Tâm không cam, tình không nguyện, Khương Tuyết Ninh rốt cuộc vẫn phải chuẩn bị, ôm đàn của mình đi tới Tạ phủ.
Chỉ là nàng mới tới một lần cách đây không quá xa cũng không quá gần, hạ nhân trong phủ lại dường như vẫn còn nhớ rõ. Cứ thế, một người dẫn nàng đi thẳng tới Chước Cầm đường.
Khóm trúc mới trồng bên góc viện, ngày cuối đông vẫn xanh thẫm. Mặt hồ gần đó còn phủ một tầng băng mỏng chưa tan hết, ngẫu nhiên có thể thấy được mấy con cá nhỏ bơi lội dưới những cuống sen đã úa tàn. Cả viện toát ra hơi thở của miền sông nước Giang Nam, quả thực tinh xảo hiếm thấy ở kinh thành.
Mà giờ khắc này Khương Tuyết Ninh lại không có lòng dạ nào thưởng thức, trong đầu đều là ánh mắt soi xét của Tạ Nguy bay qua bay lại, mãi cho đến khi hạ nhân nói với nàng: “Đến rồi.” Nàng mới tỉnh lại, vội nói cám ơn.
Tạ Nguy ở trong Chước Cầm đường, dáng vẻ vô cùng thong dong không chút nóng vội, bưng chén trà nhỏ đứng bên cửa sổ đã được một lúc lâu. Khương Tuyết Ninh đứng ngoài cửa, lề mà lề mề, trong lòng vạn phần không muốn bước vào.
Tạ Nguy đặt nhẹ chén trà nhỏ kia trên bệ cửa sổ, cũng không quay đầu lại nhìn nàng, nói: “Chuyện lớn như vậy cũng dám xía vào, nay gọi ngươi tới học đàn một chút, gan lại biến đâu mất. Ngươi không vào là chờ ta ra thỉnh mới chịu vào sao?”
Sắc mặt Khương Tuyết Ninh thoáng tái đi, rốt cục vẫn cắn răng, cẩn thận từng li từng tí bước qua ngưỡng cửa, đi vào, nghiêm cẩn thi lễ với Tạ Nguy: “Học trò chào tiên sinh.”
Tạ Nguy lúc này mới quay lại nhìn nàng. Tiểu cô nương ôm cây đàn, đến đầu cũng không dám nhấc lên, cứ cúi sát xuống, mắt như muốn dính vào mũi chân, chỉ giơ cho hắn cái đỉnh đầu, dáng vẻ hoàn toàn là một khuê tú nhát gan sợ phiền phức. Đáng tiếc tính tình nàng vẫn không quá nghe lời.
Hắn hôm nay ở trong nhà, mặc trường bào xanh biếc rộng rãi, tay chỉ về phía bàn để đàn còn trống bên cạnh, ra hiệu nàng đặt đàn xuống trước đã, sau đó mới nhàn nhạt hỏi: “Biết sai rồi sao?”
Vừa nghe thấy lời này, Khương Tuyết Ninh liền hiểu ra. Đây không phải nói tới câu lúc trước nàng viết trên ngân phiếu sao! Họ Tạ quả nhiên đã cầm tiền của nàng đi rồi! Khương Tuyết Ninh thầm than một tiếng, nhưng đặt đàn xuống cũng không dám ngồi, chỉ quy củ đứng bên cạnh, đàng hoàng nói: “Biết sai rồi.”
Thái độ nhận sai nhất định phải thành khẩn, bất luận thế nào cũng không được giảo biện. Tạ Nguy nói nàng sai nàng thì chính là sai!
Nhưng không ngờ, câu tiếp theo Tạ Nguy nói lại là: “A, sai ở chỗ nào?”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Nàng loáng thoáng cảm thấy nếu mình không nhận sai trước sẽ chết rất thảm, nhưng nếu thật sự phải nói sai ở đâu, lại rất không nói nổi: Dù sao nàng cũng không thấy mình sai mà.
Tạ Nguy ném xấp ngân phiếu kia lên thư án trước mặt, bút tích đằng sau mấy tấm ngân phiếu xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt nàng. Mí mắt nàng giật giật. Tạ Nguy nói: “Không phải ngươi làm rất tốt sao, còn qua mặt kẻ làm tiên sinh này nữa.”
Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy người này hôm nay nói chuyện cứ có gì đó chế nhạo, khiến nàng không nhịn được muốn há miệng phản bác, nhưng ngẫm lại địch mạnh ta yếu, cuối cùng vẫn không dám hé răng. Nàng buồn buồn đáp: “Chuyện này rất quan trọng, học trò cũng không dám tin người khác.”
Tạ Nguy chỉ hỏi: “Làm sao ngươi biết là ta sẽ lấy được ngân phiếu này?”
Khương Tuyết Ninh cực kì trung thực, không dám giấu diếm: “Là ta nhờ Cẩm Y vệ thiên hộ Chu Dần Chi đại nhân tung tin, ta biết tiên sinh sẽ biết, cho nên đoán.” Nhưng nàng vẫn dùng chút tâm cơ, không nói “Ta phái Chu Dần Chi”, cũng không gọi thẳng tên họ Chu Dần Chi, mà nói “Cẩm Y vệ thiên hộ Chu Dần Chi đại nhân”, tận lực rũ sạch quan hệ giữa mình cùng Chu Dần Chi, phòng ngừa Tạ Nguy cảm thấy nàng âm thầm bồi dưỡng thế lực. Dù sao nàng liên đới với Chu Dần Chi đã vô cùng mạo hiểm, nếu còn bởi vậy mà bị Tạ Nguy ghi hận một phen, há không oan uổng sao?
Tạ Nguy lại nói: “Vậy tại sao lại tung tin tới chỗ ta?” Khương Tuyết Ninh bỗng á khẩu không trả lời được. Ánh mắt Tạ Nguy dừng lại trên mặt nàng, trong lúc này nàng vừa ngẩng lên liền chạm phải ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy trong ánh mắt đen không dò thấy đáy kia, có ý nghiền ngẫm cùng xem xét, liền bị dọa hốt hoảng gục đầu xuống, nói: “Ngoại trừ Tạ tiên sinh ra không còn ai khác, học trò luôn cảm thấy nếu Tạ tiên sinh biết có lẽ sẽ nghĩ ra biện pháp gì đó, còn nước thì còn tát thôi.”
Còn nước còn tát? Thế thôi? Tạ Nguy vòng qua nàng thong thả bước chừng hai bước, lại đột ngột cười một tiếng, dáng vẻ hứng thú mà nói: “Nhìn ta giống người tốt?”
Khương Tuyết Ninh không dám nói ra chuyện mình muốn thăm dò, càng không dám nói dự định kia, tiếp tục giả ngơ: “Tạ tiên sinh cũng là tiên sinh của Yến Lâm nha, huống chi còn trong tình thế như vậy nhận lời gia quan cho hắn. Hầu phủ bị oan, nếu thực sự có cơ hội để xoay chuyển tình thế, Tạ tiên sinh ngài có năng lực, sẽ không khoanh tay đứng nhìn, càng không đến mức bỏ đá xuống giếng. Đã vậy, chi bằng thử một lần. Bây giờ không phải đã chứng minh được, tiên sinh ngài thiện lương nhân hậu, là người rất tốt sao?”
Tạ Nguy nói: “Đồ lừa gạt nhà ngươi nói còn hay hơn hát.” Cái miệng nhỏ nói như rót mật vào tai, nịnh hót đến nỗi khiến người ta không phân biệt được nam bắc, đôi mắt như hai hạt châu đen bóng lanh lợi khéo léo, trên mặt còn treo nụ cười vô cùng ngọt ngào, mà lời nàng nói ra một câu cũng không đáng tin!
Khương Tuyết Ninh đứng trước mặt hắn thật sự cực kỳ câu thúc, toàn thân ngứa ngáy, muốn động chân, động tay, lại phải nhịn, kìm nén đến nỗi khó chịu. Nghe Tạ Nguy gọi nàng là “Đồ lừa gạt”, nàng cũng không dám phản bác.
Nàng còn đang nhếch môi, khổ sở suy nghĩ nên làm thế nào mới thoát được khốn cảnh này, lại nghe Tạ Nguy nói: “Chỉ sợ ngươi cũng không thể khẳng định là ta, nhưng nếu như là ta, lại sợ phiền phức sau khi bị ta tra ra. Chi bằng cứ viết một dòng ẩn trên ngân phiếu. Người lấy được ngân phiếu không phải ta, dù có thấy cũng không hiểu; nhưng nếu là ta, vậy thì ngươi thành công rồi, bất luận thế nào cũng không thiệt thòi.”
Hắn nói đều đúng những gì nàng dự tính. Đầu óc Tạ Nguy thực sự quá linh hoạt, đến nỗi khiến người ta sợ hãi. Khương Tuyết Ninh đành phải kiên trì nhận, nhỏ giọng nói: “Tạ tiên sinh nhìn thấu mọi việc, chút tâm tư của học trò thực không dám che dấu ngài.”
Lúc này nhận lỗi, vẫn còn được tính là trung thực. Người Ninh nhị thích dù không phải Yến Lâm, nhưng từ trước đến nay tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, không thể vì Yến Lâm thích nàng, đối tốt với nàng, nàng nhất định phải đối tốt với hắn như vậy. Huống chi Ninh nhị trước đây hành xử ương ngạnh xảo trá, có thể nhớ tới tấm lòng của Yến Lâm, mà bỏ ra năm vạn lượng cứu hầu phủ, đây đã cực kỳ đáng quý. Cho nên dù Tạ Nguy có ý chí sắt đá đến mấy, cũng không thế trách móc nàng. Vậy là hắn hạ tầm mắt, hướng về phía nàng, đưa tay ra: “Có mang theo thư chứ?”
Trước đó bị người của hắn tìm tới phủ, muốn nàng đến “Học đàn”, Khương Tuyết Ninh liền âm thầm đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì, giờ phút này nàng không dám nói thêm tiếng nào, liền lấy phong thư từ trong tay áo ra, cung kính đặt vào tay Tạ Nguy. Một nửa lúc đầu cùng với nửa lấy được tối qua, nàng đều bỏ trong phong thư này.
Tạ Nguy cầm lấy phong thư, mở ra, đọc lướt qua một lần, thật lâu không nói tiếng nào. Thần sắc hắn mơ hồ thay đổi, trầm xuống rất nhiều, thậm chí có chút thất thần cùng hoảng hốt thoáng qua. Khương Tuyết Ninh lén nhìn hắn. Gấp thư lại, hắn hỏi nàng: “Ngươi xem rồi?”
Khương Tuyết Ninh chợt cảm thấy da đầu tê rần, có trời mới biết, trước khi đến nàng đã sợ nhất là Tạ Nguy hỏi vấn đề này, bây giờ quả nhiên hỏi, nàng biết nếu mình nói chưa xem, quỷ cũng không tin, đành cứng rắn nhận: “Xem rồi.”
Trong thư, Dũng Nghị hầu Yến Mục chủ động đề xuất hợp mưu cùng thiên giáo! Chuyện kinh thế hãi tục đến nhường nào!
Tạ Nguy mới thản nhiên: “Ngươi lúc trước cho rằng Dũng Nghị hầu phủ là trung lương, nhưng đọc xong phong thư này, vẫn còn thấy bọn họ bị oan sao?”
Đây mới là vấn đề đáng sợ nhất! Mồ hôi lạnh trên trán Khương Tuyết Ninh suýt chút nhỏ giọt xuống. Triều chính trên dưới ai đọc xong phong thư này lại còn cảm thấy hầu phủ bị oan? Nàng nếu vẫn cảm thấy vậy, lý do là gì? Nhưng nếu cảm thấy hầu phủ không bị oan, người trước mặt là Tạ Nguy, nói ra không phải muốn chết sao? Chỉ là… Nhịp tim Khương Tuyết Ninh bỗng nhanh thêm mấy phần, cố nén một tia bất an trong lòng, ngập ngừng nói: “Chính là bởi vì vậy, học trò mới muốn nhờ tiên sinh phân biệt giúp. Hiện tại còn có thể làm rõ hiểu lầm nếu có, nhưng một khi trình lên triều, thì không còn cách nào thay đổi được nữa. Chuyện trên triều phức tạp, học trò thực sự không dám.”
“Ta thực không biết còn có chuyện ngươi không dám làm đó.” Tạ Nguy thản nhiên nói, đặt thư xuống, nhưng không hề có ý tha cho Khương Tuyết Ninh, “Đây còn có thể có hiểu lầm gì được?”
Khương Tuyết Ninh đánh bạo nhìn hắn một cái, nói: “Nghe nói trong triều có tin đồn, hầu gia vì muốn điều tra tung tích của Định Phi thế tử trong sự kiện Nghĩa Đồng hai mươi năm trước, mới mạo hiểm liên lạc với nghịch đảng Bình Nam vương. Nếu, nếu Thiên giáo âm hiểm, dùng cái này làm mồi hãm hại hầu gia, cũng chưa biết chừng?”
“…” Trong chớp nhoáng, ánh mắt Tạ Nguy trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, nhìn thẳng phảng phất như muốn xuyên thủng nàng!
Cả người Khương Tuyết Ninh bị dọa đến run lên một cái, lại tỏ vẻ như mình không hiểu tại sao Tạ Nguy lại nhìn như vậy, nơm nớp lo sợ: “Học trò cũng chỉ suy đoán lung tung…”
Dáng vẻ này của nàng, khiến Tạ Nguy ý thức được mình thất thố. Đúng vậy, Khương Tuyết Ninh sao có thể có thể đoán được? Hắn không nên biểu hiện rõ ràng như thế, cho nên ánh mắt không còn sắc lạnh nữa, chỉ nói: “Ngươi lại chịu tìm lý do giúp hầu phủ. Thư này để lại chỗ ta, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Khương Tuyết Ninh dám có ý kiến quỷ gì! Nàng còn lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình hơn. Nàng cẩn thận từng li từng tí: “Thực ra, dù học trò đã đọc thư, nhưng tiên sinh yên tâm, chuyện lớn như vậy, học trò nhất định không để lộ.” Ngụ ý là, ngài làm ơn đừng giết người diệt khẩu được không?
Tạ Nguy vốn không có ý định đó, nhưng nàng có vẻ như rất sợ. Hắn đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, quay đầu liền muốn trút: Nói lung tung nữa ta sai người rút lưỡi ngươi. Nhưng bắt gặp ánh mắt ươn ướt đáng thương của nàng, đôi môi anh đào hơi hé mở để lộ hàm răng trắng muốt, trong chớp mắt, Tạ Nguy chợt nhớ tới câu nói kia của Lữ Hiển. Nhưng ý nghĩ này tới nhanh đi cũng nhanh, không để hắn kịp bắt lấy, chỉ là không biết làm sao với câu lỡ miệng lúc này mới nói: “Ta không ý đó.”
Khương Tuyết Ninh rốt cục yên lòng, lén thở phào một hơi, trên mặt cũng hiện lên nét tươi cười: “Tạ ơn tiên sinh!”
Tạ Nguy chỉ cây cổ cầm trên bàn, nói: “Ngươi xuất cung cũng khá lâu rồi, đàn bài tập ta giao xem.”
Hắn bảo nàng đánh đàn. Vẻ mặt Khương Tuyết Ninh ngơ ra, nhìn Tạ Nguy, muốn nói lại thôi. Tạ Nguy quay lại, cau mày: “Làm sao?”
Khương Tuyết Ninh cắn cắn môi, rất sợ hắn nổi giận, nhưng nghĩ tới năm vạn lượng bạc kia, rốt cục vẫn đánh bạo, lúng ta lúng túng mở miệng: “Tiên sinh, có phải ngài quên chuyện gì không?”
Tạ Nguy hỏi lại: “Ta quên cái gì?”
Khương Tuyết Ninh liều mạng nói tiếp: “Để lấy được lá thư này, lúc trước ta đã phải bỏ ra năm vạn lượng bạc, bây giờ ngân phiếu đều đã về tay ngài, ngài xem xem có thể, có thể… nên, nên…” Nói tới đây, nàng ngẩng lên, lại bắt gặp ánh mắt sắc bén, lạnh lùng của Tạ Nguy, thế là sợ đến nỗi nuốt luôn câu tiếp theo vào bụng.
Tạ Nguy đã hiểu nàng muốn nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ngân phiếu trên bàn, lại nhìn chằm chằm nàng, thản nhiên nói: “Ngươi đưa tay ra.”
Hắn muốn trả cho nàng sao? Mắt Khương Tuyết Ninh sáng lên, dù có chút chần chừ, nhưng tay vẫn rất thành thật mà giơ ra. “Bộp.” Tạ Nguy đưa tay đánh lên bàn tay nàng một cái. Hơi đau. Đây là tất cả những gì nàng nghĩ được lúc này. Khương Tuyết Ninh lập tức rụt tay lại, nhìn lên hắn, dáng vẻ không dám tin vào những gì mình vừa thấy, mắt nàng đỏ lên, tay nắm chặt tay bị đánh, giận dữ lại không dám nói gì.
Tạ Nguy thản nhiên: “Ta còn chưa hỏi đâu, một cô nương không ra khỏi cửa như ngươi, kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?” Khương Tuyết Ninh: “…” Tạ Nguy cong môi cười lên: “Ngươi đưa tay ra, ta trả cho ngươi.” Khương Tuyết Ninh ngậm miệng giấu hai tay sau lưng, không dám đưa ra nữa, sợ Tạ Nguy hỏi tiền từ đâu ra, nàng không dám kể hết ngọn nguồn, có giải thích cũng không rõ được, nên vội vàng cười nịnh nọt: “Không cần, không cần đâu, khoản đó học trò dùng để hiếu kính tiên sinh.”
Lông mày Tạ Nguy hơi nhướng lên một cái, lại bày ra dáng vẻ vô cùng chính trực: “Học phí này quá cao, tiên sinh ta cũng không dám nhận. Yên tâm đi, ta sẽ trả lại cho ngươi, chỉ là trước đó phải xem ngươi học hành thế nào rồi.” Nói xong hắn chỉ về phía cái bàn để đàn kia.
Khương Tuyết Ninh: “…” Bỗng nhiên rất muốn chửi tục một câu.
Trong lòng nàng rất uất ức, nhưng không dám nhìn mặt Tạ Nguy, cũng không dám biểu đạt, không nói lời nào ngồi xuống trước bàn đàn, ngẫm lại một lát liền đàn khúc “Thải vân truy nguyệt ” mà Tạ Nguy dạy lúc trước.
Nhưng đúng là đã qua hơn một tháng rồi, khiến tay nàng có hơi lạ lẫm.
Mặc dù nàng vẫn còn nhớ rõ chỉ pháp, nhưng lúc đánh đàn vẫn hơi cứng tay, đàn sai liên tiếp rất nhiều lỗi.
Tạ Nguy đứng trước bệ cửa sổ kia uống trà, nàng cứ đàn sai một âm, hắn lại quay đầu nhìn nàng một lần.
Hắn càng nhìn, Khương Tuyết Ninh càng căng thẳng.
Càng về sau, nàng không đàn nổi nữa, dứt khoát đẩy cây đàn ra, trong lòng bí bách ngột ngạt.
Khương Tuyết Ninh không nhịn nổi mà muốn bỏ cuộc, mặt dày mày dạn nói: “Mấy ngày nay có hơi cứng tay, chi bằng tiên sinh dạy lại một lần nữa, để học trò thử lại?”
Tạ Nguy mới đặt chén trà xuống, nói: “Được thôi.”
Song khi hắn nghiêng người, đến bên cạnh Khương Tuyết Ninh, đưa ngón tay thon dài lên, đang định đặt lên dây đàn, liền nhìn thấy móng tay trong suốt trên đầu ngón tay mình.
Cảnh tượng bàn tay nhuốm máu rửa bao nhiêu lần vẫn không sạch cách đây không lâu, bỗng nhiên lấp đầy trong đầu hắn.
Động tác của Tạ Nguy dừng lại, ngón tay như bị treo trên không, cách đàn một khoảng, lại không hạ xuống được.
Khương Tuyết Ninh đang chờ ngón tay hắn hạ xuống trên dây đàn, lập tức cảm thấy hơi nghi hoặc, không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt Tạ Nguy hơi phức tạp khó đoán.
Nàng khẽ khàng dò hỏi: “Tạ tiên sinh cũng có lúc không muốn đánh đàn sao?”
Tạ Nguy dời tầm mắt, đối diện với ánh mắt nàng.
Thiếu nữ nhìn hắn, hơi dè dặt, lại tựa như còn hơi mong đợi hắn đánh đàn mẫu, hắn đang muốn rút ngón tay cách dây đàn xa xa kia về, nhưng không biết vì sao, cuối cùng vẫn mềm lòng, đặt xuống đàn.
Chỉ là lúc tiếng đàn cùng với giọng nói giải thích của Tạ Nguy vang lên, Khương Tuyết Ninh lại hơi ngơ ra.
Nàng đột nhiên cảm giác được tâm sự ẩn giấu của hắn giờ phút này, dường như nàng đã từng gặp được ở đâu đó.
Suy nghĩ thật lâu, rốt cục nàng cũng nhớ ra.
Là trong một lần cung yến nào đó ở kiếp trước.
Khi đó Thẩm Giới còn chưa nằm triền miên trên giường bệnh, nàng còn được sủng ái, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo. Trong yến tiệc, nhạc công gảy đàn bị sai âm, lo sợ tái mét mặt mày.
Nàng còn vỗ tay đùa giỡn, nói không bằng mời Tạ tiên sinh ra tấu đàn.
Sắc mặt của bách quan trong yến tiệc hơi biến đổi.
Tạ Nguy có vẻ cũng cau mày, nhưng mà khi đó nàng đã có hơi men, không còn e sợ mấy, trong lúc hoảng hoảng hốt hốt dường như hắn từng nhìn nàng một lần, cũng với vẻ mặt như lúc này.
Cuối cùng hắn có đàn không?
Khương Tuyết Ninh chỉ nhớ rõ mình cực kì buồn ngủ, không lâu sau đã say đến nỗi mắt lờ đờ nhập nhèm, chỉ nhớ loáng thoáng có tiếng đàn lượn lờ bên tai, thế nhưng có phải sau đó là Tạ Nguy đàn hay không, nàng hoàn toàn không có ấn tượng.
Tạ Nguy giảng về chỉ pháp thêm một lần nữa, rồi quay đầu qua hỏi nàng: “Đã học được chưa?”
Khương Tuyết Ninh nghe vậy thì giật mình, lúc này mới hoàn hồn, theo bản năng cũng xoay đầu lại.
Hai gương mặt cứ thế sát lại gần nhau trong khoảnh khắc, suýt nữa thì chạm vào.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa quyện.
Trên người thiếu nữ toát ra mùi hương hoa sơn chi ngòn ngọt, hàng mi dài che phủ đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng, mũi ngọc tinh xảo, đôi môi đỏ hồng hé mở, hai khuyên tai làm từ hai viên hồng ngọc đeo trên vành tai trắng mịn, như hai quả anh đào đỏ chín dưới phiến lá chờ người tới hái.
Thiếu nữ e ấp, mang theo sự rực rỡ mà tươi mới.
Khương Tuyết Ninh từ trước tới nay không phải người có tướng mạo đoan trang, sau khi vào kinh thành liền dần dần hết ngây ngô, nẩy nở, trổ mã, cái cổ thon dài, thân thể linh lung, da thịt lộ ra bên ngoài y phục như gió thổi liền tan, yếu ớt giống như hễ năm ngón tay chạm lên liền để lại ngấn hồng.
Tạ Nguy lại nhìn thấy đầu lưỡi nàng phiếm hồng.
Thế là, bỗng nhiên hắn nhận ra một điều rõ ràng mà trước nay chưa từng có: Dù cho trong lòng hắn vẫn coi Ninh Nhị như tiểu cô nương chưa lớn năm đó, nhưng đã bốn năm qua đi, tháng giêng năm sau là sinh thần của nàng, thêm một năm nữa liền đến tuổi cập kê. Nàng đã lớn rồi. Tướng mạo nàng xinh đẹp nổi bật như vậy, đủ để khiến rất nhiều thiếu niên trong kinh thành theo đuổi, ngày mộng đêm mơ.
Hắn không có ham muốn nam nữ với Ninh Nhị.
Tạ Nguy bỗng nhiên phát hiện được một ý nghĩ chợt lóe trước kia mà hắn từng không bắt được, đứng ở gần nàng, cả người hơi đờ ra.
Khương Tuyết Ninh cảm thấy Tạ Nguy ngay lúc này dường như có gì đó không đúng, lùi lại nhìn nàng mà bất động.
Gọi hai tiếng, Tạ Nguy không trả lời.
Nàng liền vươn tay ra muốn kéo tay áo Tạ Nguy, gọi thử một lần nữa: “Tạ tiên sinh?”
Không ngờ, Tạ Nguy lại nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng rút tay, đưa tay chặn tay áo mình lại, cứ như tránh né sợ bị nàng chạm vào vậy, cũng không bước tới gần thêm một bước, mà chỉ nói: “Ngươi hơi cứng tay, chỉ pháp còn chưa quên, thử đàn lại lần nữa đi.”
Khương Tuyết Ninh cảm thấy hắn có gì đó kỳ quái.
Nhưng vừa nghe hắn nói đánh đàn, cũng không tốn tâm tư suy nghĩ tiếp về chuyện mình bắt hụt vừa rồi nữa, ngược lại chỉ chăm chú đánh đàn.
Nàng đàn hai lần, cũng coi như đàn xong mà không có sai lầm gì.
Trên chân mày nàng nhuộm lên mấy phần vui mừng.
Khương Tuyết Ninh vô cùng vui vẻ quay đầu lại cười rạng rỡ: “Tiên sinh, tiền!”
Trên bàn chính là xấp ngân phiếu kia.
Nhưng Tạ Nguy lại không lấy ở đó, mà mở ra một chiếc hộp bên cạnh, trong hộp chứa đầy ngân phiếu.
Khương Tuyết Ninh lập tức tràn ngập chờ mong.
Thế mà, tiếp theo đó, thứ đưa tới trước mặt nàng không phải là một xấp, mà lại một tờ!
Nhưng sau khi kéo được tờ ngân phiếu này từ tay Tạ Nguy, trong lòng nàng lại tràn ngập tức giận cùng uất ức, cảm thấy mình bị lừa gạt: “Tiên sinh không phải đã nói đàn xong sẽ trả lại cho ta sao?”
Tạ Nguy nhướng mày, thản nhiên nhìn nàng: “Ta nói là xem bài tập ngươi làm như thế nào đã, còn nhiều thời gian, ngươi lật đật cái gì?”
Khương Tuyết Ninh tức đến nỗi suýt chút thì giẫm chân: “Ta đàn chỉ đáng bấy nhiêu thôi sao?”
Tạ Nguy đứng cách nàng rất xa, xoay người đi đậy lại cái hộp đầy ngân phiếu kia, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ nàng mà nói: “Ngươi đàn như vậy, nếu như đổi thành chỗ khác, dù có cho tiền, ta cũng không đi nghe.”