“Cả học viện đều đồn đại rằng ngươi là Tiểu ma đầu, lúc đầu ta còn không tin bây giờ thì tin rồi”.
Dương Thúy Thúy nói.
“Nếu bọn hắn không nổi lên sát ý với ta thì cùng lắm là đánh bại rồi lấy đi lệnh bài là xong”.
Diệp Thiên thờ ơ nói.
“Ngươi giết bọn họ như vậy không sao chứ?”.
Dương Trầm lo lắng nói.
“Không sao cả, đến lúc người của hạch tâm viện đi vào sẽ còn chết nhiều hơn”.
Diệp Thiên cười nói.
“Ngươi rốt cuộc là có tu vi gì? Làm sao có thể nhẹ nhõm giết chết 4 người kia, 4 người kia thấp nhất cũng là Huyền đan cảnh tầng 9”.
Dương Lạc Lạc hỏi ra câu hỏi trong lòng của cả 2 cô nương còn lại.
“Ngươi chỉ cần biết theo ta thì không ai có thể động vào các ngươi”.
Diệp Thiên thần thần bí bí nói.
Diệp Thiên nói như thế càng làm 3 tỷ muội Dương Trầm càng thêm tò mò, đồng thời may mắn vì nghe theo lời Dương Phượng Vũ dặn dò nếu không chỉ khi nãy thôi có thể các nàng đã không thể ra khỏi Vạn thú sơn mạch rồi.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”.
Dương Trầm hỏi Diệp Thiên.
“Dù sao cũng không có mục tiêu nên cứ đi dạo ngắm cảnh là được”.
Diệp Thiên nhún vai nói ra.
“Bên kia có con thác khung cảnh không tệ qua đó đi”.
Dương Thúy Thúy nghe Diệp Thiên nói lập tức ham chơi nói ra.
“Đi thôi”.
Diệp Thiên cười nói.
…
Trong lúc Diệp Thiên cùng 3 người Dương Trầm chơi đùa khắp nơi thì bên trong Vạn Thú sơn mạch vang lên tiếng chém giết khắp nơi.
Đông viện cùng Bắc viện vì an toàn nên chia thành các nhóm đi chung, có nhóm tìm nơi an toàn trốn đi như lời của Trương Hổ, có nhóm vi lòng kiêu ngạo mà đi tìm người của Tây viện cùng Nam viện tiến hành cướp đoạt lệnh bài.
Kết quả không cần đoán cũng biết, bên Đông và Bắc viện thua thiệt bỏ chạy, trong lúc bỏ chạy bị giết đi vài người.
“Tìm ra tên nhóc kia chưa”.
Một người của Tây viện hỏi người kế bên.
“Vẫn chưa, Vạn thú sơn mạch lớn như vậy muốn tim người cũng cần thời gian”.
Một người trả lời.
“Ừm… phải nhanh chóng giải quyết tên tiểu tử này nếu không tương lai chắc chắn gây họa”.
Một người tiếp lời.
“Còn không phải sao, thiên phú của nghịch thiên như vậy mà lại chọn Vân gia, nếu để hắn trưởng thành tương lại chúng ta cũng khó nói”.
Một người khác nói tiếp.
“Được rồi, bảo mọi người chia nhau tìm, tìm được cũng không được manh động chờ người đến, thiên phú hắn cao như vậy nếu không thể kích nhất tất sát sẽ rất rắc rối”.
Dương Trầm 3 người lập tức đi đến gần người Diệp Thiên.
Diệp Thiên đứng dậy nhìn xung quanh nói.
“Nếu đã đến cần gì ẩn núp”.
“Haha… quả nhiên là tiểu ma đầu, danh xứng với thực”.
Tiếng cười vang lên một thanh niên đi ra cười nói với Diệp Thiên.
- Tên: Lý Phi
- Cấp: 40 (Huyền Đan cảnh tầng 10)
“Ngươi cũng bảo người của ngươi ra đi”.
Diệp Thiên bình thản nói.
“Oh… ngươi biết hết cả sao?”.
Lý Phi ngạc nhiên hỏi, bọn hắn đã rất cẩn thận không ngờ vẫn bị Diệp Thiên phát hiện.
“Các ngươi ra đi”.
Theo sau lời của Lý Phi, xung quanh lần lượt xuất hiện các thân ảnh, tổng cộng 25 cái thân ảnh cộng thêm Lý Phi là 26, bỏ ra 4 người đã bị Diệp Thiên giết thì bên phe địch đã ở đây cả.
“Các ngươi kéo hết cả đến đây không sợ chết sao?”.
Diệp Thiên hỏi.
“hahaha… ngươi yên tâm có chết cũng là người chết, vì giết ngươi mà Lý gia ta cùng Thạch gia không tiếc trở mặt với Vân, Dương 2 nhà tổ chức học viện tranh tài lần này”.
“Oh… ra mục đích ban đầu của các ngươi là ta, quả nhiên là chơi lớn”.
Diệp Thiên bất ngờ nói, hắn cũng không nghĩ đến mục tiêu lớn nhất của đối phương lại là cái mạng nhỏ của mình.
“Đáng tiếc cũng chỉ có thể trách ngươi quá yêu nghiệt nhưng lại chọn Vân gia nếu ngươi chọn Lý gia ta thì ngươi đã có cơ hội trưởng thành, đến lúc đó phong vân mặc cho ngươi khuấy động”.
Lý Phi cười nhạo nhìn Diệp Thiên như nhìn người chết.