Với 4 người Vân Phong hợp lực cũng phải mất một khoản thời gian để có thể đánh ra một lỗ đủ để người đi qua.
Nhìn theo lỗ to trên cánh cửa có thể thấy cánh cửa cực kỳ kiến cố và cực dày.
“Hô hô… cuối cùng cũng xem như thành công, không hổ là mật khố của tông môn lớn, chỉ một cánh cửa bình thường không có trận pháp bảo hộ đã bền vững như thế nếu có trận pháp bảo vệ sợ là Đan Linh cảnh ra tay cũng không dễ dàng công phá”.
Bạch Linh không ngừng thở gấp nói ra.
“Quả thật rất lợi hại”.
Dương Phượng Vũ cũng lấy tay lau mồ hôi trên trán gật đầu.
“Các ngươi còn tiếp tục được chứ?”.
Vân Phong hỏi 3 người.
“Không thành vấn đề”.
Trương Hổ khỏe mạnh vỗ ngực nói.
“Bọn ta chỉ hơi hao tổn huyền lực thôi, vừa mới dùng đan dược phục hồi, có thể tiếp tục”.
Dương Phượng Vũ nói, Bạch Linh cũng gật đầu.
“Vậy tiếp tục tiến lên, đội hình như cũ”.
Vân Phong gật đầu rồi tiến lên dẫn đầu bước qua cánh cửa.
Thấy đoàn người Vân Phong rời đi đoàn người Diệp Thiên cũng chậm rãi theo sau.
“Trận pháp không tệ, là thất giai trận pháp không chỉ phòng ngự được Đan Linh cảnh cao tần công kích mà còn có thể dội ngược thể công của Đan Linh cảnh tầng đầu”.
Diệp Thiên lúc đi qua cánh cửa liếc nhìn phần trận pháp hư hỏng trên cánh cửa rồi nói.
“Đã hỏng nặng đến thể ngươi vẫn có thể nhìn ra sao?”.
Trúc Ly kinh ngạc đến không kiềm chế được hỏi.
Trận pháp kia đã gần như không thể nhìn ra thứ gì chỉ có thể từ trận văn mờ nhạt để nhận ra đó là trận pháp.
“Trận văn mờ nhạt nhưng vẫn thấy được một chút công thêm hình dáng trận pháp, tài liệu làm ra cánh cửa này cũng đủ để suy diễn ra cấu trúc của trận pháp lúc còn nguyên vẹn, từ đó đoán ra công dụng”.
Diệp Thiên vừa đi vừa trả lời.
“Trận pháp như vậy đặt bên trong Di Nguyệt tông cũng được xem là vật trấn tông, nếu đây quả thật là mật khố như chúng ta đoán thì cách tạo lập trận pháp này hẳn là phải ở đâu đó trong đây thôi”.
Liễu Mộc kinh nghiệm phong phú suy đoán nói.
“Hẳn là”.
Diệp Thiên cũng gật đầu.
Phía sau cánh cửa là một hành lang dài, rộng và tối.
Đoàn người Vân Phong đi trước, Dương Phượng Vũ cùng Trương Hổ dùng thú hỏa để soi đường.
“Lạch cạch…”.
Chỉ mới đi được một đoạn thì Bạch Linh bất ngờ dẫm phải một viên gạch có vẻ là bẫy.
“Xì…xì…xì…”.
2 bên vách tường, từ những khe hở nhỏ không ngừng có những luồng khí trắng đục phun ra dày đặc như sương mù.
“Là khí độc mau dựng huyền lực hộ thuẫn”.
Vân Phong nhanh chóng nhận ra nguy hiểm.
“Xùy…xùy…xùy…”.
“Không ổn khí độc này có thể ăn mòn huyền lực”.
Vân Phong bật thốt.
“Ah… ta…ta xin lỗi là do ta”.
Bạch Linh luống cuống.
Nàng không ngờ trong lúc bất cẩn nàng lại khiến đồng đội rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này.
Tình huống này nàng chưa từng gặp phải cũng chưa từng nghĩ đến nên trong phút chốc nàng không biết phải làm gì.