Bạch Linh cùng Trúc Ly thoáng nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Điệp Hàn không chỉ trận pháp tạo nghệ cao cường mà luyện đan chế dược cũng thuộc hàng đứng đầu trong đám thiên tài thiên hạ.
Mặc dù hiện tại chưa có sự chắc chắn nhưng theo như những chứng cứ hiện tại có thì Diệp Thiên có thể là đệ đệ của Diệp Hàn, Diệp Thiên nhỏ tuổi, không phải nói là cực kỳ nhỏ tuổi đã có chiến lực kinh thiên nhân hù thiên hạ đến mức gần như khó có thể tin.
Vấn đề liền nằm ở đây, các nàng hiện tại đang tự hỏi rốt cuộc là danh môn vọng tộc nào có thể bồi dưỡng ra thiên tài đến mức yêu nghiệt đến mức này.
Thậm chí người ta còn không xem như bảo bối giấu trong nhà mà đem quăng ra ngoài cho tự do lịch luyện.
Những thế lực khác có được một người như vậy thôi đã đủ khiến họ điên cuồng, thà giấu trong nhà thờ phụng chứ không dám đem ra ngoài khoe khoang tránh gặp rủi ro.
Đằng này nhìn xem thái độ của Diệp Thiên hai người liền biết có thể ra ngoài lịch luyện chỉ là chuyện thường trong nhà, đây là chuyện đương nhiên không có vấn đề gì cần cân nhắc.
Các nàng đau đầu tự hỏi rốt cuộc là thế lực của họ lại khủng bố đến mức nào lại dám làm như thế và làm thế quái nào lại bồi dưỡng ra được hai con quái vật bá đạo đến mức lấy thiên tài ra so cũng ảm đạm phai mờ.
Nhưng đáng tiếc dù suy nghĩ rất lâu nhưng các nàng vẫn không nghĩ ra được là thế lực nào nên đành kìm lại.
“Haha… không ngờ tài luyện đan của công tử lại cao cường đến thế”.
Bạch Linh quay lại cười nói kiềm lại tính tò mò của mình.
“Bạch tiểu thư chê cười rồi, Bạch tiểu thư hẳn cũng là người trong nghề, theo ta quan sát thì hẳn là Tam giai luyện đan sư đi".
Diệp Thiên cười nhẹ nói, rất gần gũi.
“A… làm sao công tử biết được?”.
Bạch Linh bất ngờ, nàng thật sự là Tam giai luyện đan sư không sai hơn nữa còn luyện được Tam giai trung đẳng đan dược, chỉ là không phải mười phần chắc chắn thôi.
“Là do mùi thuốc còn sót lại trên tay Bạch tiểu thư đã cho ta biết điều đó, gần đây Bạch tiểu thư hẳn là muốn luyện Tam giai trung đẳng đan dược nhỉ?”.
Diệp Thiên cười nói.
“Ra vậy, ta thật đang muốn luyện một số Tam giai trung đẳng đan dược luyện tay để chuẩn bị tham gia Luận Đan”.
“Công tử không biết sao? Luận đan cũng được Linh Huyền học viện tổ chức sau thời gian chiêu sinh nhằm chiêu thu thiên tài về mặt đan đạo, ngoài ra còn có vài cuộc thi liên quan đến luyện khí, trận pháp”.
Bạch Linh giải thích.
“Ra là vậy, thế thì với thân phận của Bạch tiểu thư thì không nhất thiết phải tham gia đi?”.
Diệp Thiên khó hiểu, thân phân Bạch Linh không nhỏ cần gì chạy đến Linh Huyền học viện làm gì.
“Mục đích cũng không có gì to tác, chủ yếu là muốn thử sức mình với thiên hạ thiên tài một chút, ngoài ra thì 10 người đứng đầu lần này sẽ có được tư cách bước vào một tòa di tích cổ có liên quan đến luyện đan sư, ta muốn xem xem bên trong có gì thú vị hay không”.
Bạch Linh tự tin cười nói.
Nàng không phải là thiên tài bình thường, thi tài lần này không nắm chắc thắng mới là chuyện lạ, chỉ là một cuộc thi của hoàng quốc mà thôi khó thế nào với nàng được.
“Công tử sao không thử tham gia cùng, với thực lực của công tử thì không có gì là khó”.
Bạch Linh hỏi dò.
“Ta sẽ cân nhắc sau”.
Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Mà ngươi cũng không cần gọi ta công tử này nọ đâu, chỉ cần xưng hô như bằng hữu là được rồi”.