Khốn Lưu

Chương 21: Ám Đấu



Hơn nửa tháng này với Lôi Nặc mà nói không được tốt lắm, tính ra hắn tiếp quản Long Hoa bang cũng chưa quá hai ba tháng, không có Chu Hồng, ngay cả những sổ sách cơ bản hắn cũng không hiểu được. Một bên bận rộn đối phó với khiêu khích của Hưng Thuận đường, một bên gấp rút làm quen với công việc trong bang, Đại thiếu gia từ nhỏ đã quen được nuông chiều, cơm bưng nước rót, bây giờ ngay cả thời gian ăn ngủ cũng không có.

A Văn vẫn là nam sủng của hắn, không có Lôi Nặc bên cạnh, liền tự mình đi tìm thú vui. Mỗi ngày đều ra ngoài dạo phố, vàng bạc, trang sức, quần áo, túi xách mua về nhiều vô số, bảo tiêu đi theo y đều không chịu nổi, chưa thấy ai có thể đi dạo liên tục như vậy. Cuối cùng y rủ lòng từ bi, chỉ vào hàng ghế nghỉ ngơi bên hành lang cửa hàng rồi nói với bảo tiêu: “Các người chờ tôi ở đây, thật là, đi chậm như vậy, dạo phố cũng không thoải mái.” Hai bảo tiêu liếc mắt nhìn nhau, thản nhiên ngồi xuống uống trà, nhìn A Văn đi vào cửa hàng quần áo nam ở đối diện.

A Văn cầm lên mấy bộ quần áo kiểu dáng mới nhất ướm lên người, nhân viên cửa hàng ân cần đứng bên cạnh giới thiệu. Y tùy tay cầm một bộ, nhân viên giúp y mở cửa phòng thử đồ, A Văn đi vào. Phòng thử đồ rất rộng, A Văn khóa cửa lại, để quần áo xuống, sau đó gõ nhẹ hai cái lên bức tường. Bức tường kia không tiếng động mở ra, thì ra là một cửa ngầm. A Văn đi vào, nhìn thấy Chu Hồng ngồi ở đối diện cùng với Tôn Kiện Ba đang đứng phía sau hắn.

A Văn đĩnh đạc ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp: “Chu ca, hợp tác vui vẻ.”

Chu Hồng liếc y một cái, nói: “Tôi không nhớ rõ là cho phép cậu làm việc kia.”

A Văn nhún nhún vai: “Vậy thì sao? Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ vì sao anh vô duyên vô cớ hủy bỏ kế hoạch Ly Dạ, có phải anh vừa ý Đàm Thanh Tuyền rồi không?”

“Bây giờ mới hiểu rõ?”

A Văn cười: “Vô cùng rõ ràng, hắn còn chưa khiến cho anh xúc động đến mức gọi điện ngăn cản tôi, bằng không, sẽ không chỉ đơn giản là tiêm thuốc mê như vậy thôi đâu.”

“Cậu muốn giết chết y, Lôi Nặc sẽ không bỏ qua cho cậu.”

“A, có quan hệ gì chứ, ít nhất cũng có thể khiến cho hắn chết rất thảm, như vậy là đủ rồi.”

Chu Hồng nhìn chằm chằm vào y thật lâu, chậm rãi nói: “Tôi không cần biết ân oán giữa cậu và Đàm Thanh Tuyền thế nào, cậu làm cách nào trả thù y cũng không liên quan tới tôi nhưng tuyệt đối không được ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi, khi tôi còn chưa lợi dụng y xong, tuyệt đối không thể giết y.”

A Văn liếm liếm môi, nũng nịu: “Hắn không thể không chết nha, nhưng tôi cũng biết là hắn vẫn còn hữu dụng với Chu ca. Anh xem, bây giờ không phải rất tốt sao, diễn xuất của Chu ca thực sự quá tuyệt vời, phối hợp vô cùng hoàn hảo, màn châm ngòi ly gián kia khiến cho Lôi Nặc bị cô lập hoàn toàn, cũng không ai có thể trách anh bội nghĩa.”

Chu Hồng cong ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, không nói gì.

A Văn đảo quanh con mắt, nói: “Chu ca, tôi nghĩ ra một kế rất hay.” Y tiến đến gần, nhẹ nhàng nói, “Không bằng chúng ta giết hai cha con kia đi, sau đó làm như bị tôi và Lôi Nặc phái người giết, Đàm Thanh Tuyền không thể ra tay với tôi, lại muốn báo thù cho họ, nhất định sẽ giết Lôi Nặc. Đến lúc đó chúng ta bắt Đàm Thanh Tuyền lại, Long Hoa bang sẽ coi hắn là phản đồ, muốn xử trí như thế nào, còn không phải tùy chúng ta sao? Anh vì đại nghĩa diệt thân, mọi người đều sẽ ủng hộ anh nha.”

Y cười, vẻ mặt ngây thơ, nhưng lời nói ra lại vô cùng ác độc. Tôn Kiện Ba ở bên cạnh không tự chủ được phát lạnh trong lòng, nhìn Chu Hồng.

Chu Hồng thản nhiên nói: “Chủ ý này rất hay, chỉ là trong tay Đàm Thanh Tuyền đang có thứ tôi muốn, chờ tôi điều tra rõ ràng, lúc đó có thể tiến hành kế hoạch này.”

A Văn thở dài đứng lên: “Được rồi, Chu ca làm việc đều lo nghĩ cho đại cục, tôi đây chỉ là con tốt nhỏ đương nhiên không hiểu được rồi. Nhưng mà Chu ca, anh cũng đừng trách tôi không an phận, Đàm Thanh Tuyền chính là một yêu tinh, hắn đã mê hoặc Lôi Chấn điên đảo, hiện tại mỗi ngày đều ở cùng anh, không chừng cũng mê hoặc anh, đến lúc đó anh nhân từ nương tay, tôi lại không báo thù được a.”

“Cậu yên tâm, tôi đã nói cuối cùng sẽ giao Đàm Thanh Tuyền cho cậu thì nhất định sẽ làm.”

A Văn cười quỷ dị, thầm nghĩ: Đến lúc đó, chỉ sợ anh không giao cho tôi cũng không được. Sau đó vẫy vẫy tay, đi theo đường cũ trở ra ngoài.

Tôn Kiện Ba đóng cửa ngầm lại, cẩn thận nghe ngóng cho đến khi bên kia không còn động tĩnh mới trở lại ngồi xuống: “Chu ca, việc kia…”

“Hỏi tôi vì sao không giết y?”

Tôn Kiện Ba gật gật đầu.

Chu Hồng lấy ra một điếu thuốc, châm lên: “Nếu tôi giết y thì làm sao nói rõ được với Đàm Thanh Tuyền? Hơn nữa, chuyện này để y làm cũng rất tốt.” Hắn chậm rãi phun ra một vòng khói, “Giúp tôi thoát khỏi người phụ nữ què chân vướng víu kia.”

Tôn Kiện Ba kinh ngạc mở to hai mắt: “Chu ca, anh sẽ không thật sự làm như A Văn nói đấy chứ?”

Chu Hồng nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, cười khẽ: “Sao có thể chứ, cậu cho rằng Đàm Thanh Tuyền là đồ ngốc? Hai cha con kia chết, người đầu tiên y nghi ngờ sẽ là tôi. Nhưng mà đồng thời, hai người đó có chuyện tốt gì, người đầu tiên y nghĩ đến cũng là tôi.” Hắn nheo mắt lại, lắc lắc điếu thuốc trong tay, “Như vậy đối với tôi thì hai cha con kia có chết hay không đều không quan trọng, chẳng qua, tôi sẽ không cho y lấy lý do đó để rời khỏi tôi, ngược lại tôi muốn y cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tôi, không thể chỉ dùng tình yêu.”

Nửa giờ sau, Chu Hồng mới cùng Tôn Kiện Ba từ cửa hàng kia đi ra, lên xe về nhà.

Mấy tên thủ hạ đang dọn dẹp trong biệt thự, chăm sóc Đàm Thanh Tuyền.

Chu Hồng cởi áo khoác đi đến nhà kính trồng hoa, Đàm Thanh Tuyền đang nằm phơi nắng ở đó. Trải qua nửa tháng cẩn thận chăm sóc, thân thể y đã phục hồi rất nhiều, sắc mặt thoáng qua còn có chút hồng nhuận. Nhưng cánh tay cùng cẳng chân bị gãy xương thời gian ngắn như vậy cũng chưa bình phục hẳn, vì thế đi lại vô cùng bất tiện. Đàm Thanh Tuyền chưa bao giờ chủ động yêu cầu bất cứ điều gì, thậm chí vẫn thường cả ngày không nói một câu, chỉ ngồi ngẩn người nhìn trần nhà. Chu Hồng đã quen với y như vậy, tự nhiên sẽ có cách ép y mở miệng, dù sao hiện tại hắn không cần phải để ý đến việc trong bang, có rất nhiều thời gian ở cùng Đàm Thanh Tuyền.

Trong nhà kính trồng hoa, ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua những tấm thủy tinh trên mái nhà chiếu thẳng vào, bị những tán cây cao ngăn lại, lúc ẩn lúc hiện, ấm áp nhưng không quá chói mắt. Đàm Thanh Tuyền nằm trên một chiếc giường trúc, trên người phủ một chiếc chăn lông mềm mại, có vẻ như đang ngủ.

Tôn Kiện Ba rón rén đi tới, hạ thấp giọng nói: “Chu ca, Đổng thúc đã đến.”

Chu Hồng chớp mắt, khẽ nói: “Đưa ông ta tới đây.”

Đổng Đại Vĩ mang theo oán khí tới đây, Long Hoa bang đang loạn đến mức gà bay cho sủa, thấp thỏm lo âu, mà Chu Hồng này còn thực sự vì một tên nam sủng mà trở mặt với Lôi Nặc. Trong suy nghĩ của Đổng Đại Vĩ, Lôi Nặc dù sao cũng là lão đại, mà Đàm Thanh Tuyền kia không phải là vợ cũng không phải anh em với Chu Hồng, tại sao phải ầm ĩ đến mức này?

Hơn nữa, dù gì Đổng Đại Vĩ lão cũng là tiền bối của Long Hoa bang, lão đã hạ mình tìm đến đây vậy mà Chu Hồng hắn cũng không chịu đích thân nghênh đón, đây tính là cái gì? Thị uy?

Đổng Đại Vĩ vô cùng tức giận, dẫn theo hai thiếu niên xinh đẹp bước nhanh vào biệt thự.

Vừa tới trước cửa nhà trồng hoa, những lời trách móc sắp vỡ miệng mà ra đều bị ngăn lại trong miệng.

Trong nhà hoa rất yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp cùng cây cỏ xanh mướt tươi tốt, trong không khí lan tỏa hương hoa dịu dàng, khiến cho nơi đây đặc biệt yên bình thư thái. Trên giường, Đàm Thanh Tuyền đang ngủ rất say, chăn mỏng phủ kín trên người, chỉ lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ hơi có chút yếu ớt. Chu Hồng im lặng ngồi bên cạnh, tựa như hoàn toàn không phát hiện ra Đổng Đại Vĩ đến, toàn tâm chú ý đến người đàn ông trước mặt. Con người này trước giờ luôn bình tĩnh trầm ổn, yên lặng như mặt hồ nước, trong ánh mắt hắn lúc này chỉ có thương tiếc cùng ôn nhu chưa bao giờ thấy qua.

Tình cảnh trước mắt, cho dù hơn nửa cuộc đời Đổng Đại Vĩ trải qua trong chém giết, đao quang biển lửa thì sâu trong nội tâm lão cũng cảm thấy một tia mềm mại. Người đàn ông này cũng hào phóng giống như Lôi Chấn, rốt cuộc thì lão cũng hiểu rõ được Đàm Thanh Tuyền có ý nghĩa như thế nào đối với Chu Hồng. Lão khẽ thở dài một tiếng, tất cả phẫn nộ cùng trách móc đều biến thành hư ảo.

Không cần biết lúc trước Lôi Nặc đối với Chu Hồng có bao nhiêu bất công, cũng không cần nhắc đến những chuyện trước đây Đàm Thanh Tuyền đã làm cho Long Hoa bang, chỉ riêng việc A Văn thương tổn và lăng nhục Đàm Thanh Tuyền như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho người đàn ông yêu thương y như vậy phát điên. Đổng Đại Vĩ yêu thích những thiếu niên xinh đẹp nhưng bản thân lão cũng có vợ con. Suy cho cùng nếu đổi lại là lão, nói không chừng đã sớm đem đồ đê tiện kia giết chết rồi. Chu Hồng đã rất nể mặt Lôi Nặc, thậm chí ngay cả những lời nói quá phận cũng chưa từng nói qua, nếu hắn nhất quyết không bịu buông tha cho A Văn thì Lôi Nặc có thể làm gì chứ?

Người đàn ông này, quá hiền lành rồi.

Chu Hồng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Đổng Đại Vĩ, vội vàng đứng dậy, cười cười xin lỗi, quay đầu lại liếc qua Đàm Thanh Tuyền vẫn còn đang ngủ, lặng lẽ đi ra.

Hai người đi tới hoa viên bên ngoài, Chu Hồng vẫn mang vẻ mặt áy náy: “Thực xin lỗi, Đổng thúc, tôi…”

Đổng Đại Vĩ khoát tay chặn lại: “Ài, cậu không cần phải nói, cậu có điều khó xử của cậu, tôi không trách cậu. Là do Lôi Nặc quá phận, tôi lúc ấy quả thực cũng không có chuyện gì quan trọng, nếu biết tên hồ ly tinh kia ra tay độc ác như vậy…”

Chu Hồng cúi đầu xuống: “Đổng thúc, tôi rất mệt mỏi, lẽ ra Lôi lão đại đối với tôi ân trọng như núi, tôi không nên… Thế nhưng Thanh Tuyền bị thương như thế này, chân tay đều gãy, có thể hoàn toàn hồi phục hay không còn không biết được. Tôi hiện tại chỉ muốn chữa trị cho cậu ấy thật tốt, sau đó tìm một nơi lặng lẽ trải qua nửa đời sau.”

“Cậu cũng đừng sa sút tinh thần như vậy, tuổi còn trẻ mà đã nghĩ đến cáo lão hồi hương sao? Thời gian sau này còn dài mà.”

Chu Hồng cười khổ: “Chỉ sợ người khác không tha cho tôi…”

“Ai, đừng nói những lời như thế. Lôi Nặc quá không hiểu chuyện, tôi sẽ giáo huấn nó, cậu cứ chăm sóc cho Tiểu Đàm thật tốt, cần gì cứ mở miệng.”

Chu Hồng luôn miệng nói cảm ơn, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Đổng thúc, gần đây tôi chỉ muốn chiếu cố Thanh Tuyền, không có tâm tư lo chuyện trong bang. Sự việc Hưng Thuận đường gây ra tôi cũng có nghe nói, bọn chúng đã đi quá xa rồi. Thế này đi, tôi giao toàn bộ thủ hạ của tôi cho Lôi ca, tùy Lôi ca sai khiến, còn cả việc làm ăn tôi đang quản lý, cũng buông tay. Hôm nay tôi sẽ làm rõ từng khoản, sau đó sẽ phái người đưa đến tận tay Lôi ca.”

Hôm nay Đổng Đại Vĩ tới chính là vì mục đích này. Hoặc là làm cho Chu Hồng mau chóng ra tay đối phó với Hưng Thuận đường, hoặc là ủy quyền, giao thủ hạ cùng toàn bộ địa bàn cho Lôi Nặc. Điều này đương nhiên rất khó, không nghĩ rằng Chu Hồng làm việc nhanh gọn, thái độ làm người thẳng thắn rộng rãi, cứ như vậy chủ động nói ra, trong lòng an tâm không ít, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt. Lão vừa cảm động vừa áy náy thay cho Lôi Nặc, một lúc sau mới thở dài, vỗ vỗ vai Chu Hồng.

Chu Hồng khách khí đưa Đổng Đại Vĩ ra tận xe, đứng nhìn chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất ở khúc rẽ, quay đầu phân phó Tôn Kiện Ba: “Nói với các huynh đệ, cho Lôi Nặc chút mặt mũi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.