Khốn Lưu

Chương 4: Tự Do



Đàm Thanh Tuyền dùng súng đè đầu Lôi Nặc xuống, lạnh lùng nói với Chu Hồng: “Đi ra ngoài!” Chu Hồng đành phải đóng cửa lại. Trên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, thì ra là thủ hạ ở ngoài đại sảnh nghe được tiếng súng, vội vàng chạy vào xem xảy ra chuyện gì. Chu Hồng nhún nhún vai, cười cười nói: “Không có việc gì, súng của Nặc thiếu cướp cò.”

Hắn đuổi mọi người ra ngoài, bản thân thì dựa vào bên tường, lặng lẽ đẩy nhẹ cánh cửa ra một khe hở, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Đàm Thanh Tuyền không nói gì, tay trái nắm lại, dùng sức đấm mạnh lên bả vai Lôi Nặc. Lôi Nặc “A” một tiếng kêu lên đau đớn, cánh tay phải lập tức bị trật khớp. Hắn khàn giọng mắng to: “Đàm Thanh Tuyền, con mẹ nó, đồ khốn kiếp!”

“Cảm ơn, quá khen!” Lời còn chưa dứt lại hung hăng đấm một quyền lên vai trái. Lần này Lôi Nặc cắn răng không phát ra âm thanh, nhưng sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, đau đớn khiến toàn thân hắn chảy đầy mô hôi lạnh.

Lúc này Đàm Thanh Tuyền mới đứng lên, sờ soạng trên người Lôi Nặc, lấy ra một cái bật lửa, một con dao găm Thụy Sĩ cùng một vài thứ đồ linh tinh ném lên giường. Y thả Lôi Nặc trượt ngã trên mặt đất, sau đó nhặt lên chuỗi chìa khóa kia, mở ra còng tay trên cổ tay trái, xoay người đi đến tủ quần áo, lấy y phục ra, ung dung mặc vào, sửa sang chỉnh tề.

Y tiện tay ném súng lên giường, tiêu sái cười cười với Lôi Nặc: “Hẹn gặp lại.” rồi xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.

“Anh đứng lại đó cho tôi! Đứng lại!!!” mặc cho Lôi Nặc ở phía sau kêu gào khàn cả giọng, Đàm Thanh Tuyền liếc nhìn Chu Hồng đang đứng cạnh cửa: “Vào đi, đại thiếu gia đang tức giận kìa.”

Chu Hồng vội vàng chạy vào trong tầng hầm, nhìn thấy Lôi Nặc nằm trên mặt đất kinh ngạc nói: “Nặc thiếu, cậu… cậu làm sao vậy?”

“Anh mau ngăn hắn lại!” Lôi Nặc nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Đàm Thanh Tuyền.

“Nhưng mà cậu đang nằm trên mặt đất…”

Lôi Nặc nhắm mắt lại: “Vậy anh còn không mau chỉnh lại khớp tay cho tôi?!”

“À, vâng.” Chu Hồng sờ sờ cánh tay Lôi Nặc, xem xét một lúc mới bối rối nói: “Xin lỗi, Nặc thiếu, tôi không làm được.”

Lôi Nặc thiếu chút nữa sặc máu: “Được, được, con mẹ nó, anh mau đỡ tôi dậy, nhanh lên!”

Hai người lảo đảo đi đến đại sảnh, Lôi Nặc nhìn xung quanh, không phát hiện thân ảnh người kia, liền nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đàm Thanh Tuyền đâu?”

Mọi người khẽ giật mình: “Đàm ca? Không phải ba năm trước đã mất tích sao?…”

“Mắt các người mù sao? Hắn vừa mới đi ra đây!”

Thủ hạ liếc mắt nhìn nhau, cố ý ho khan vài tiếng, không nói gì nữa.

“Con mẹ nó, các người còn không mau đuổi theo! Một lũ ngu ngốc!”

Tất cả mọi người đều cảm thấy Nặc thiếu gia này nói chuyện khó hiểu, hơn nữa còn cố tình gây sự. Lại thấy quần áo trên người hắn lộn xộn, hai tay giống như bị thương, vô lực buông thõng xuống bên người, bộ dáng tức giận, thì lại càng thêm xem thường hắn. Không ai có động tĩnh gì, ánh mắt đều nhìn về phía Chu Hồng.

Vẻ mặt Chu Hồng vẫn ôn hòa nói với Lôi Nặc: “Nặc thiếu gia, tôi nghĩ là trước tiên nên băng bó lại cánh tay của cậu đã, nếu để lâu sẽ rất bất lợi cho việc điều trị sau này. Thả Đàm ca đi là di ngôn của Lôi lão đại, xương cốt của ông ấy còn chưa lạnh, chúng ra đã làm trái ý nguyện của ông ấy, có vẻ không được ổn lắm.”

Lôi Nặc trừng mắt liếc hắn một cái, nửa câu cũng không cãi lại được. Hắn chịu một cái thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng đương nhiên là vô cùng căm phẫn, oán hận nói: “Đàm Thanh Tuyền! Một ngày nào đó…!”

Đàm Thanh Tuyền cũng không đi xa. Sau khi đi theo lối cửa sau ra khỏi tầng hầm, băng qua một vườn hoa nhỏ thì đi dọc theo bờ sông về phía con đường đá nhỏ trước mặt.

Thời tiết đầu thu rất đẹp, bầu trời trong xanh sáng sủa, cây cối vẫn chưa đến độ rụng lá, khắp nơi vẫn tràn ngập một màu xanh tươi, mát mẻ. Đàm Thanh Tuyền dừng bước, nheo mắt nhìn về phía mặt trời, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, cảm giác vô cùng thanh thản dễ chịu.

Tự do rồi…

Đàm Thanh Tuyền hít vào một hơi thật dài, gió thu mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt ngập tràn trong lồng ngực, cuốn đi hết thảy những áp lực cùng phiền muộn suốt ba năm qua. Y chọn đi bộ, thong thả mà đi thẳng về phía trước.

Dọc theo con đường nhỏ về phía trước một đoạn, qua cửa nguyệt môn (1) là một cái chợ nhỏ, người qua lại tấp nập trên đường. Đàm Thanh Tuyền trước nay luôn là người lạnh lùng, hờ hững, đối với mọi thứ xung quanh thường không để tâm nhiều, lúc này lại có cảm giác đặc biệt thân thiết. Y nhìn xung quanh, tìm kiếm một sạp báo có điện thoại công cộng, chậm rãi bước đến.

Bán tạp chí là một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi, nhìn thấy Đàm Thanh Tuyền đi tới, liền đứng dậy cười hỏi: “Anh muốn mua tạp chí gì?”

“À, không phải.” Đàm Thanh Tuyền mỉm cười khiến cô gái kia lập tức đỏ mặt. Y ho nhẹ một tiếng, tựa hồ có chút xấu hổ hỏi: “Xin lỗi, ví tiền của tôi bị trộm mất, có thể cho tôi…” Y chỉ chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn, “… ừm … gọi một cuộc điện thoại không?”

“A, đương nhiên là có thể.” Cô gái vội vàng đẩy điện thoại qua, khiến cho chiếc điện thoại vốn không xa lắm càng gần Đàm Thanh Tuyền hơn, “Anh cứ tùy ý gọi, không sao đâu.”

“Cảm ơn.” Đàm Thanh Tuyền cầm điện thoại lên, ấn xuống một dãy số, “Xin hỏi Trần thúc có ở đó không?”

“Trần tiên sinh vừa mới ra nước ngoài rồi.”

“A? Tôi là người quen của ông ấy, xin hỏi khi nào thì ông ấy về?”

“À, tôi cũng không rõ lắm, ông ấy đi dự một hội nghị y khoa, khoảng chừng nửa tháng.”

“Được rồi, cám ơn!”

Đàm Thanh Tuyền để điện thoại xuống, hơi nhíu mày, nhưng sau đó lập tức nhoẻn miệng cười, nhìn cô gái nhỏ đang thất thần nói: “Cảm ơn cô rất nhiều!”, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Trong người không có một đồng tiền nào, y vô thức sờ soạng túi quần túi áo, tất cả đều sạch sẽ giống như vừa mới được giặt qua.

Đàm Thanh Tuyền cười tự giễu, cũng không để ý lắm. Ngẩng đầu nhìn mặt trời vẫn đang chói chang, xem ra vừa mới đến giữa trưa thôi. Quên đi, qua được ngày nào hay ngày đó.

Chu Hồng cùng đàn em lái xe đưa Lôi Nặc đến biệt thự của Trần Dược chữa trị. Trần Dược ra nước ngoại dự hội nghị y khoa, để lại một học trò của ông tên là Trương Huy trông coi nhà cửa, hắn bận rộn nửa buổi mới băng bó xong cánh tay bị trật khớp của Lôi Nặc, sau đó dặn dò một tràng dài những thứ cần chú ý. Lôi Nặc vừa tức vừa vội lại không kiễn nhẫn, lôi kéo Chu Hồng nhanh chóng rời đi.

Lôi Chấn đã được đưa đến nhà xác, còn rất nhiều công việc đang chờ Lôi Nặc giải quyết. Hắn là con trai độc nhất của Lôi lão đại, cha hắn vừa mới qua đời mà hắn lại chạy mất dạng, điều này đã làm cho các trưởng bối trong bang rất không vui. Bọn họ không thể công khai trách mắng Lôi Nặc vì thế đem mũi nhọn đều hướng về phía Chu Hồng, nghiêm khắc mắng hắn một trận, cuối cùng nói một câu: “Hắn không hiểu chuyện đã đành, đến cậu cũng không hiểu nữa sao?”

Chu Hồng chỉ có thể cười khổ, kính cẩn mà nhận lỗi, nói rằng mình đã không suy nghĩ chu toàn.

Lôi Nặc rất xem thường bộ dạng khúm núm của hắn, hắn tuy rằng còn trẻ nhưng cũng không phải kẻ ngu, biết rõ mấy lão già kia chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (ý là giận cá chém thớt), trong lòng không thoải mái, nhìn thấy Chu Hồng càng không vừa mắt, cuối cùng dứt khoát nói: “Anh cách xa tôi ra một chút, buổi tối tôi túc trực bên linh cữu, không cần anh phụng bồi.” Chu Hồng đành phải cáo từ, âm thầm dặn dò thủ hạ phải cẩn thận, còn bản thân hắn thì về nhà trước.

Tôn Kiến Ba đã sớm chờ ở nhà hắn, thấy Chu Hồng bước vào, vội vàng đứng lên nói: “Chu ca, anh vẫn chưa ăn gì đúng không, để em đi làm cho anh bát mì nhé.”

“Không cần.” Chu Hồng vươn tay, dùng xức chà xát hai bên mặt, rút ra một điều thuốc châm lên, cười lạnh: “Lôi Chấn có một đứa con ngu ngốc như vậy, thật không biết là may mắn hay là bất hạnh.”

“Nghe nói trước kia chính là Đàm ca nói với Lôi Chấn, tính tình Lôi Nặc nóng nảy lại lỗ mãng, thật sự không thích hợp đi theo con đường này, Lôi Chấn mới chịu buông tha.”

“Lão buông tha nhưng tôi sẽ không buông tha cho hắn.” Chu Hồng hít một ngụm khói, ngẩng đầu liếc nhìn Tôn Kiến Ba, “Người kia hiện tại thế nào rồi?”

Tôn Kiến Ba đẩy laptop đến trước mặt hắn: “Đang ở công viên Bách Điểu.”

“Công viên Bách Điểu?” Chu Hồng nhíu mày, “Đã muộn như vậy cậu ấy còn vào trong đó làm gì?”

“Em đã phái người đi theo rồi, anh ta giống như là muốn — ngủ ở đó.”

“Ngủ? Ở công viên?”

“Đúng vậy, trên ghế đá.”

“Cậu ấy không có chỗ nào để đi sao?”

“Chắc là không có tiền, anh ấy đi đến đâu cũng không thấy ngồi xe.”

Chu Hồng nhìn chằm chằm vào chấm nhỏ màu đỏ nhấp nháy trên màn hình một lúc lâu, không nói gì.

Tôn Kiến Ba nói không sai, Đàm Thanh Tuyền chính là đang nằm trên ghế đá, muốn ngủ một giấc.

Y gập một tay gối dưới đầu, nhìn lên bầu trời đầy trăng sao lấp lánh.

Đã rất lâu rồi y không ngắm trăng.

Sau khi Trần Dược kiểm tra cho y đã yêu cầu Lôi Chấn cho phép y mỗi ba ngày sẽ được tản bộ hai giờ dưới ánh mặt trời, cũng không nói là còn phải thổi gió đêm.

Y lấy chuỗi chìa khóa trong túi ra, treo trên ngõn giữa, lắc lắc qua lại.

Lôi Chấn rất sợ y trốn thoát, giam trong hầm ngầm, còn dùng khóa sắt khóa lại. Nửa năm đầu kia, chân y cũng bị khóa lại, ở trong phòng không được mặc bất kì một thứ quần áo nào.

Đàm Thanh Tuyền chậm rãi vuốt ve dòng chữ nhỏ trên tấm thẻ kim loại kia, tầng hầm biệt thự số 26, phố XXXX. Lão sợ có một ngày lão đột tử ở đâu đó, không có ai biết còn có một người đang bị nhốt ở chỗ này sao? Đàm Thanh Tuyền cười tự giễu, đột nhiên trong lòng dâng lên một chút xót xa. Giống như đang xem một thước phim điện ảnh u ám đã đi đến hồi kết. Không thể nói rõ là vui hay buồn, dường như cũng đã quên hết quá trình, bao nhiêu nhiệt huyết, bao nhiêu khí phách cùng ân oán tình cừu, cuối cùng cũng hóa thành một nỗi buồn vu vơ.

Ai nợ ai cũng đã không còn quan trọng nữa, người kia đã không còn ở đây, tất cả đã trôi qua rồi.

Ngón tay Chu Hồng gõ xuống mặt bàn vang lên tiếng lạch cạch. Tôn Kiến Ba không dám quấy rầy hắn, đi vào phòng bếp loay hoay hâm nóng mì sợi.

Thật lâu sau, Chu Hồng cầm điện thoại lên.

“Sao rồi? Xong việc chưa?” Thanh âm của đối phương nghe ra còn rất trẻ, mang theo một chút đùa giỡn.

“Tôi đã thả Đàm Thanh Tuyền đi rồi.”

“Là cậu thả hay là Lôi lão đại thả?”

“Có gì khác nhau sao?”

“Đương nhiên là khác nhau rồi. Chu Hồng, cậu thật sự không hiểu Đàm Thanh Tuyền. Đừng chỉ nhìn thấy bề ngoài y lạnh lùng như băng, kỳ thật rất có nghĩa khí. Lôi lão đại không cho nhiều người biết thân phận thật của y, cuối cùng còn thả y đi, mấy năm qua cũng coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nếu như cậu muốn đối phó với Lôi Nặc, chắc chắn y sẽ không thể không nhúng tay.”

Chu Hồng cười khẩy: “Cậu yên tâm đi, Đàm Thanh Tuyền bây giờ chỉ ước cách càng xa Lôi Nặc càng tốt, hôm này thiếu chút nữa đã bị hắn cưỡng gian.”

Đối phương ngả ngớn huýt một tiếng sáo dài: “WOW, kích tình bắn tứ phía a, mị lực của tiểu Đàm thực sự không có cách nào ngăn cản nha. Không bằng cho cậu ta đến chỗ tôi đi.”

“Ừ, tôi cũng có ý đó.”

“Không phải chứ Chu Hồng.” Đối phương kinh ngạc cười cười: “Không nhìn ra cậu lại là người hào phóng như vậy nha.”

Chu Hồng nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng phải cho cậu ấy một lý do lưu lại thành phố này.”

“Y có thể trở về cục cảnh sát mà.”

“Nếu cậu ấy muốn về thì đã sớm về rồi, cũng không phải lưu lạc đầu đường thế này.”

“Lưu lạc đầu đường?”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, có đồng ý hay không đây?”

Người bên kia cười cười: “Chu Hồng, cậu ấy chưa chắc đã muốn ở lại chỗ tôi đâu.”

Chu Hồng cười khẽ: “Chỗ của cậu là khu trung lập. Cậu ấy chắc chắn sẽ không trở lại Long Hoa bang, càng không có khả năng đến Hưng Thuận Đường, không đến chỗ cậu thì có thể đi đâu được?”

Đối phương trầm ngâm một hồi: “Được rồi, Chu Hồng. Cậu cũng cẩn thận một chút, đừng quá huênh hoang. Tân vương nắm quyền, chèn ép thế lực cũ, gây dựng thế lực mới là điều tất yếu.”

Chu Hồng chậm rãi nở nụ cười: “Tôi chỉ sợ hắn không chèn ép tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.