Vân Phong hoàn thành việc dung hợp trước, hắn thở một hơi đứng dậy với khuôn mặt hưng phấn.
“Đa tạ”.
Hắn quay người hướng Diệp Thiên nói.
“Ừm… ngươi gọi ra xem thử”.
“Được”.
Vân Phong kích động gọi ra Dị hỏa.
“Phù phù…”.
Ngọn lửa xanh lam xuất hiện trên tay hắn, ngọn lửa này không hừng hực thiêu đốt mà thiêu đột một cách tĩnh lặng, xung quanh nhiệt độ cũng không tăng cao mà dần hạ thấp.
“Đi”.
Vân Phong vân dụng Dị hỏa đốt lấy hoa quả trên bàn.
“Răn rắc…”.
Trong nháy mắt hoa quả trên bàn đều bị đóng băng.
“Hừm… không tệ”.
Diệp Thiên nhìn thấy gật đầu.
Dị hỏa không nhất định phải đốt nóng mà cũng có nhiều loại tác động khác như đóng băng, độc, hay cấu xé như Kim Viêm chi hỏa của hắn,… chỉ là những loại này hiếm hơn bình thường mà thôi.
Dị hỏa của Vân Phong gọi là Lãnh hỏa lúc thiêu đốt không nóng mà lạnh, loại này cũng rất hiếm thấy.
“Hô…”.
Vân Phong vừa thử nghiệm xong Dị hỏa của mình thì Trương Hổ cũng dung hợp xong.
“Ngươi cũng đến dùng thử Dị hỏa đi”.
Diệp Thiên nói.
“Lên”.
Trương Hổ không nói hai lời lập tức gọi ra Dị hỏa của hắn.
“Hừng hực…”.
Trên tay Trương Hổ được xích hỏa bao phủ, nhiệt độ trong phòng lập tức tăng cao.
“Ừm… độ cuồng bạo không thua Bạo Viêm chi hỏa của Phượng Vũ”.
Diệp Thiên đánh giá nói ra.
“Rất tốt, Dị hỏa đã là của các ngươi các ngươi cũng nên cho nó cái tên”.
Diệp Thiên nói.
“Haha… ta đã có tên sẵn rồi, Bá Viêm chi hỏa”.
Trương Hổ hưng phấn cười lớn nói.
Diệp Thiên liếc hắn một cái nghĩ, tên cũng như người.
“Còn người”.
“Thiên Hàn chi hỏa đi”.
Vân Phong cười nói ra một cái tên.
“Ừm… các ngươi có gì không hiểu thì cứ đi hỏi Phượng Vũ nàng”.
Diệp Thiên nhắc nhở.
…
Tiếp đó, mỗi ngày 2 người Vân Phong luôn tìm Dương Phượng Vũ lấy Dị hỏa ra tỷ thí.
Lúc tỷ thí hai tên này thấy chiến lực của mình tăng lên một mảng lớn thì hưng phấn không biết trời trăng điên cuồng chiến đấu.
Yên bình không được không lâu, khi Học viện tranh tài chỉ còn nữa tháng thì tiến hành thì lập tức có chuyện.
“Các người không tu luyện chơi đùa chạy đến nhà ta làm cái quái gì?”.
Diệp Thiên vừa luyện thể xong đi tắm ra thì gặp cả 3 người Vân Phong đều ở phòng khách nói chuyện thì hỏi.
“Có chuyện”.
Trương Hổ nói.
“Chuyện gì?”.
“Quy tắc thi đấu thay đổi”.
“Oh… nói nghe thử”.
Diệp Thiên hiếu kì.
“Lý gia cùng Thạch gia lần này liên hợp thay đổi cách thì đấu, hiện tại không còn 4 viện tranh tài nữa mà là 2 phe tranh tài”.
Vân Phong nói.
“Tây và Nam viện thành một phe, Đông và Bắc viện chúng ta một phe, lúc tranh tài mỗi bên phái ra 30 tên nội viện cùng 6 tên hạch tâm viện”.
“Lần này không phải hình thức khiêu chiến hay xa luân chiến mà là cướp đoạt”.
“Cướp đoạt?”.
Diệp Thiên không hiểu.
“Mỗi người sẽ được phát cho một lệnh bài rồi tiến vào Vạn thú sơn mạch tiến hành cướp đoạt của nhau cuối cùng lấy tổng số lệnh bài để phân chia thắng thua”.
“Thời gian cướp đoạt là 3 ngày, nội viện được bắt đầu trước 1 ngày còn hạch tâm viện sau 1 ngày mới được bắt đầu, 2 ngày cuối cùng sẽ rất loạn”.
Dương Phượng Vũ nói.
“Vậy nội viện chỉ là tốt thí cho hạch tâm viện, hơn nữa trong lúc cướp đoạt có chuyện gì thì cũng không ai biết cho dù là giết chết đối thủ thì chỉ cần nói là do huyền thú làm là được phải không?”.
Diệp Thiên nhanh chóng nhìn ra được ẩn ý bên trong.
“Chính xác, Lý gia cùng Thạch gia lần này là muốn vạch mặt, ngươi cũng nằm trong mục tiêu của họ đấy”.