“Hệ thống ta có thể dùng Thẻ rút thưởng rút công pháp có được không?”.
“Hệ Thống: Thẻ rút thưởng có thể rút ra bất kỳ thứ gì không bị giới hạn bởi Loại cửa hàng nên Hệ Thống có thể thu hẹp lại chỉ rút công pháp cho kí chủ”.
“Thao tác hoàn tất! kí chủ có bắt đầu rút thưởng?”.
“Có”.
Diệp Thiên trả lời xong thì lập tức có một chiếc bàn quay tròn xuất hiện trước mặt hắn. Bên trên viết mấy trăm cái tên nhưng chỉ viết tên mà không có đẳng cấp nên hắn cũng không phân biệt được cái nào tốt cái nào xấu.
Trong kí ức của hắn công pháp cao thấp nào mà không có thậm chí những công pháp có thể tu đến Chí Tôn như kiếp trước cũng có mấy bộ, nhưng vấn đề là lại không có công pháp nào thích hợp với hắn hiện tại.
Công pháp kiếp trước tên Huyết Sát Kiếm Điển, là Thần Cấp Cực Phẩm công pháp, lấy sát lục làm chủ, hắn bây giờ không hề thích hợp tu luyện nó, còn những công pháp còn lại không phải cấp thấp thì là đòi hỏi thể chất đặc thù thích hợp, hắn cơ bản không thể tu luyện.
Hiện tại cơ thể hắn đang ở thời kì đầu cực kì thích hợp tu luyện, hắn tu luyện một bộ cấp thấp hơn thì vẫn có thể nhưng không biết vì sao trực giác nói hắn biết nếu tu luyện đại một công pháp cho có thì sẽ có điều gì đó khiến hắn hối hận, hắn không thích cảm giác này nên hắn mới hỏi thử hệ thống như thế.
“Dù sao cũng không phân biệt được, cứ xem số phận, bắt đầu!”.
Bàn quay bắt đầu chuyển động nhanh dần, sau nữa phút mới bắt đầu chậm dần.
“Nhật nguyệt tinh thần, thiên địa tự nhiên, thần linh trên trời, ma quỷ dưới đất phù hộ a”.
Diệp Thiên điên cuồng vái lạy cầu mong tăng chút vận khí.
“Chúc mừng kí chủ nhận được công pháp Hỗn Độn Ngự Thiên Quyết!”.
“Ông…”.
Thông báo vừa xuất hiện chữ viết trên bàn quay hóa thành một đạo bạch quang bay vào đầu Diệp Thiên, ngay lập tức trong đầu hắn xuất hiện thêm một bộ công pháp.
Diệp Thiên không chừng chừ ngồi xuống từ từ tiêu hóa lượng thông tin mới.
Một hồi lâu Diệp Thiên mới dần dần mở mắt, mắt hắn sáng ngời, miệng cong lên đầy hưng phấn.
“Quá tuyệt vời… không ngờ còn tồn tại một loại công pháp như thế, hơn cả mấy bộ công pháp Thần cấp, rốt cuộc là cấp bậc gì?”.
“Cũng không quan trọng, thử luyện một chút”.
Diệp Thiên nhắm mắt tĩnh tâm bắt đầu vận chuyển công pháp.
“ +5 EXP”.
“ +5 EXP”.
…
“Hô… thoải mái”.
Diệp Thiên rất nhanh mở mắt, hắn chỉ vận chuyển công pháp đi một vòng kinh mạch mà đã có cảm giác rất thoải mái như được gột rữa vậy, cơ thể càng mạnh thêm một chút.
“Đáng tiếc không thể tiếp tục tu luyện nếu không đột phá quá nhanh sẽ gây nghi ngờ”.
Chỉ tu luyện một vòng mà hắn đã cảm giác được mạnh lên một chút, theo như hắn tính toán thì chỉ cần tiếp tục tu luyện 2-3 giờ là có thể đột phá cấp tiếp theo.
Diệp Thiên nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời đã bắt đầu lặn.
“Ây… mai đi nhận việc rồi tính tiếp, hôm nay ngủ thôi”.
Diệp Thiên ngã lưng xuống giường mở ra Thương Thành dạo xem một hồi lâu rồi mới bắt đầu nghỉ ngơi.
“Hừm… giường cũng quá cứng đi, sau này việc đầu tiên khi có tiền là phải mua một căn nhà hiện đại đầy đủ mọi thứ mới được”.
Nói xong hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
*******
Một sân viện bên trong hoàng cung, hai nữ tử một đang rãi thức ăn một hầu hạ bên cạnh.
Dương Tiêu từ ngoài bước vào trong, đi đến trước mặt một nữ nhân đang cho cá ăn cung kính hô.
“Hoàng hậu”.
“Ừm… tiểu tử kia thế nào?”.
Hoàng hậu, người lần trước xuất hiện lúc Diệp Thiên đang ngất đi.
Dương Tiêu thuật lại những cử chỉ của Diệp Thiên cùng lai lịch của hắn cho hoàng hậu.
“Hắn chọn làm thư đồng cho công chúa, trong lúc nói chuyện tiểu tử kia rất bình tĩnh không hệ sợ sệt như những đứa trẻ bình thường có thể thấy hắn hẳn thật sự sống bên trong khu rừng đó đồng thời trải qua không ít lần sinh tử”.
“Ngoài đó ra, hắn còn nói bên trong khu rừng đó hắn đã bái một người làm sư phụ, thần nghĩ người đó có thể là người có thể chữa trị cho công chúa”.
Hoàng hậu vừa cho cá ăn vừa lắng nghe Dương Tiêu nói, khi nghe đến Diệp Thiên có sư phụ nàng lập tức dừng việc đang làm quay đầu kích động hỏi Dương Tiêu.
“Ngươi nói là sự thật?”.
"Vâng!".
"Tốt lắm! ngươi khoảng thời gian này nhìn kĩ hắn tìm cơ hội để hắn giúp ta nói chuyện với sư phụ hắn, con gái ta thời gian không còn nhiều nữa".
Nhắc đến con gái ánh mắt hoàng hậu tràn ngập yêu chiều thêm một tia lo lắng.
"Vâng! Vậy thần xin lui".
"Ừm".
Dương Tiêu nhận lệnh lui ra rời khỏi sân viện.
Sau khi Dương Tiêu đi hoàng hậu trầm ngâm suy nghĩ một lát sau ra lệnh cho nữ tử kế bên.
"Tuyết nhi ngươi lui xuống chuẩn bị một ít bảo vật, người kia một khi xuất hiện ta sẽ có dùng".
"Vâng!".
Nữ tử gọi Tuyết nhi cúi đầu lui xuống.
Trong sân viện còn lại một mình hoàng hậu tiếp tục cho cá ăn.