Thường nói, đời người có bốn chuyện đại hỷ, đêm động phòng hoa chúc, lúc tên đề trên bảng vàng, trời hạn gặp mưa rào, xa quê gặp người quen cũ. Vậy mà lúc này đêm nay, e rằng còn có chuyện đại hỷ thứ năm.
Đó chính là “Bị giam gặp cướp ngục”.
Thiên hạ thật sự không có chuyện nào khiến người ta vui sướng hơn là tìm được đường sống từ chỗ chết.
Chuyển mắt nhìn lại, trong thiên lao đông nghìn nghịt.
Rất nhiều người đang đợi thẩm, tử tù phạm trọng án, vừa thấy cơ hội ngàn năm có một này đều mừng rỡ như điên, hoặc là dùng sức lung lay hai bên cửa nhà lao còn chưa mở ra, hoặc là chạy vội từ trong ra, miệng thì gào thét gì đó không rõ.
Một đám người, khí thế cuồn cuộn.
Phần lớn đều phóng ra phía ngoài thiên lao.
Nhưng mà lại có mấy người cũng mặc áo tù nhân còn chưa kịp cởi ra, ngược lại giữa biển người, tay đều nắm chặt thanh trường đao, tìm trong từng gian từng gian phòng giam.
Rõ ràng những người này không phải Thiên Giáo.
Có một vài phòng giam bọn họ nhìn qua xong thì không ngừng chân, có một số phòng sau khi hỏi người trong đó là ai, hoặc là phất đao lên, hoặc dùng chìa khóa cướp được từ tay ngục tốt mở cửa phòng giam, thả người ra.
Nhưng càng đi vào sâu bên trong, sự lo lắng trên mặt họ càng dày đặc hơn.
Khương Tuyết Ninh bị biển người bao bọc lấy, cũng bị Trương Già kéo tay, trong lúc cứ thế đi thẳng, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện mấy người bất thường này.
Nàng vẫn cảm giác thấy mấy người này giống như đang tìm người.
Thế là ánh mắt không khỏi lặng yên dõi theo bóng dáng họ.
Lại đi về phía trước, qua mấy phòng giam nữa, mấy người bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, hô lên lên gì đó với bên trong một phòng giam.
Trong lúc tất cả mọi người đều kích động, vậy mà trong đó có một nam nhân ngồi yên lặng.
Áo tù bẩn thỉu mặc trên người hắn, không biết đã bao lâu rồi chưa giặt, dính đầy vết bẩn và vết máu, hai chân tùy ý đặt trên nền đất lạnh băng, người thì ngả ra sau tựa trên mặt đất phủ đầy rơm cỏ khô, hai cổ tay đặt trên đầu gối, bàn tay buông thõng phía trước.
Đầu tóc dài có cảm giác đã lâu không để ý tới, xõa xuống, che khuất gương mặt hắn.
Trông hắn như hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thậm chí hắn còn không bước ra ngoài một bước nào.
Mãi cho tới khi mấy người kia tới, gọi hắn một tiếng, hắn mới ngẩng đầu lên.
Cửa nhà giam bị người ta vội vã mở ra.
Nam nhân đứng dậy, thân hình quả thực cao lớn mà vạm vỡ, cũng không nói nhiều, không cần những người kia tới giúp, xoay người đưa tay, hai bàn tay dùng sức nắm chặt xích khóa ở chân, kéo mạnh một cái, chỉ nghe “Leng keng” vang lên, xích sắt thô to lại cứ thế bị kéo đứt, đủ để thấy người này có sức mạnh thế nào.
Khương Tuyết Ninh vẫn theo dòng người đi về phía trước, từ xa xa nhìn thấy cảnh này thì nheo mắt lại.
Trong thiên lao vốn đã hỗn loạn huyên náo, nên không ai có thời gian chú ý tới người khác. Nào ngờ nam nhân tóc tai bẩn thỉu kia giống như cảm giác được vậy, đột nhiên ngay lúc này lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khương Tuyết Ninh.
Đôi mắt ưng sắc bén, thoáng bắn ra từ khe giữa tóc tai tán loạn của hắn.
Sau lưng Khương Tuyết Ninh chợt lạnh toát, chỉ cảm thấy trong ánh mắt này tràn ngập sự thờ ơ cùng tàn nhẫn không diễn tả bằng lời được, là ánh mắt mà chỉ những người cực kỳ hung ác đao kiếm đã đính máu tươi mới có được.
Song đã không kịp suy nghĩ kỹ thêm nữa.
Chỉ trong nháy mắt này, bọn họ đã đi qua ngã rẽ, tới cửa thiên lao, xông thẳng ra ngoài.
Binh sĩ áp giải Dũng Nghị Hầu phủ vừa rời đi, đang là lúc thủ vệ thiên lao nơi lỏng, bị giáo chúng Thiên Giáo đánh vào đã không chịu nổi, bây giờ sao có thể đánh trả được? Vì giữ được cái mạng nhỏ của mình, đều vừa đánh vừa lui, bị bọn họ chọc thủng dễ như trở bàn tay!
Trên con đường tĩnh lặng kia, xe ngựa của Tạ Nguy vẫn ở yên đó.
Chỉ chốc lát sau, Đao Cầm đi dò la tin tức đã trở về.
Tới trước xe ngựa liền khom người nói: “Mọi việc tiến triển thuận lợi, thiên lao đã bị đám người này công phá, cửa thành cũng đã sắp đặt thỏa đáng, chỉ còn chờ Trương đại nhân dẫn người đi qua thôi. Tiểu Bảo cũng ở đó, cả đoạn đường hẳn không mất hành tung. Chỉ là Mạnh Dương kia…”
Tạ Nguy sợ lạnh, nếu như không tất yếu, lúc trời có tuyết rơi, sẽ không ra khỏi cửa.
Dù sao nhìn thấy tuyết vẫn sẽ nhớ lại chuyện không tốt.
Giờ phút này, hắn ngồi trong xe ngựa, đến màn xe cũng không xốc lên, bởi vì lạnh lẽo mà khuôn mặt tái nhợt như ngọc, nhàn nhạt cắt ngang lời Đao Cầm: “Người nguy hiểm sẽ có tác dụng lúc nguy hiểm, tiểu tốt thôi, không phá hỏng được đại sự.”
Thế là Đao Cầm không dám nói nữa.
Xa xa đã nghe được chút động tĩnh truyền đến từ nơi cách đó mấy con phố.
Rất nhanh lại nhỏ đi.
Nghĩ có lẽ là đám người Thiên Giáo cùng phạm nhân trong ngục sau khi ra khỏi thiên lao đã đi qua con đường gần đó.
Có người sau khi trốn được không đi theo biển người, mà lặng lẽ biến mất trong bóng tối, một mình rời đi.
Nhưng đại đa số phạm nhân đều vô thức đi theo giáo chúng Thiên Giáo, theo họ lợi dụng màn đêm che chở, đi thẳng tới cửa thành phía Tây.
Láng máng có tiếng ai đó hỏi: “Không phải đã nói sẽ đi thành Đông sao?”
Sau đó Trương Già bình tĩnh trả lời: “Cửa thành đông sắp đặt mai phục, e rằng đi sẽ không giữ được mạng, các ngươi muốn đi thì đi.”
Thế là đám người đột nhiên yên tĩnh lại.
Cũng trong lúc đó, ở cổng thiên lao, lại là cảnh tượng rất khác.
Chu Dần Chi căn bản không kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra.
Sau khi giấu Khương Tuyết Ninh trong phòng giam sâu nhất kia, hắn liền giả bộ như không có việc gì ra ngoài xem xét tình hình Cấm Vệ quân tới đưa Dũng Nghị Hầu phủ đi đày, sau khi chuyện kết thúc liền chuẩn bị trở về đưa Khương Tuyết Ninh ra ngoài. Không ngờ tới có mấy vị đồng liêu ở Hình Bộ, Cẩm Y Vệ kéo hắn tới phòng sau nha môn uống rượu đánh bạc. Trước kia, Chu Dần Chi không từ chối những chuyện này, nếu như hôm nay cự tuyệt, sợ sẽ để lại sơ hở, đành phải đi theo đám người này trước, định bụng qua hai lượt thuận tiện lấy chút tin tức, sau đó sẽ lấy cớ thay y phục quay lại thiên lao.
Kết quả mới chơi hai ván, bên ngoài đã vọng tới tiếng la giết vang trời.
Toàn thân hắn chấn động, cầm đao muốn phi vội ra ngoài, nhưng viên quan phụ trách trông coi thiên lao kia thấy thế lại lôi kéo hắn ngồi xuống lại, cười nói: “Cẩm Y Vệ các ngươi không biết, ngày hôm nay trong thiên lao sẽ có đại sự, Thánh thượng hạ chỉ, đừng đi ra, đừng gây chuyện.”
Lại nhìn những người bên kia là Tam Pháp tư, ai nấy đều thản nhiên như không.
Hoàn toàn coi như không có nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Trong lòng Chu Dần Chi lo lắng, lại không dám đi tìm Khương Tuyết Ninh, nhẫn nhịn chờ dịp hỏi thăm, mới biết được hôm nay có một kế hoạch tuyệt mật, chỉ tiết lộ cho một số ít người biết, ngục tốt bây giờ còn ở trong thiên lao đều là những kẻ không rõ tình hình, là con tốt thí, chỉ để đám người kia thuận lợi cướp ngục đưa người đi!
Vậy Khương Tuyết Ninh…
Chu Dần Chi không dám nghĩ tới trong đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ có thể hy vọng chỗ trốn mà hắn tìm cho Khương Tuyết Ninh ở sâu trong thiên lao kia, ở trong đó dường như cũng không có tù giam người nào quan trọng, nếu không đi sâu vào trong tìm hoặc tự nàng không đi ra, thì dù có loạn lạc thế nào, khả năng tìm tới trong đó cũng không cao, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì.
Ngoài mặt hắn cố gắng bình tĩnh, tiếp tục đánh bạc với đám người này.
Thế nhưng hắn cứ cược bao nhiêu lại thua bấy nhiêu.
Có người trêu chọc coi thường hắn có phải trong lòng lo sợ hoảng hốt không, hắn cũng giống như nghe gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để trong lòng.
Chờ tới khi động tĩnh ở thiên lao vọng tới dần nhỏ xuống, có người tới báo tình hình, hắn mới vội vàng cùng đám người đi ra ngoài, vào thiên lao lần nữa để xem xét.
Lần này bước chân của hắn đã không kìm được, vội vã đi thẳng vào chỗ sâu trong thiên lao kia.
Càng gần gian phòng giam kia, trái tim hắn cũng đập càng lúc càng nhanh.
Nhưng lúc đi qua ngã rẽ, rốt cuộc trông thấy gian phòng giam sạch sẽ kia, chỉ thấy trống không!
Bên trong phòng giam không một bóng người.
Duy chỉ còn lại một chiếc áo của nữ tử bị người ta tiện tay nhét vào dưới giường trong lúc vội vã, lộ ra một góc dưới lớp đệm chăn hỗn loạn.
Trong đầu Chu Dần Chi lập tức “ong” một tiếng, trong nháy mắt trở nên trống rỗng, giống như lọt vào hầm băng, máu toàn thân đều lạnh đi!
Lúc đi theo Trương Già thẳng tới cửa thành phía Tây, Khương Tuyết Ninh bị chuyện đột nhiên xảy ra này làm cho đầu óc bị choáng váng, rốt cuộc lúc này cũng vơi đi mấy phần mơ hồ cùng hỗn loạn, gió đêm thổi, tỉnh táo lại mấy phần.
Những chuyện xảy ra trước sau xoay vòng trong đầu nàng lần nữa.
Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn bóng dáng đằng trước đang kéo tay mình đi, trong gió lạnh ập vào mặt, bàn tay to rộng của hắn nắm trọn lấy bàn tay nàng, từ lòng bàn tay kia lại truyền ra chút ẩm ướt ấm nóng, không biết là mồ hôi từ bàn tay hắn hay từ tay nàng.
Sao Trương Già lại ở trong thiên lao?
Sao trông đám người kia là giống như tới để cứu hắn ra vậy?
Vả lại lời Trương Già vừa nói, ngoài cửa thành Đông có sắp đặt mai phục, cứ như đã dự đoán được chuyện gì đó…
Có thể thấy được nàng bị cuốn vào chuyện này, hắn hình như rất không vui, có chút tức giận.
Ký ức kiếp trước của Khương Tuyết Ninh nói cho nàng biết, chuyện cướp ngục lần này là do Thiên Giáo ra tay.
Mà tính cách của Trương Già có thể nhìn ra được phần nào, từ cảnh lúc trước hắn thực sự chịu cảnh tù tội, không có một phán quan nào dám hạ bút viết bản án cho hắn, bất đắc dĩ hắn đành phải tự tay viết cho bản án định tội cho mình.
Hắn tuyệt đối không phải người có thể thật sự tham dự vào chuyện cướp ngục.
Ở đây dường như có một âm mưu gì đó mà nàng chưa biết.
Nàng biết rõ mình lọt vào chuyện này e là ngoài ý muốn, chỉ sợ sẽ mang tới phiền phức cho Trương Già, trên đường đi nàng vẫn ngậm chặt miệng nghiêm túc đi theo hắn, không dám tự tiện hỏi câu nào.
Cũng may giờ phút này bầu không khí khẩn trương, nên không có người nào chú ý tới nàng.
Nam tử bẩn thỉu lúc nãy dùng tay bẻ gãy xiềng xích kia cũng đi theo phía sau như bao người khác, cực kỳ không đáng chú ý tới.
Lúc mới vừa ra khỏi thiên lao đã có người nghi ngờ, vốn dĩ Thiên Giáo đã chuẩn bị kế hoạch sẽ ra ngoài qua cửa thành Đông, dù sao trong giáo cũng đã có người sắp xếp đút lót ở đó rồi.
Nhưng Trương Già lại nói bên kia có mai phục.
Tên cầm đầu Thiên Giáo đang bịt mặt, nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Trương Già nói chắc chắn như vậy, mới liếc người bên cạnh ra hiệu, dứt khoát chia binh ra làm hai đường: Bất kể có phải có mai phục hay không, ở cửa thành đông cũng có huynh đệ Thiên Giáo tiếp ứng, thế nào cũng phải cho người đi xem tình hình ra sao.
Những tù nhân trốn ra đó cũng có mấy người đi theo.
Nhưng phần lớn, nhất là đám người vốn đã bị nhốt trong ngục từ trước, giống như rất tin tưởng Trương Già, đều đi theo tới cửa thành phía Tây.
Giờ phút này, tên cầm đầu mới cười ha ha mấy tiếng, dừng bước giữa đường phố tối tăm trong thành, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn Trương Già, lại nói: “Ta ở trong giáo nhiều năm qua, trái lại không biết còn có mệnh quan triều đình cũng là người trong giáo, Trương đại nhân thật đúng là khó lường. Không biết là vào hương đường nào, năm nào?”
Dù cho đối mặt với đám người cực kỳ hung ác này, sắc mặt của Trương Già cũng không thay đổi chút nào.
Hắn vẫn thản nhiên, nâng mi mắt nhìn tên kia, không có ý định trả lời hắn, chỉ nói: “Việc này tới phiên ngươi hỏi sao? Cửa thành phía Tây đã ở trước mắt, đề phòng bất trắc, ngươi phái một người cùng ta đi cửa thành trước, sau khi xác nhận cửa thành phía Tây không có mai phục, lại dẫn người theo ra qua cửa thành.”
Trên lông mày tên cầm đầu có một vết sẹo, lộ ra chút hung ác.
Nghe thấy Trương Già nói lời ấy, trong mắt liền lạnh đi mấy phần.
Nhưng mà bàn tay nắm chặt chuôi đao, trong nháy mắt, giống như hắn nghĩ tới điều gì, liền nhịn lại, chỉ nói: “Vậy ta đi cùng ngươi. Chỉ là Trương đại nhân cũng phải cho ta một lý do, chúng ta vốn dĩ đã an bài ổn thỏa rồi, dựa vòa cái gì ngươi nói bên kia có mai phục, chẳng lẽ là hoài nghi có người ở hương đường bên ta tiết lộ tin tức sao?”
Bên trong Thiên Giáo, nói là giúp đỡ tín nhiệm, vào giáo thì phải cùng sống cùng chết với huynh đệ.
Đây là giáo quy.
Đám người nghe xong lời của tên này cũng không khỏi xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn Trương Già cũng có mấy phần kỳ lạ.
Đương nhiên Trương Già biết lời của người cầm đầu Thiên Giáo này có ẩn chứa nguy hiểm, nhưng đã vào cục diện này, an toàn bản thân đã phải coi nhẹ rồi.
Cố Xuân Phương rốt cuộc vẫn có ơn tri ngộ với hắn.
Hắn bình tĩnh trả lời: “Ta vì cứu Công Nghi Thừa mới bước chân vào hiểm cảnh, triều đình tung ra tin đồn khiến chúng ta cho rằng Công Nghi Thừa ở trong thiên lao, chắc hẳn chư vị đều nhìn thấy cả rồi, không có bóng dáng của Công Nghi tiên sinh đâu cả. Bởi vậy có thể thấy được triều đình đã sớm phòng bị với chúng ta, Công Nghi tiên sinh đã không có ở đó, vậy thế cục này chắc chắn sẽ có ẩn khuất. Các ngươi không cảm thấy lần này đánh vào thiên lao quá đơn giản sao? Nếu triều đình đã định tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông, sẽ bày mai phục ở cửa thành. Cửa thành đông chưa hẳn đã có mai phục thật, nhưng nếu có mai phục, các ngươi cứ nhất định phải đi cửa thành đông chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh. Không tin ta thì không cần phải đi cùng ta.”
Dứt lời, hắn lại nhẹ nhàng buông lỏng tay, ngoái đầu lại nhìn Khương Tuyết Ninh vẫn luôn ngậm miệng không nói câu nào chỉ nhìn hắn, cất bước đi thẳng tới cửa thành.
Bàn tay bị buông ra lập tức cảm giác được gió lạnh luồn qua kẽ tay.
Nhịp tim Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, hơi khó hít thở.
Những người khác cũng hoàn toàn không ngờ tới vị Trương đại nhân này lại nói chuyện như vậy, cũng không phải ngạo mạn, mà là bình thản giống như vì vốn đã đứng trên cao hơn bọn họ rồi.
Người cầm đầu Thiên Giáo chau mày lại.
Cũng không biết là ai trong đám người lẩm bẩm một câu: “Nghe rất có lý, lúc chúng ta bị giam trong thiên lao đã nghe nói vị đại nhân này là người có thủ đoạn thông thiên, lặng lẽ nghe ngóng từ chúng ta tung tích của Công Nghi tiên sinh. Chỉ có điều sao hắn lại dám gọi thẳng tên họ Công Nghi tiên sinh, thật to gan…”
Gọi thẳng tên họ Công Nghi tiên sinh?
Một số người để tâm suy nghĩ, bỗng âm thầm giật mình.
Cần biết, trong Thiên Giáo, Công Nghi Thừa là nhân vật quân sư hàng đầu bên cạnh Giáo thủ, địa vị còn cao hơn mấy phần so với các hương chủ của đường khẩu, có thể nói là gần với giáo thủ, bất kể là ai gặp đều phải lễ độ cung kính chào hỏi “Công Nghi tiên sinh”.
Trong giáo có mấy người có tư cách gọi thẳng tên họ hắn?
Chỉ bấm đốt ngón tay tính toán như thế, không khỏi lặng lẽ nảy ra chút suy nghĩ.
Lại nói về Trương Già, lúc tới cửa thành đương nhiên không thể tránh được chuyện bị người quát hỏi một câu, nhưng những người ẩn trong bóng tối nhìn thấy rõ ràng, binh sĩ thủ thành gần đó nhìn thấy là Trương Già thì không nói câu nào, một mực cung kính mà e ngại, vậy mà vừa vung tay lên, cửa thành cứ thể yên lặng mở ra.
Trương Già dẫn người trở về, nói: “Có thể ra khỏi thành.”
Tất cả mọi người cảm thấy có chút không dám tin tưởng, trong lúc nhất thời tất cả nhìn nhau, không một ai dám tiến về phía trước.
Trương Già nhìn bọn họ một chút, cũng không nói gì thêm, thẳng thừng bước đi, ra hướng cửa thành.
Khương Tuyết Ninh suy nghĩ một lát, đôi mắt lay động, không nói lời nào liền đi theo.
Bởi vì lúc được cứu từ trong lao ra, không có mấy người nhìn thấy, nàng lại mặc áo choàng của nam tử, thoáng nhìn dáng vẻ hơi gầy nhưng cũng không phân biệt được nam nữ, nàng đi theo hắn liền có vẻ như có người đầu tiên dám bước ra đi theo hắn rồi vậy.
Cửa thành đang ở trước mắt, tự do đang ở trước mắt.
Ai có thể không động lòng được?
Có người đầu tiên rất nhanh sau đó liền có người thứ hai, thứ ba, trong chốc lát đã có rất nhiều người theo cùng.
Binh sĩ thủ thành đều cúi đầu không nhìn bọn họ, hoàn toàn không có ý ngăn trở.
Những người phía sau thấy vậy cũng nửa tin nửa ngờ đuổi theo.
Quả thực là trải nghiệm trước nay chưa từng có: Tất cả mọi người thản nhiên, nghênh ngang đi qua cửa thành, ai nấy đều có phần không thể tin nổi, ngày trước có mấy người bọn họ đều phải cụp đuôi tránh né quan sai bắt bớ, vậy mà lại có ngày được binh sĩ thủ thành này cung kính tiễn ra khỏi thành, thật là trong lòng sảng khoái kích thích không nói nên lời!
Có người vừa ra khỏi cửa thành đã không nhịn được há miệng cười ha hả.
“Giỏi quá, giỏi quá, vẫn là Trương đại nhân lợi hại! Đời này lão tử chưa từng sảng khoái thế này bao giờ!”
“Ha ha ha đúng vậy, Giáo thủ thật là thần tiên, lại còn giấu được một nhân vật lợi hại như vậy ở kinh thành, đáng tiếc lấy ra quá trễ, nếu không sao trước kia chúng ta phải chịu uất ức như thế?”
“Vậy mà thật sự xuất hiện rồi…”
…
Người cầm đầu của Thiên Giáo không khỏi nhíu thật chặt lông mày lại, nhìn lên lần nữa, quan sát Trương Già tỉ mỉ, lục tìm trong trí nhớ chút manh mối về vị còn thần bí hơn cả Công Nghi tiên sinh kia, nhưng kết quả là không có gì.
Hắn tiến lên nói vài câu lấy lòng.
Sau đó liền mở miệng thử thăm dò: “Thật sự là người thô kệch mắt vụng về, không biết Trương đại nhân tài giỏi như vậy. Nghĩ hẳn là trong giáo đại nhân sẽ không dùng danh hào này, không biết, ngài có biệt hiệu khác không?”
Ánh mắt Trương Già lập tức lạnh đi mấy phần, rơi thẳng trên mặt người kia.
Vậy mà thật lâu không nói gì.
Khương Tuyết Ninh hơi nín thở.
Trương Già lại dời ánh mắt đi nơi khác, bình thản nói: “Không có biệt hiệu, chỉ là trước kia lại chưa từng nghe nói Hoàng hương chủ ngoài dũng cảm gan dạ ra, lại cũng là người kín đáo đa nghi.”
Ba chữ “Hoàng hương chủ” vừa được thốt ra, con ngươi Hoàng Tiềm liền co lại trong nháy mắt.
Hắn che mặt, người khác không nhận ra, nhưng biểu cảm của gương mặt dưới lớp khăn che đã thay đổi!
Chuyện Thiên Giáo bày ra lần cướp ngục này cũng là tuyệt mật, là giáo thủ tự mình hạ lệnh, hắn bí mật từ Thông Châu chạy tới kinh thành làm người dẫn đầu, những người hành động tối nay đều được triệu tập trong kinh, theo lý thuyết hẳn không một ai có thể nói toạc ra thân phận của hắn mới đúng!
Vị Trương đại nhân trước mắt này…
Suy đoán lúc trước đã âm thầm cắm rễ trong lòng, giờ phút này càng khiến trên trán Hoàng Tiềm đổ mồ hôi lạnh.
Nếu là vị kia…
Hắn không còn hất hàm sai khiến như lúc trước nữa, thậm chí không dám hỏi thêm câu nào, vội vàng khom người nói: “Là thuộc hạ lắm mồm.”
Trương Già lại không nói gì nữa.
Trong tĩnh lặng, ánh mắt Khương Tuyết Ninh chuyển từ chỗ Hoàng Tiềm tới trên mặt Trương Già, lại nhìn ra được chút mánh khóe, đáy mắt không khỏi có mấy phần quái lạ: Người này giả mạo Độ Quân Sơn Nhân của Thiên giáo sao?
Trái lại là lựa chọn tốt.
Dù sao ở kiếp trước vị Độ Quân Sơn Nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi này, mãi cho tới khi Thiên Giáo bị Tạ Nguy hủy diệt giết sạch sành sanh, cũng không lộ ra hành tung xác thực nào, nói không chừng là người không tồn tại, giả làm người như vậy không còn gì thích hợp bằng.
Nàng đứng sau lưng Trương Già.
Y phục vàng vốn mặc đã thay đi, cũng không có áo choàng, có chút mỏng manh, gió lạnh bên ngoài thổi qua liên run lên khe khẽ, đôi tay lại lạnh buốt, không khỏi ngẩng đầu nhìn Trương Già thật lâu.
Nhưng Trương Già đứng thẳng giống như không hề có ý định nắm tay nàng nữa vậy.
Khương Tuyết Ninh đứng trong đám người, khẽ cắn môi, chỉ cảm thấy đời này mình chưa bao giờ nhát gan như vậy, nhịp tim lại một lần nữa đập nhanh dữ dội.
Nàng lặng lẽ vươn tay ra, cầm tay Trương Già.
Trong nháy mắt đó Trương Già chấn động.
Hắn quay đầu lại, liền chạm phải một đôi mắt trong veo như nước, rõ ràng nhìn ra được đang cố gắng bình tĩnh, trong khoảnh khắc chạm phải ánh mắt hắn còn có có mấy phần ngượng ngùng mà né tránh, nhưng sau một khắc liền ngang nhiên nhìn lại, giống như đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng vành tai như bạch ngọc kia đã ửng lên như phủ phấn son.
Trương Già biết, mình nên buông ra.
Nhưng mà giờ khắc này, lòng bàn tay kia lại lạnh buốt như vậy, hắn chú ý tới y phục mỏng manh trên người nàng, còn có sự run rẩy mơ hồ giữa những ngón tay, trong lòng bỗng nhiên có một giọng nói như thuốc độc mê hoặc: Đây hoàn toàn không phải che giấu tư tâm muốn lại gần nàng, ngươi đưa nàng ra ngoài, thì phải bảo vệ nàng chu toàn, đây không phải tư tâm.
Thế là hắn bị mê hoặc.
Tùy ý để bàn tay mềm mại mảnh khảnh kia kéo lấy, sau đó chậm rãi nắm chặt bàn tay mình, lại không dám nắm dùng lực quá mức.