Khốn Lưu

Chương 25: Dấu Vết



Ngôi nhà cũ kỹ dường như mới được sơn sửa lại, nhưng bên ngoài sáng sủa cũng không che đậy được hành lang lộn xộn cũ nát, thỉnh thoảng lại có một con mèo hoang hoặc chó hoang nhảy ra, đứng trên cầu thang trừng đôi mắt màu lam u ám.

Đàm Thanh Tuyền theo trí nhớ đi lên trên. Y đã đến nơi này rất nhiều lần, nhớ khi còn chưa ra ngoài thuê nhà, đây chính là căn cứ bí mật của ba anh em bọn họ. Lần đầu tiên hút thuốc, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, nheo mắt lại giống y chang Châu Nhuận Phát; lần đầu tiên cùng Cao Thành Triết trốn dưới gầm bàn uống rượu, còn trộm cho Tiểu Văn nếm thử, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó như mướp đắng; Thành ca khi học cao trung thất tình, ôm mình khóc một đêm; Tiểu Văn làm bài thi không tốt, chạy đến đây khóc nhè, nói là không dám về nhà, chữ ký phụ huynh cũng là mình ký giùm; còn có khi ra ngoài đánh nhau, khiến cho toàn thân bị thương, đành phải trốn ở đây một đêm… Quá nhiều ký ức, quá nhiều niềm vui và nỗi buồn, đáng tiếc bản thân y đã không còn cái quyền hồi tưởng lại những năm tháng đó, dù chỉ là xúc động thổn thức.

Thời gian rất gấp, y nhất định phải tìm được Tiểu Văn trước cảnh sát và thủ hạ của Lôi Nặc.

Mở một cánh cửa đang đóng chặt ra, đối với Đàm Thanh Tuyền mà nói rất dễ dàng, một tay đẩy cửa, còn chưa kịp mở miệng, trước mắt đã xẹt qua một tia sáng sắc lạnh.

Nghiêng người, lui về sau một bước, vung tay bắt lấy cánh tay vừa tập kích, thuận thế vặn một cái, “đinh” một tiếng, dao găm rơi xuống đất.

“Tiểu Văn, là anh, Đàm ca.”

Đàm Thanh Tuyền khẽ đẩy một cái, buông tay ra. A Văn xoay người, trừng mắt nhìn y: “Con mẹ nó, anh tới đây làm gì? Bắt tôi về lập công với Chu Hồng sao?”

“Anh là tới cứu em.” Đàm Thanh Tuyền không có thời gian giải thích, giữ chặt A Văn kéo ra ngoài, “Chỗ này quá nguy hiểm, thủ hạ của Lôi Nặc sắp tìm đến rồi.”

“Con mẹ nó, cút!!” A Văn giãy mạnh ra khỏi tay y, “Đừng có ở chỗ này giả mù sa mưa. Anh có thể bán đứng anh trai tôi thì cũng có thể bán đứng tôi!”

Hai hàng lông mày của Đàm Thanh Tuyền nhíu chặt: “Em tin cũng tốt không tin cũng tốt, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này!” Chợt nghe bên ngoài có tiếng phanh xe ô tô, Đàm Thanh Tuyền vội vàng đi đến cửa sổ nhìn xuống, trên hai ba chiếc xe màu đen ào ào nhảy xuống hơn mười người.

“Là thủ hạ của lão già kia, đi mau!”

Đàm Thanh Tuyền không nói thêm gì nữa, kéo A Văn chạy xuống lầu. Nhưng dưới cầu thang vang lên âm thanh hỗn loạn, bọn họ sắp xông lên rồi. Đàm Thanh Tuyền xoay người, thấy một người đàn ông đang mở cửa muốn vào phòng, lập tức túm lấy cổ áo hắn, mở cửa xông vào.

Người đàn ông đáng thương kia còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra đã bị đẩy mạnh vào trong nhà, vừa muốn kêu lên thì ngay lập tức có một khẩu súng nhắm thẳng vào trán, sau đó là một giọng nói nghiêm túc, lạnh lùng vang lên: “Câm miệng.”

Đồ đạc trong tay người đàn ông rơi hết xuống đất, hắn sợ tới mức toàn thân run rẩy. Ba người áp sát vào cửa phòng, nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm chạy lên lầu, sàn gỗ trên đỉnh đầu bị giẫm đạp vang lên những tiếng thùng thùng, loáng thoáng có rất nhiều người nói chuyện, ngay sau đó lại dồn dập chạy xuống dưới.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, bên ngoài yên tĩnh trở lại, Đàm Thanh Tuyền lúc này mới thở ra một hơi, buông người đàn ông trong tay ra, nói: “Thực xin lỗi.”

“Tôi… trong nhà tôi không có tiền…” Người đàn ông lắp bắp nói, thật không biết nên làm thế nào mới tốt.

Đàm Thanh Tuyền cười cười: “Không cần tiền, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì anh.” Y cất súng, quay sang nói với Tiểu Văn, “Chắc chắn bên ngoài còn có người canh giữ, bây giờ chúng ta không thể ra ngoài, không bằng cứ ở ngay chỗ này, đoán chừng bọn chúng sẽ không nghĩ đến.”

Giọng nói của A Văn lạnh như băng: “Anh đừng tưởng rằng anh cứu tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho anh.”

Đàm Thanh Tuyền thở dài, nói với người đàn ông kia: “Chúng tôi mượn chỗ này của anh một lát, hy vọng anh sẽ không báo cảnh sát.”

“Tôi sẽ không… tôi tuyệt đối sẽ không…” Người đàn ông vội vàng giơ tay thề thốt.

“Có quỷ mới tin!” A Văn âm tàn mà nhìn hắn, “Giết người diệt khẩu, bằng không chúng ta vừa bước ra chân trước, chân sau hắn đã gọi điện báo cảnh sát rồi.”

“Tuyệt đối sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!” Người kia sợ đến sắp khóc rồi, “Tôi thật sự sẽ không báo mà…”

Đàm Thanh Tuyền nhíu mày: “Tiểu Văn, nên khoan dung độ lượng.”

A Văn cười lạnh: “Như vậy xin hỏi Đàm ca, anh có khoan dung với anh trai tôi không?”

Đàm Thanh Tuyền nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Em nghỉ ngơi một chút trước đi, anh gọi điện cho Chu Hồng.”

A Văn không để ý tới người đàn ông đáng thương kia, nghênh ngang ngồi xuống ghế salon, cầm lên một quả táo bắt đầu cắn.

Đàm Thanh Tuyền lấy điện thoại ra, nhấn xuống một dãy số: “Chu Hồng, tôi tìm được cậu ấy rồi.”

“Thế nào, không sao chứ?”

“Vừa nãy đám thủ hạ của lão già kia tới đây, lại đi rồi, tôi với A Văn hiện tại đang trốn trong nhà một người.”

“Ừ, người kia tin được không?”

“Không có việc gì. Kế hoạch chuẩn bị thế nào rồi?”

“Đang tiến hành, đoán chừng phải chờ một lúc nữa, em và A Văn cứ tạm thời trốn ở đó, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Đàm Thanh Tuyền để điện thoại xuống, đi đến phòng khách. Người đàn ông kia vẫn ngây ngốc đứng cạnh cửa, trên mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đàm Thanh Tuyền ngồi xuống ghế salon, sau đó chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Mời ngồi.”

Người kia nơm nớp lo sợ ngồi xuống.

“Xin hỏi anh họ gì?”

“… Mẫu…”

“Hả?” Đàm Thanh Tuyền cảm thấy mình chưa nghe rõ.

“Tôi… họ… Mẫu…”

A Văn nghẹn miếng táo đang ăn trong họng, liều mạng ho khan.

Đàm Thanh Tuyền nhìn vẻ mặt đau khổ của người đàn ông kia, cười cười trấn an: “Ừ, Mẫu… tiên sinh. Xin lỗi đã quấy rầy anh, xin anh yên tâm, chúng tôi sẽ đi ngay thôi. Có điều, tôi hy vọng anh có thể làm được hai việc.”

Y nhìn thẳng vào ánh mắt thất kinh của người kia: “Thứ nhất, không được báo cảnh sát, kể cả khi chúng tôi đã đi khỏi. Thứ hai, nếu có người đến hỏi, cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện này. Tôi nghĩ việc này đối với anh rất dễ dàng đúng không?”

“A.” Người đàn ông ngơ ngác gật đầu.

Đàm Thanh Tuyền lạnh mặt: “Nhưng mà, nếu như anh làm cái gì không nên làm, Mẫu tiên sinh, họ của anh đặc biệt như vậy, việc điều tra vô cùng dễ dàng. Hơn nữa, tôi vừa rồi đã nói địa chỉ nơi này cho bạn tôi biết rồi. Tôi không muốn có chuyện không vui phát sinh, vô luận là với chúng tôi hay là với anh.”

“Không có.” Người kia giống như bị kim châm, nhảy dựng lên, liên tục khoát tay, “Tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát, thật sự, các anh phải tin tưởng tôi.”

Đàm Thanh Tuyền rút ra một sấp tiền, đưa đến trước mặt hắn: “Số tiền này là cảm ơn anh, lát nữa có lẽ chúng tôi cần mượn của anh ít đồ.”

“Không cần tiền, tôi không cần tiền, các anh cứ tùy ý.” Người đàn ông vội vàng đẩy lại, giống như những đồng tiền màu đỏ kia là những con quái vật ăn thịt người vậy.

“Cầm lấy.” Ngữ khí của Đàm Thanh Tuyền rất nhạt, không hề có cảm giác ác liệt nhưng lại khiến người kia run rẩy, vội vàng nhận lấy cất vào túi áo.

Đàm Thanh Tuyền nhún nhún vai, hỏi: “Anh có biết nấu cơm không?”

“A, có biết một chút.”

“Tốt lắm, có thể nấu cho tôi hai bát mì được không?”

Y nói rất khách khí, người kia hiện tại cũng không thể từ chối, hơn nữa hắn cũng không muốn ở chung với hai tên cướp này, vội nói: “Được.”, sau đó chạy nhanh đến phòng bếp.

A Văn bật cười, nói: “Không ngờ lại có người họ Mẫu nữa, ừm, bộ dáng thanh tú, eo lưng xinh đẹp, không kiếm được việc thì có thể đi làm MB a, có nhiều khách hàng rất thích loại lớn tuổi đấy.”

Đàm Thanh Tuyền âm thầm thở dài, ôn tồn nói: “Tiểu Văn, sau này hãy tìm một công việc đứng đắn, sống thật tốt.”

A Văn liếc mắt nhìn y: “Đàm ca, anh bảo một kẻ chỉ biết lẳng lơ phóng đãng dưới thân đàn ông đi tìm một công việc đứng đắn? Anh bị ngu sao?”

“Chu Hồng sẽ phái người đưa em đến một nơi an toàn rồi cho em một khoản tiền. A Văn, em còn nhỏ, thời gian sau này còn dài…”

“Anh yên tâm.” A Văn cười lạnh cắt ngang y, “Chỉ cần là chuyện tôi muốn làm, tôi đều làm được, đương nhiên sẽ sống tốt, tại sao lại không chứ?”

Đàm Thanh Tuyền không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của y, cho rằng y đang nói đến chuyện giết Đổng Đại Vĩ giá họa cho Lôi Nặc, trong lòng không tán thành, thế nhưng nếu chuyện đã xảy ra rồi, cũng không cần nói gì thêm nữa.

Không lâu sau, người đàn ông kia bưng ra hai bát mì. Đàm Thanh Tuyền không hề sợ hắn hạ độc, làm gì có người nào hàng ngày đều giấu thuốc chuột trong bếp chứ, vì vậy cùng A Văn mỗi người một bát. Người đàn ông này tính tình mềm yếu, tài nấu nướng lại rất tuyệt, dù sao thì so với Đàm Thanh Tuyền cũng tốt hơn rất nhiều.

A Văn vừa ăn mì vừa mở ti vi xem tin tức, Đàm Thanh Tuyền tựa vào bệ cửa sổ quan sát động tĩnh bên ngoài. Hôm nay ở bên ngoài náo nhiệt lạ thường, tiếng pháo nổ không dứt. Trước nhà có một quảng trường nhỏ, hoa trong vườn đã bị nhổ hết, lộ ra mặt đất trơ trọi, tràn đầy xác pháo màu đỏ, đám trẻ con đang ném tuyết, vui cười chạy tới chạy lui.

Chuyện cũ như dòng nước lại lướt qua trước mắt. Y vẫy tay về phía người đàn ông kia, chỉ vào vườn hoa, hỏi hắn: “Những bức tượng ngày trước đâu? Bị dọn đi rồi sao?”

“À, cái này… tôi cũng không biết, khi tôi chuyển đến đây, đã không thấy rồi.”

“A.” Ánh mắt Đàm Thanh Tuyền chợt lóe, nhẹ nhàng nói: “Trước kia chỗ này có ba con hươu sao nhỏ, bên kia…” Y chỉ về phía trước, “… có một chiếc xích đu, còn có hai cây hòe lớn.”

Khóe miệng y hơi nhếch lên, đường nét trên khuôn mặt thanh tú mang theo một tia nhu hòa, ngược lại khiến cho người đàn ông kia nhìn thấy mà sợ phát run, cảm giác chính mình không thể nào tưởng tượng được con người xinh đẹp trước mắt này lại là kẻ cướp.

A Văn ngồi bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Anh đừng nhắc đến những thứ này được không? Nghe mà buồn nôn.”

Thân thể Đàm Thanh Tuyền cứng đờ, rũ mắt xuống. Người đàn ông kia thấy không khí áp lực nặng nề khiến cho hắn muốn ngạt thở, nhịn không được nói: “… tôi đi lấy nước.”

Lúc này, điện thoại của Đàm Thanh Tuyền vang lên. Y bắt máy, là Chu Hồng: “Thế nào rồi?”

“Tôi vẫn ở trong nhà người kia, rất an toàn.”

“Ừ, sự tình sắp xếp xong xuôi rồi, buổi tối 9 giờ lên thuyền, em mang cậu ta đến bến tàu bỏ hoang ở khu Bắc kia.”

“Tôi biết rồi.”

“Tôi đã tung tin giả, nói rằng nhìn thấy A Văn rồi, đoán chừng một lúc nữa bọn chúng sẽ rời đi. Tôi không thể phái người đi đón em được, vì vậy cẩn thận một chút.”

“Được.”

Chu Hồng có thể làm đến mức này đã là không tồi, Đàm Thanh Tuyền biết rõ, chẳng những không thể để cho người khác nhìn ra Chu Hồng có quan hệ với Tiểu Văn, mà ngay cả việc y đi cùng với Tiểu Văn cũng không thể để cho người ta nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ liên lụy đến Chu Hồng.

A Văn đột nhiên đứng lên, Đàm Thanh Tuyền vội vàng hỏi một câu: “Em muốn làm gì?”

A Văn mất kiên nhẫn nói: “Đi WC cũng không được sao? Thực mẹ nó dài dòng!” Rồi xoay người đi vào toilet.

Y khóa cửa lại, gọi điện thoại cho Chu Hồng: “Cảm ơn Chu ca a, nhanh như vậy đã làm xong.”

“Người tôi đã giao cho cậu rồi, thuyền tại bến tàu, chín giờ cập bờ. Thứ kia đâu?”

“Tủ số 45, mật mã là XXXXXX.” A Văn lẳng lơ cười, “Đừng nói tôi không nhắc nhở anh, Chu ca, cho dù tôi giao thứ kia cho anh, anh cũng không thể đụng đến một sợi tóc gáy của tôi, bằng không Đàm Thanh Tuyền sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Cậu yên tâm, giết cậu với tôi mà nói không có lợi lộc gì, ít nhất trước mặt Đàm Thanh Tuyền cũng phải diễn cho xong. Cuối cùng việc cậu giết cậu ta, cũng không liên quan gì đến tôi, tôi còn phải vì cậu ta mà thả cậu lên thuyền. Chỉ có điều người tôi đã giao cho cậu, có thể giết được hay không là việc của cậu.”

“Được rồi, Chu ca. Người tốt đều để cho anh làm, vô luận Đàm Thanh Tuyền có chết hay không, cũng sẽ không hận anh. Anh đã cho tôi cơ hội, tôi không biết nắm chắc thì quá ngu ngốc rồi. Đàm Thanh Tuyền sống không quá đêm nay, anh đừng quên những gì đã hứa là được.”

A Văn cúp máy, ném điện thoại vào bồn cầu, giật nước xả đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.