ rót vào chỗ ta không ít, nhưng ta vẫn là tội nhân, sống tốt quá hoàng thượng lại không vui."
Lục Minh Quy cắn môi lắc đầu, hắn không nói gì nữa y cũng yên tâm, vui vẻ cười với hắn: "Ở sát bên cạnh, đệ nhớ cứ gọi ta sang là được."
Thật ra trong đầu đã có dự tính, mưa không ra ngoài, nắng quá không ra ngoài, lạnh quá cũng không ra ngoài, nếu hắn đến y sẽ giả bệnh không tiếp.
Viên Huyễn mồm miệng lanh lợi gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, ở sát bên tướng quân muốn thấy người lúc nào chả được. Tướng quân đi đi về về suốt, có khi nửa đêm có người gọi phải rời giường, công tử ở bên cạnh làm sao ngủ ngon."
Lục Minh Quy nựng mặt y gật gù: "Ta quên mất việc này."
Dùng bữa xong hai người quay trở về, Lục Minh Quy bận việc ở thư phòng. Y tranh thủ tìm các cô nương đến nói chuyện, họ biết tướng quân đã đến rồi chỉ chờ cơ hội chạy đến bày tỏ tình ý thôi. Nhưng bên cạnh tướng quân lúc nào cũng có người hầu bao vây như rào sắt, không thì có Thẩm Huyền Quân kỳ đà cản mũi. Các nàng đều từ nhà quan lại hoặc là nơi lầu son, lầu vàng đưa tới, trong nhà nhìn thấy không ít tranh đấu. Hạng người thân phận thấp kém suốt ngày quấn chặt lấy tướng quân không cho ai xen vào như thế phải trói lại, đánh ba mươi gậy thật đau! Thế mà tướng quân cứ nuông chiều y tận trời, có gì tốt đều rót sang chỗ y hết rồi.
Đưa danh sách xong Thẩm Huyền Quân coi như hết nhiệm vụ, nếu như họ được làm lẽ, thân phận cao hơn y rồi, những việc phân chia này cứ giao hết cho họ.
Thu Nguyệt dẫu môi: "Nhìn bộ dạng lấy lòng của cô ta, nô tỳ mắc ói quá đi mất. Mấy ngày trước còn trốn trong viện nói xấu chúng ta, nay còn làm bộ làm tịch." Nàng ta đứng dậy học điệu bộ của Sương Tuyết, bày ra gương mặt đáng thương: "Có người bên cạnh giữ chân tướng quân là chuyện tốt, công tử đang bệnh không tiện hầu hạ, những kẻ khác một khi nâng lên rất khó áp chế. Nếu công tử bằng lòng ta nhất định nghe theo an bày của người, trung thành tuyệt đối."
Thẩm Huyền Quân ôm đầu, hơi xua tay: "Đừng nói nữa, xuống bếp tìm vài món ăn vặt cho ta đi."
Thật ra Thẩm Huyền Quân có thể hiểu được phần nào, mấy cô nương này đều do quan lại đưa tới, trong đó có vài người hoàng thượng ban cho. Đối với Lục Minh Quy họ đều có lý lịch không rõ ràng, để bên cạnh cứ phập phồng lo sợ bị phản bội, bởi thế họ đến phủ đã lâu vẫn bị ghẻ lạnh. Còn mình, hắn không rõ nữa sao, càng không sợ y phản kháng.
Xuân Hoa nhặt mấy món đồ lẻ tẻ vừa được đưa đến cất qua một bên, thấy y vẫn còn trầm ngâm, khẽ nói: "Công tử đừng nghĩ nữa, Thu Nguyệt mau mồm mau miệng nhưng vẫn biết chừng mực, sẽ không đi nói lung tung đâu. Sáng nay muội ấy nịnh nọt một hồi được thưởng hai tháng lương, coi như có lời rồi, làm việc hăng say hơn hẳn."
Y cười gượng: "Ngươi đến phòng nói với tướng quân, tối nay có thời gian thì cùng ta ra ngoài xem hát."
Lục Minh Quy nghe Xuân Nguyệt đến mời, mặt mày vui vẻ đồng ý, nói: "Không cần phải ra ngoài đâu, sắp có bão tuyết trời lạnh lắm. Ta sai người mời gánh hát đến biểu diễn ở Xuân Phong Đường, ngươi dặn phòng bếp bày mấy món ngon mang đến đi."
Xuân Hoa rón rén lui ra, công tử đã tính đúng tướng quân không muốn ra ngoài, nhưng mà…
Lúc Lục Minh Quy đến bên trong đã có tiếng nhạc trống, tiệc rượu đầy ắp thức ăn nóng hôi hổi tỏa khói nghi ngút. Hắn nhìn quanh quất một hồi không thấy người cần gặp, nghĩ là y vẫn còn đang chuẩn bị nên hắn ngồi vào bàn trước.
Trong phòng cực kỳ ấm áp khói hương từ lò vàng hình con thỏ tỏa ra mờ ảo, mấy mành lụa treo phấp phới thêu đầy hoa cỏ mùa xuân, cánh én chao liệng. Dưới ánh sáng của ngọn nến và mấy viên minh châu, bóng hình thêu trên màn in lên mặt đất, lắc lư bất định. Hắn như bị thôi miên, nghĩ đến đã lâu không cùng y ngồi một chỗ tâm sự, miệng cứ cười mỉm không khép lại được.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, có bóng người đổ chéo từ từ tiến vào, khi nhìn thấy rõ bóng dáng người đó, gương mặt hắn hơi biến động nhưng nhanh chóng trở lại nên trấn tĩnh: "Ngươi đến đây làm gì?"
Sương Tuyết cười tủm tỉm, cả người tỏa hương thơm ngát: "Công tử tự dưng thấy không khỏe nên để cho nô tỳ đến đây chăm sóc người."
Nàng ta cẩn thận trang điểm tinh tế, lại nhờ bà Lục tư vấn sở thích của tướng quân, trước khi đi đã ngắm mình trong gương hồi lâu, quả nhiên là phong thái uyển chuyển hơn trước.
Bên này Thẩm Huyền Quân tắt đèn đi ngủ, Xuân Hoa ngồi bên ngoài bức bình phong canh cửa, trong lòng có chút tiếc nuối: "Tướng quân sẽ không giận chứ?"
Thẩm Huyền Quân nằm nghiêng nhìn màn sa đung đưa, mi mắt hơi giật: "Đây chuyện sớm muộn phải làm, trong phủ không thể quạnh quẽ thê lương mãi được. Tướng quân có thêm con cái là chuyện tốt, lỡ như người trút giận xuống, chúng ta đành chịu phạt mà thôi."
Vừa nói đến đây Viên Huyễn chạy đến phòng y gõ cửa: "Công tử, tướng quân nổi giận rồi, người đến xem thử đi."
Y chần chừ hỏi: "Không có ai khác bên cạnh an ủi sao?"
Viên Huyễn tức giận giậm chân: "Công tử…"
Thẩm Huyền Quân đành mang giày, khoác áo lông rời phòng. Lục Minh Quy mang bộ mặt đen thui trở về thư phòng, càng nghĩ càng thấy tức. Người hầu trong phòng đều cúi đầu không ai dám tiến lên dâng trà, không phải vừa rồi tướng quân còn rất hân hoan chạy đi xem hát sao?
Viên Huyễn đi gõ cửa: "Tướng quân, công tử đến…"
Lục Minh Quy giận đỏ mặt quát: "Không gặp."
Nói xong, hắn hối hận ngay. Bên ngoài gió lạnh lắm, từ chỗ y lặn lội đến đây đường tuyết đường trơn, đi rất khó.
Thẩm Huyền Quân không nói gì cúi người quỳ xuống nền bạch ngọc trước cửa, thái độ kiên quyết như muốn nói nếu hắn không cho vào, y sẽ quỳ mãi ở đây.
Viên Huyễn sợ hãi trừng mắt: "Công tử đừng quỳ dưới đất lạnh lắm."
Cửa phòng đột nhiên mở toang ra, Lục Minh Quy tối tăm mặt mày vội vàng đỡ người dậy. Vẻ mặt hắn vẫn còn u ám, mắt đen sâu khó lường hướng về phía y, tức giận vẫn chưa nguôi nên hắn cứ nhìn miệng không nói lời nào. Mặt mày hung hăng oán hận trừng mắt suốt, cứ như chỉ cần y mở miệng nói lung tung hắn sẽ quậy tưng nơi này lên.
Thẩm Huyền Quân thấy mình có giải thích cũng không hạ được lửa giận trong hắn. Dưới cái nhìn đầy kìm nén cơn thịnh nộ của hắn, nghĩ đến điểm lợi, điểm hại trong việc này, khe khẽ nói: "Ta… ta đến mời đệ đi xem hát."
Lục Minh Quy nghẹn họng, còn tưởng y đến bảo hắn phải luân phiên đến các phòng cô nương khác, chăm chỉ làm việc mới có thể yên nhà yên cửa.
Thấy hắn im lặng, y rụt rè hỏi: "Lẽ nào, đệ cho gánh hát về hết rồi à?
Nhìn thấy điệu bộ trẻ con bỏ lỡ cuộc vui kia, lại thêm việc mới đi ngoài gió lạnh đến đây hai má đỏ ửng, phụng phịu. Hắn không giận nổi nữa, ôm y: "Chúng ta đi xem hát."